Hôm Thôi Nịnh về nước cũng đã vào khoảng giữa tháng tám, nhiệt độ ở thành phố B đã lên đến đỉnh điểm.
Khoảnh khắc gặp lại Thôi Nịnh ở sân bay, Sở Lâm đã không khỏi sững sờ.
Chỉ ngắn ngủi hai tháng thôi mà Thôi Nịnh đã cao thêm không ít, Sở Lâm giật mình khi quan sát thấy sự chênh lệch chiều cao giữa y và Thôi Nịnh, cũng khó có thể liên hệ chàng trai cao lớn trước mặt này với người đẹp mong manh năm ngoái.
Còn Thôi Nịnh vừa thấy người tới đón mình chỉ có mỗi Sở Lâm, ánh mắt thoáng cái tối sầm.
Chào hỏi Sở Lâm đôi câu xong thì đi thẳng vào vấn đề, “Khúc tiên sinh đâu rồi ạ?”
“Hôm nay ông chủ đi công tác nên không tới đón cậu được.
Nhưng ông chủ đã dặn tôi nhất định phải tới đón cậu và đưa cậu về nhà an toàn.”
Sở Lâm không nói dối, Khúc Úc Sơn đi ngoại thành công tác thật.
Lúc Thôi Nịnh tham gia trại hè ở nước ngoài thì Khúc Úc Sơn đã mở thêm một nhà máy nữa ở tỉnh.
Do nhà máy này có hợp tác với chính phủ nên hắn phải đích thân tham gia lễ cắt băng khánh thành, trùng khớp với thời điểm Thôi Nịnh trở lại.
Lúc Khúc Úc Sơn nhận được tin nhắn của Sở Lâm thì chân cẳng là đang lặn lội trong bùn, mặt mũi đỏ gay vì nắng.
Vị trí của nhà máy này khá hẻo lánh, điều đáng sợ là ngoại trừ đường quốc lộ ra thì các khu vực chung quanh gần như đều là đất trống, lại thêm dính trận mưa buổi sáng, thành ra đất cằn cũng biến thành bùn nhão, nhoét dính như keo, trực tiếp phá hủy đôi giày da được đặt làm thủ công của Khúc Úc Sơn.
Hắn đọc tin nhắn của Sở Lâm, nghĩ ngợi chốc lát rồi trả lời: “Cậu ấy phản ứng thế nào? Cậu đã giải thích rõ ràng cho cậu ấy chưa?”
“Em giải thích rõ rồi ạ, cũng cho cậu ấy xem vé máy bay của ông chủ rồi, nhưng không thấy cậu Thôi phản ứng gì lớn, không biết có tin không nữa.
À ông chủ ơi, anh muốn gọi video với cậu Thôi không ạ?”
“Không cần.” Khúc Úc Sơn từ chối theo bản năng, hắn không muốn Thôi Nịnh thấy dáng vẻ chật vật của mình lúc này.
Sở Lâm cũng không kì kèo thêm: “Vậy em đưa cậu Thôi về nhà trước nhé ông chủ.”
Khúc Úc Sơn cất điện thoại vào túi rồi tiếp tục giám sát công trường ồn ào, sau một tiếng thở dài thầm lặng, hắn bèn gọi giám đốc Vương, người đi cùng hắn chuyến này đang lẫn trong đám đông.
“Giám đốc Vương, rốt cuộc bao giờ mới bắt đầu cắt băng khánh thành thế?”
“Chờ thêm một lát nữa thôi ạ.
Ông chủ cứ nghỉ ngơi trước đi, tôi còn chút chuyện chưa xử lý xong.” Giám đốc Vương lại quay đầu tiếp tục tranh luận với đám đông – rằng thì mà là lần này cắt băng khánh thành phải để Khúc Úc Sơn đứng ở trung tâm, với cả tiêu đề tin tức phải làm nổi bật được một vài chi tiết tiêu biểu như tên tập đoàn bọn họ.
