Do người đến là Sở Lâm nên Khúc Úc Sơn cũng không nghĩ nhiều, vừa vang lên tiếng gõ là hắn cũng mở cửa ra luôn, “Tài liệu gì mà cần tìm anh gấp…”
Lời còn chưa dứt, hắn đã đứng hình.
Vì ngoài cửa nào phải Sở Lâm, mà là Chu Vọng Trác với combo đen gồm quần đen áo đen và mũ lưỡi trai đen.
Khúc Úc Sơn chưa từng thấy Chu Vọng Trác ăn mặc như vậy bao giờ, gương mặt trắng trẻo anh tuấn dưới chiếc mũ lưỡi trai đen lúc nào cũng dịu dàng và trìu mến khi nhìn Khúc Úc Sơn, giờ đây lại hoàn toàn vô cảm.
Hắn muốn sập cửa lại, song đã quá muộn.
Vừa kéo cửa về, Chu Vọng Trác đã vươn một tay tới ngăn rồi bước vào.
Nghe thấy tiếng cánh cửa nghiến vào lòng bàn tay khiến Khúc Úc Sơn cũng ghê cả người, ấy vậy mà Chu Vọng Trác tựa như chẳng hề cảm thấy đau đớn.
Măc dù Chu Vọng Trác không cảm thấy đau, nhưng Khúc Úc Sơn vẫn hơi do dự.
Chu Vọng Trác là một họa sĩ, hắn không thể hủy hoại đôi tay của anh được.
Một thoáng do dự, cánh cửa đã bị đẩy vào.
Khúc Úc Sơn không khỏi lùi lại, “Anh Vọng Trác, sao anh lại tới đây thế?”
Hắn vừa nói vừa liếc ra ngoài, hy vọng Sở Lâm nhanh nhanh tới.
Chu Vọng Trác lắc lắc bàn tay bị nghiến của mình, bước từng bước về phía Khúc Úc Sơn, “Em đang đợi ai? Trợ lý của em? Cậu ta sẽ không đến đâu, vốn dĩ tối nay cậu ta cũng không đến đâu Tiểu Úc à.”
Lúc gọi tên của Khúc Úc Sơn, vẻ mặt của Chu Vọng Trác lại biến thành dịu dàng tình cảm.
Nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ không trích cho Khúc Úc Sơn một mũi thuốc mê rồi mang hắn đi.
Đợi đến lúc tỉnh thì Khúc Úc Sơn đã đang ở trong một ngôi nhà rất rộng và trống trải, đối diện cửa là một bể bơi trong nhà.
Làn nước màu xanh trong gợn lấp lánh dưới ánh đèn, có người đang ngồi trên thành bể, quay lưng lại với hắn.
Khúc Úc Sơn bị trói gô vào ghế, không tài nào cử động.
Hắn vất vả giãy giụa cũng chỉ có thể dịch được chân ghế.
Tiếng vang kinh động đến người đang ngồi bên bể bơi.
Người nọ quay đầu lại, ánh đèn nhàn nhạt độ một tầng ánh sáng màu bạc lên người ấy.
Là Chu Vọng Trác.
Dường như mới bơi xong nên toàn thân anh lúc này cũng nhuốm nước.
Anh đứng dậy đi tới, mỗi bước chân hạ xuống đều sẽ lưu lại từng vệt nước đọng trên sàn gạch lát trắng tinh.
Chu Vọng Trác ướt rượt từ trên xuống dưới, mặt mũi như ngọc cũng đọng vài giọt nước, chớp mắt một cái, hạt châu treo trên hàng mi dài sẽ nhỏ xuống.
“Tiểu Úc, em tỉnh rồi.” Anh vuốt ve gò má Khúc Úc Sơn, ngón tay mềm mại mà ướt lạnh, làn da vừa bị chạm vào cũng dính nước.
Xúc cảm lạnh lẽo khiến Khúc Úc Sơn rùng mình, nhưng rồi nhanh chóng bị thứ khác thu hút sự chú ý.
