Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên
Không đến nửa tháng sau khi họ xuất quan, trấn Thường Bình ở Miện Châu có một cặp song sinh vừa cất tiếng khóc chào đời.
Đó là một hộ rất tốt.
Sẽ vì một tiếng khóc của đứa trẻ mới sinh mà vây quanh, vui mừng đến mức nói năng lộn xộn, chân tay luống cuống.
Sẽ mang theo lễ vật nhỏ, sẽ chạy xung quanh, cảm tạ người thân và láng giềng.
Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên tránh khách khứa đến chúc mừng, vòng đến sau nhà an tĩnh vắng người.
Họ thả một lá bùa bình an, lại đặt một ấn ký bảo hộ.
Ô Hành Tuyết đặt trên cửa sổ một bao kẹp hạt thông tiểu tiên đồng từng thích ăn cùng với một đôi khóa hộ tâm, sau đó ngoắt ngón tay rũ bên người của Tiêu Phục Huyên, khẽ nói: "Đi thôi.
"
––––––
Hai người dừng chân ở một vùng phía Đông cách trấn Thường Bình không xa.
Đó là vùng giao giới giữa Miện Châu và Mộng Đô.
Giống như mỗi lần trước đây, họ đặt một tòa trạch viện ở nơi đó.
Trong sân có mái hiên bốn góc treo chuông nhỏ, có ngọa tháp dựa vào khung cửa sổ to rộng, còn có nền đá trắng, hoa nở đỏ thắm khắp cây như ráng chiều.
Đây là một trong những tòa trạch viện Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên ở lại lâu nhất.
Họ ở lại nơi này hơn mười năm, sau đó thu nhận một đôi đệ tử thiếu niên.
Đôi đệ tử này, một người trời sinh tính tình nóng nảy, từng cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra một tia ngang tàng.
Người còn lại tuấn tú chín chắn hơn, ngày ngày luôn suy nghĩ cũng luôn suy ngẫm.
Họ là một đôi huynh đệ.
Thật ra từ mấy trăm năm trước đây, họ cũng đã là huynh đệ.
Một người gọi là Ninh Hoài Sam, một người là Phương Trữ.
–––––––
Người đời thường nói, thiên hạ chưa từng có bữa tiệc nào không tàn, cố nhân cuối cùng cũng sẽ rời đi.
Nhưng chỉ cần nhớ rõ diện mạo, rời xa rồi sẽ tụ họp.
Tựa như nhật nguyệt soi sáng luôn lặn về hướng Tây, nhưng cuối cùng vẫn sẽ mọc trở lại.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...