Đây là lần đầu tiên Khúc Úc Sơn trải qua cảnh cắt băng khánh thành hỗn loạn thế này, lại cúi xuống nhìn đôi giày da đã thảm không nỡ nhìn của mình, sâu sắc thở dài ngao ngán.
Đợi đến khi mọi chuyện được xử lý xong hết thì trời cũng đã sẩm tối.
Gần nhà máy không có khách sạn nào, Khúc Úc Sơn đành phải lái xe đến thị trấn rồi thuê tạm một khách sạn trông cũng tàm tạm, và đương nhiên là kém xa các khách sạn năm sao mà hắn thường ở trước đây.
Ở mấy khách sạn kiểu thị trấn nhỏ như này thì không hề có thứ gọi là xếp hạng sao, chủ yếu đều là các khách sạn gia đình xen lẫn nhà nghỉ tàu nhanh.
Không biết có phải do phong thủy hay thức ăn không sạch mà Khúc Úc Sơn mới vào khách sạn chưa được bao lâu đã bắt đầu nôn mửa và tiêu chảy.
Khó khăn lắm mới uống thuốc rồi nằm nghỉ được tí, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ.
“Thưa ngài, ngài có cần phục vụ phòng không ạ?”
Một giọng nói quyến rũ vang lên rất chi là táo bạo và thẳng thắn, Khúc Úc Sơn đang nằm bẹp dí trên giường bèn mím chặt môi, đương định tắt đèn để dẹp ngay mấy chuyện hỗn loạn này thì điện thoại bên gối bỗng nhiên đổ chuông.
Là cuộc gọi từ điện thoại bàn căn hộ chung cư của hắn.
Mà người nào trong căn hộ gọi thì chẳng phải nói cũng biết.
Khúc Úc Sơn nhìn số điện thoại, chần chừ mãi không nhấn nghe, một lúc sau chuông tự động kết thúc, hắn không khỏi thở phào một hơi.
Hắn vẫn chưa nghĩ ra cách đối mặt với Thôi Nịnh.
Thực ra hắn nghĩ mình đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để nói chuyện với Thôi Nịnh rồi, thế nên hiện tại càng chẳng biết phải đối mặt thế nào.
Thư trúng tuyển của Thôi Nịnh đã được gửi đến, mặc dù hắn không muốn biết bí mật của Thôi Nịnh, nhưng trên phong bì thư có ghi rành rành tên trường khiến hắn không muốn biết cũng khó.
Hơn nữa bảo vệ còn vừa gặp đã hớn hở chúc mừng hắn, “Chúc mừng cậu Khúc, cu nhà cậu đã đỗ đại học B rồi đó, ôi một trường đại học tốt biết bao!”
Đồng thời giao phong bì thư cho hắn.
Chuyện Thôi Nịnh không nghe theo đề nghị của hắn mà lại chọn một trường đại học ở ngay thành phố B này khiến hắn càng thêm rối rắm, nhất là sau khi hắn kiểm tra số lượng xét tuyển của đại học B mấy năm trước.
Mặc dù đại học B cũng tốt, nhưng hắn nghĩ Thôi Nịnh có thể thừa sức vào được một trường đại học tốt hơn.
Đang lúc tâm sự nặng nề, di động Khúc Úc Sơn lại tiếp tục vang lên.
Mà đúng lúc này đột nhiên lại có một con gì đó màu đen ngang nhiên bò trên chăn của hắn.
Khúc Úc Sơn vừa thấy anh bạn to lớn này thì giật bắn khỏi giường ngay lập tức.
Hắn vừa nhảy lên, anh bạn kia liền đập cánh bay vèo đến trước mặt hắn.
Trong cơn hãi hùng khiếp vía, Khúc Úc Sơn cũng chẳng biết mình đã làm gì nữa, đợi đến khi hoàn hồn thì hắn đã đang dán chặt vào góc tường, và di động trong tay đang truyền đến giọng của Thôi Nịnh.