Chuỗi hạt Phật mã não trên cổ tay Chu Vọng Trác đã không thấy đâu nữa, khiến một đoạn da nơi cổ tay lộ hoàn toàn trước mắt Khúc Úc Sơn.
Và trên đó, có một vết sẹo trông rất mới.
Con ngươi Khúc Úc Sơn co rút lại, tích tắc sau, mặt hắn đã bị nâng lên.
Chu Vọng Trác cúi đầu, nhìn hắn với tư thái từ trên cao trông xuống.
“Sao lại không nghe lời anh? Em đang nghĩ gì vậy?”
Dẫu có ngáo ngơ cỡ nào đi nữa thì cũng có thể nhận ra trạng thái tinh thần hiện tại của Chu Vọng Trác cực kỳ không ổn, và không hề giống với hồi giam hắn ở Pháp.
Khúc Úc Sơn sợ rồi, hắn thậm chí còn không thể nói được gì để xoa dịu Chu Vọng Trác, nhất là khi thấy Chu Vọng Trác rút ra một con dao nhỏ.
Khoảnh khắc ấy, tinh thần của hắn liền căng như dây đàn, sợ rằng giây tiếp theo Chu Vọng Trác sẽ xiên thẳng vào cổ hắn.
Còn may là Chu Vọng Trác chỉ dùng dao cắt đứt dây thừng trên người hắn.
Kế tiếp, Khúc Úc Sơn lại thấy quái dị, bởi chính Chu Vọng Trác đã lôi hắn về đây rồi trói mà, giờ lại cởi trói cho hắn, nghĩ sao cũng thấy không ổn.
Nếu hắn chạy, liệu có càng khiến cảm xúc của Chu Vọng Trác căng hơn không?
Với cả ngay cả đây là đâu hắn cũng chịu, thì có thể chạy được đi đâu bây giờ?
Khúc Úc Sơn từ từ hướng mắt sang con dao trên tay Chu Vọng Trác, đang định nói gì đó, Chu Vọng Trác đã cướp mất lời.
“Em sợ cái này?” Chu Vọng Trác khẽ cười, rồi vươn tay nắm lấy tay Khúc Úc Sơn, “Đi với anh.”
Khúc Úc Sơn nào muốn đi với Chu Vọng Trác, nhưng mà thuốc trong người hắn vẫn chưa tan, không biết Chu Vọng Trác tiêm cho hắn cái vẹo gì mà kim vừa mới cắm xuống cổ, hắn đã bất tỉnh nhân sự rồi.
Giờ tuy đã tỉnh mà người hắn cũng như đi mượn, èo ọt không còn tí sức, bị cưỡng ép lôi mạnh xuống hồ bơi.
Tất nhiên hắn cũng không dám vùng vẫy hết sức, vì hắn sợ chọc giận Chu Vọng Trác.
Đợi đến bước được tới bể bơi rồi, Khúc Úc Sơn mới rặn được ra tiếng: “Anh Vọng Trác, anh đưa em tới đây làm gì thế ạ? Chúng mình quay về nhé, ở đây lạnh quá.”
Chu Vọng Trác không đáp lại hắn, chỉ nhìn chằm chằm xuống bể bơi.
Mặt nước bỗng tĩnh lặng, như thể chỉ chực chờ khoảnh khắc này.
Anh siết chặt bàn tay đang nắm Khúc Úc Sơn khiến Khúc Úc Sơn nhíu mày vì đau, nhưng Chu Vọng Trác chẳng hề phát hiện ra, vẫn cứ siết chặt lấy.
“Anh Vọng Trác.” Khúc Úc Sơn gọi Chu Vọng Trác lần nữa.
Tiếng gọi này cuối cùng cũng khiến Chu Vọng Trác nhìn sang hắn.
Đôi mắt anh hơi cong lên, chính là dáng vẻ xưa kia.
“Tiểu Úc, em có biết anh luôn mơ thấy gì không?” Chu Vọng Trác không hỏi, mà là đang kể, vốn dĩ anh không cần câu trả lời của Khúc Úc Sơn, “Anh mơ thấy mình chìm xuống bể bơi, dù có quẫy đạp thế nào cũng không nổi lên được.
