Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên
Năm đó, lúc trưởng lão ở Đệ tử đường Phong gia giảng bài đã từng nói, hận ý của con người vào lúc sắp chết sẽ sâu nhất.
"Bất kể người tốt hay người xấu, bất kể là thiện hay là ác, bất kể vô tội bị hãm hại hay là trừng phạt thích đáng, chỉ cần có một chút không cam lòng đều sẽ oán hận kẻ giết người kia."
"Loại oán hận sâu sắc đó sẽ quấn lấy đôi tay kẻ giết người, quấn lấy chuôi kiếm của hắn, quấn lấy linh phách, ngày ngày hỏi tội." – Trưởng lão đã nói như vậy.
Lúc đó trong lòng Phong Phi Thị có quỷ cũng cảm thấy hổ thẹn, cho nên hỏi trưởng lão: "Nhưng sẽ có cách loại bỏ phải không?"
Trưởng lão nhìn về phía hắn.
Phong Phi Thị sợ khiến người khác nhìn ra sơ hở, lại nói thêm một cấu: "Dù sao trên kiếm của đệ tử tiên môn chúng ta cũng thường xuyên dính máu."
Kết quả trưởng lão còn chưa đáp, A Yến đã phản bác: "Chúng ta giết tà ma, không phải người sống."
"Có điều ––––– " – Trưởng lão nói: "Một khi oán hận kia quấn thân, đúng là không có cách nào loại bỏ. Điểm này, ngay cả người đã phi thăng thành tiên cũng phải nhận lấy. Ngươi nhìn chúng tiên trên chín tầng mây kia, có vị nào ban phước lành mà lại không hề dính máu."
"Oán hận của người sắp chết là thứ mà ngay cả thần tiên cũng phải sợ hãi..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...