“Cuối cùng anh cũng chịu nghe máy của em.”
Giọng Thôi Nịnh đã có hơi hướng của người trưởng thành, vừa trầm thấp vừa mang phần từ tính.
Đột nhiên nghe thấy giọng của Thôi Nịnh, hô hấp Khúc Úc Sơn như bị nghẹn lại.
“Em còn tưởng anh sẽ bơ em tiếp chứ, Úc Úc à, rốt cuộc anh còn định trốn em bao lâu nữa? Hai tháng vẫn chưa đủ cho anh ư? Để đến ngày em về anh cũng không muốn gặp em?”
Từng lời lên án của Thôi Nịnh cứ vang lên một câu lại một câu, Khúc Úc Sơn đương muốn giải thích rằng hôm nay hắn không trốn cậu, thì ngoài cửa lại tiếp tục vang lên tiếng của “phục vụ phòng đặc biệt.”
Chỉ là lần này không phải là giọng nữ nữa, mà đã chuyển thành giọng nam.
“Thưa ngài, ngài có có cần phục vụ phòng không ạ?”
Giọng người nọ không hề thấp, Khúc Úc Sơn đang tự hỏi không biết Thôi Nịnh có nghe thấy không, thì bỗng nghe thấy giọng điệu tức giận của Thôi Nịnh bên kia.
“Anh đang đâu?”
Khí thế Khúc Úc Sơn chợt ỉu xìu như cơm thiu, “Tôi… tôi đang ở khách sạn.”
“Em biết anh ở khách sạn, khách sạn nào?”
Lời Thôi Nịnh tung ra khiến Khúc Úc Sơn kinh hãi, “Cậu không định đến tìm tôi đấy chứ? Không được đâu, chỗ này hẻo lánh lắm, điều kiện cũng tệ nữa, còn có…” Hắn ngó ngang ngó dọc xung quanh, “Còn có con gián biết bay nữa.”
Hắn từng thấy gián rồi, nhưng một con gián siêu to khổng lồ cả thêm biết bay như này thì đúng là lần đầu tiên hắn được chiêm ngưỡng.
Thôi Nịnh nghẹn lời, “Con gián?”
“Ừ con gián đấy, kinh lắm luôn, nó to dã man luôn ý, còn bay lên mặt tôi nữa, may mà tôi trốn nhanh chứ không chắc chết quá.” Khúc Úc Sơn vô thức kể với Thôi Nịnh về sự đáng sợ của đồng chí tiểu cường, miêu tả đến là hùng hồn sống động.
Bỗng anh chàng phục vụ đặc biệt bên ngoài không đợi được liền gõ cửa thêm lần nữa.
Khúc Úc Sơn khựng lại, hô về phía cửa, “Không cần đâu, cảm ơn.”
“Vâng ạ, chúc ngài ngủ ngon và có một giấc mơ đẹp.” Anh chàng phục vụ đặc biệt rất thoải mái, bị từ chối thẳng thì dứt khoát quay sang gõ cửa phòng kế bên.
Mà phòng kế bên chính là phòng của giám đốc Vương của công ty Khúc Úc Sơn.
Khúc Úc Sơn vốn không để ý, nhưng khi nghe thấy tiếng mở cửa rồi đóng cửa của phòng bên cạnh, hắn tức thì đứng hình.
Cách âm của nhà nghỉ này tệ quá.
Ngay lúc Khúc Úc Sơn đứng hình, Thôi Nịnh lại gọi hắn một tiếng.
“Úc Úc.”
“Em có thể đến tìm anh không?”
“Em rất muốn gặp anh, từng giây từng phút đều muốn gặp anh, bất kể là hiện tại, quá khứ, hay là tương lai.”
Đối mặt với những lời tình cảm sến ** bất ngờ này, câu trả lời của Khúc Úc Sơn là cúp điện thoại.
