Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên
Cùng lúc đó, phía trên Tiên Đô của dòng hỗn loạn, cánh cổng bạch ngọc của Tọa Xuân Phong bị gõ vang.
Phương Trữ nghe tiếng nhìn sang, thấy một vị tiên quan tuấn mỹ mặc áo bào xanh nhạt đứng bên cạnh cửa, trong tay xách theo hai bầu rượu ngọc cổ dài, va lách cách vào nhau.
Hắn liếc mắt một cái, cảm thấy vị tiên nhân này có chút quen mắt nhưng không thể lập tức nhớ ra đã gặp ở đâu. Mãi đến khi hai tiểu đồng tử Tọa Xuân Phong kia la lên: "Vân Hãi đại nhân."
Nghe thấy cái tên Vân Hãi này, Phương Trữ chợt chấn động.
Hai tiểu đồng tử kia nhảy nhót ra đón, hoang mang hỏi: "Hôm nay tại sao đại nhân ngươi lại đột nhiên đến gõ cửa, lúc trước không phải đều trực tiếp gọi sao?"
Vân Hãi lắc đầu nói: "Trách ta ở Linh Đài buồn chán quá lâu, Tiên thủ đại nhân lại mang theo cái tật xấu khí chất học giả trong học giả này."
Tiểu đồng tử nhìn hắn từ trên xuống dưới, hoài nghi mà nói: "Linh Đài... buồn sao?"
Vân Hãi gật đầu: "Buồn, cực kỳ buồn, tiên sứ đồng tử đều hệt như cụ non."
Tiểu đồng tử bật cười, cười xong lại thắc mắc: "Nhưng thoạt nhìn đại nhân vô cùng vui vẻ, cũng là buồn sao?"
Vân Hãi chỉ chỉ hai tiểu đồng tử, nói: "Ngậm máu phun người."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...