Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên
Tiêu Phục Huyên cầm lấy ngón tay lộ ra ngoài y phục của Ô Hành Tuyết, đáp: "Bởi vì quá mệt mỏi.
"
Bởi vì đã từng quá mệt mỏi, đã từng không yên giấc trong một thời gian dài, cho nên hiện giờ mới muốn ngủ thêm một lúc.
"Nhưng sớm thôi.
" – Tiêu Phục Huyên nhìn linh trận bên dưới thân người Ô Hành Tuyết, trận cục kia hoàn toàn kết nối với hắn.
Có thể bởi vậy mà cảm nhận được người trong trận đang dần hồi phục, sẽ nhanh chóng tỉnh lại.
Đệ đệ suy nghĩ rồi nói: "Bọn ta khóc một trận có tác dụng không? Lúc trước chỉ cần bọn ta mở miệng ra là đại nhân lập tức nhét cục giấy vào, vậy không phải là tỉnh rồi sao!"
Nó vừa nói vừa tàn nhẫn nhéo ca ca một phen, mở miệng muốn gào khóc.
Kết quả, còn chưa phát ra tiếng đã bị một miếng vải đen bịt kín miệng.
Đệ đệ: "?"
Tiêu Phục Huyên nói: "Miễn.
"
Đệ đệ: "Ưm ưm ứm?"
Tiêu Phục Huyên: "Đừng ưm, nghe không hiểu.
"
Đệ đệ: "! "
––––––
Bởi vì Thiên Túc đại nhân không cho chúng gào khóc, nhưng chúng thật sự hy vọng đại nhân nhà mình sớm tỉnh lại, không nhìn thấy hắn mở mắt ra là không thể yên tâm.
Vì thế hai tiểu đồng tử này mỗi ngày đều quậy ra đủ loại ồn ào trong sân.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...