Chỉ là cúp máy rồi mà tâm trạng hắn cũng không sao bình tĩnh nổi, thậm chí sau khi nghe thấy âm thanh ú ú ớ ớ của phòng láng giềng, hắn lại càng không thể diễn tả được tâm trạng lúc này.
Giám đốc Vương cũng thật là… sao lại có thể… với một người xa lạ ở nơi như này chứ…
Khúc Úc Sơn bịt chặt tai lại và cố ru mình vào giấc ngủ.
Cũng may là động tĩnh phòng bên đã không kéo dài quá lâu.
Hôm sau Khúc Úc Sơn vẫn chưa thể về được, vì hắn vẫn cần phải vào thăm nhà máy, hội họp và chụp ảnh.
Hoạt động hôm nay cũng diễn ra cả ngày, đợi đến lúc Khúc Úc Sơn trở về khách sạn thì đã là mười giờ tối.
Do vẫn còn ám ảnh đồng chí tiểu cường hôm qua nên hôm nay hắn đã đổi sang phòng khác.
Quản lý khách sạn nói với Khúc Úc Sơn rằng chắc chắn tối nay sẽ không còn con gián nào nữa, mà nếu vẫn còn thì nó sẽ biết thế nào là lễ hội ngay tại chỗ ——
“Ăn nó?” Khúc Úc Sơn kinh ngạc.
“Không ạ, đập chết luôn.” Quản lý cười ngượng nghịu biểu diễn ‘đế giày thần chưởng.’
Khúc Úc Sơn: “…”
Nhưng rồi quản lý vẫn rất là có trách nhiệm dẫn người đến kiểm tra phòng trước, sau khi lật tung cả phòng, đến cả góc chết cũng không tha và thấy không còn đồng chí tiểu cường nào đi lạc nữa, bấy giờ mới mời Khúc Úc Sơn dọn vào.
Khúc Úc Sơn tắm xong ra ngoài, bỗng nhận được một tin nhắn.
“Anh đổi phòng?”
Được gửi đến từ một dãy số lạ.
Khúc Úc Sơn lẽ ra nên hỏi đối phương là ai, hoặc cho ăn bơ luôn.
Nhưng khi thấy tin nhắn này, không hiểu sao hắn lại cảm thấy hình như mình biết đối phương là ai ấy.
Hắn đoán trúng phóc, chủ nhân của tin nhắn này đúng là Thôi Nịnh.
Không ngờ Thôi Ninh lại chạy tới đây tìm hắn.
Nhìn thấy chàng trai cao lớn đang đứng quay lưng về phía mình trong đại sảnh, Khúc Úc Sơn hít một hơi thật sâu trước, rồi mới bày ra bộ dáng như bình thường rồi đến đón.
“Thôi Nịnh.” Hắn gọi.
Chàng trai ngoảnh lại nhìn hắn, gương mặt ấy có thể dùng từ tươi sáng để hình dung, một nét đẹp không hề vương nét nữ tính, đầu mày anh tuấn, ánh mắt sáng ngời.
Hôm nay Thôi Nịnh mặc rất đơn giản, áo thun trắng và quần đen, trông rất thoải mái.
Sau đó cậu liền sải chân bước tới, gần đến chỗ Khúc Úc Sơn thì bỗng giảm tốc độ.
Sau khi cậu đến gần mình, Khúc Úc Sơn rất là ngạc nhiên.
Thôi Nịnh lại cao hơn trước.
Hình như còn cao hơn cả hắn rồi ấy.
Phát hiện này khiến Khúc Úc Sơn đắng cả mề.
Đã lùn hơn Chu Vọng Trác thì thôi, vì dù gì người ta cũng là công chính.
Còn giờ lùn hơn cả nhân vật thụ chính nữa thì là cái lề gì thốn?
Thôi Nịnh ăn cám công nghiệp ở nước ngoài à mà sao cao thêm được thế? Rốt cuộc bao giờ mới hết dậy thì đây hả?
Lố quá rồi đấy, hứ.
Tầm mắt Thôi Nịnh lặng lẽ quét một vòng trên mặt Khúc Úc Sơn xong rồi nhàn nhạt rời ánh mắt, “Nãy em hỏi lễ tân rồi, họ nói không còn phòng trống nữa, đêm nay em sẽ ngủ cùng anh.”
“Hết phòng?” Khúc Úc Sơn nhìn quầy lễ tân, định đến hỏi lại xem sao.
Song lại sợ Thôi Nịnh nghĩ là hắn không tin cậu nên lại chần chừ.
Hắn do dự, còn Thôi Nịnh lại bình tĩnh, “Ừm, hết phòng rồi, nếu anh không tin thì có thể ra hỏi lại.”
“Thôi khỏi.” Vừa khéo phòng Khúc Úc Sơn thuê hôm nay là phòng đôi hai giường, nên hai người ngủ cũng không thành vấn đề.
Hắn dẫn Thôi Nịnh lên lầu, trong lúc đợi thang máy, cả hai người đều im lặng.
Mặc dù đã gặp Thôi Nịnh nhưng Khúc Úc Sơn vẫn chưa nghĩ ra cách đối mặt với cậu, và càng không biết phải nói gì, nên thôi lựa chọn im lặng là khôn ngoan nhất.
Còn Thôi Nịnh ngoại trừ nhìn Khúc Úc Sơn một lần mới đến ra, thì dường như không hề nhìn thêm hắn lần nào nữa.
Lúc chờ thang máy cũng chỉ nhìn mấy con số điện tử đang nhảy trên màn hình.
Càng im lặng, bầu không khí giữa hai người càng thêm xấu hổ.
Thang máy còn chưa tới, đã có người tới trước.
Người nọ nồng nặc mùi nước hoa khiến Khúc Úc Sơn phải quay sang ngó một phát.
Hắn thấy một chàng trai với dáng vẻ, ừm, khiến hắn không biết phải diễn tả thế nào.
Không quá đẹp, cũng không phải xấu, tuy nhiên trang điểm rất trendy, đang giữa mùa hè nhưng lại mặc đóng suit, bên trong là áo lưới, để lộ ra những thứ không nên lộ.
Chàng trai chú ý đến ánh mắt của Khúc Úc Sơn, vừa mới mỉm cười tỏ ý, đã thấy cậu trai trẻ đứng cạnh Khúc Úc Sơn bước lên chen vào giữa họ.
Thôi Nịnh vẫn im thin thít chẳng nói chẳng rằng, dán mắt vào con số trên màn hình thang máy.
Thế nhưng cơ thể đã tự nhiên chắn đi cái nhìn của Khúc Úc Sơn với anh chàng trendy kia.
Động tác của Thôi Nịnh khiến chàng trai nọ bật cười, anh ta ung dung rời tầm mắt.
Mãi cho đến khi thang máy đến nơi mới nói một câu: “Hazzz, đúng là người trẻ tuổi.”
Anh ta vừa lên tiếng phát đã khiến Khúc Úc Sơn thấy quen quen.
Ái chà chà, chính là anh chàng phục vụ đặc biệt chúc hắn ngủ ngon, cả có một màn đấu kiếm đặc sắc với giám đốc Vương tối qua đây mà.
Thấy tầng mà anh chàng này đi ra chính là tầng mà hắn đã ở tối qua, tâm trạng Khúc Úc Sơn lại càng thêm phức tạp.
Tối nay lại tới tìm giám đốc Vương nữa hở?
“Thích vậy à?” Bỗng có thanh âm vang lên ngay bên cạnh.
Khúc Úc Sơn đáp: “Gì cơ?”
Thang máy tiếp tục dừng lại, lần này là tới tầng của Khúc Úc Sơn .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...