Lúc đầu anh rất sốt ruột, nhưng sau đó anh đã học được cách thả lỏng để cho cơ thể chìm xuống.
Anh dựa vào thành bể và nhìn dòng nước xuyên qua người mình, ánh sáng trên đầu cũng vỡ tan tành bởi gợn sóng.”
Anh cúi đầu, khóe môi cong lên.
“Mới đầu anh luôn tự hỏi, rằng tại sao mình lại có một giấc mơ như vậy, hơn nữa còn lặp đi lặp lại không ngừng.
Sau này anh mới hiểu, thì ra đây chính là nơi kết thúc sinh mạng trong giấc mộng của anh.”
Gần như là ngay khi vừa dứt lời, bàn tay mà anh đang nắm chặt đã bắt đầu vùng vẫy.
Điều này nằm trong dự đoán của Chu Vọng Trác, anh biết, Tiểu Úc của anh đang sợ.
“Đừng sợ.” Anh lại nói hai chữ này, thế nhưng động tác tiếp theo, anh đã kéo Khúc Úc Sơn vào bể bơi.
Dòng nước lạnh lẽo lập tức tràn vào người Khúc Úc Sơn, sóng nước xô lên bắn vào mắt hắn, còn chưa kịp vùng vẫy, cơ thể đã bị ôm chặt.
Chu Vọng Trác kéo hắn chìm xuống.
Nhận ra điều này, Khúc Úc Sơn gần như là liều chết mà giãy giụa.
Hắn không muốn chết.
Phải dùng hết sức mới đá được Chu Vọng Trác ra rồi trồi lên mặt nước, ngay sau đó lại có một cánh tay vòng qua eo hắn.
kế tiếp, thân thể lạnh lẽo của Chu Vọng Trác liền sáp tới, thứ duy nhất có nhiệt độ nơi anh chính là hơi thở phả vào tai hắn.
Dòng điện quen thuộc lại xuất hiện, Khúc Úc Sơn cũng bị kéo chìm xuống.
Nếu là người bình thường thì đã chết đuối lâu rồi, nhưng do Khúc Úc Sơn đã học bơi từ nhỏ nên có thể nín thở khá lâu.
Có điều, dù có nín thở giỏi đến mấy, cũng không thể chống chọi được với nước mãi được.
Lần thứ ba Khúc Úc Sơn đẩy được Chu Vọng Trác ra thì ngón tay hắn đã chạm được đến thành bể, song trình độ bơi của Chu Vọng Trác cũng chẳng kém cạnh hắn, anh bơi rất nhanh, hơn nữa còn không bị tiêm thuốc nên rất nhanh đã tóm được hắn về.
Người bị lật lại, giây phút này, cả hắn và Chu Vọng Trác đều ướt rượt toàn thân.
Phải chịu thêm dòng điện truyền tới khiến cả người Khúc Úc Sơn đều run cầm cập.
Khoảnh khắc nhìn thấy Chu Vọng Trác rút dao ra, sự kinh hoàng của hắn đã lên đến đỉnh điểm.
“Anh Vọng Trác… anh bình tĩnh lại đi, được không? Có chuyện gì không thể… không thể nói được sao?” Khúc Úc Sơn sợ đến mức lắp bắp, thậm chí còn bắt đầu nói năng không mạch lạc, “Ba em và mọi người… anh bình tĩnh lại đã, em…”
“Anh đã nói với Tiểu Úc rất nhiều lần rồi, Tiểu Úc cũng nói thích anh, nhưng Tiểu Úc lại chọn nó.” Chu Vọng Trác cúi đầu nhìn Khúc Úc Sơn, giọng nói trầm thấp, ánh sáng chiếu xuống khiến đôi mắt sáng tựa ánh trăng.
“Đôi khi anh nghĩ, nếu anh không lớn lên, nếu không ra nước ngoài, thì người mà Tiểu Úc thích liệu sẽ là anh không.” Anh khẽ cười, nhưng rồi chợt khựng lại, chuyển sang vẻ mặt lãnh đạm, “Cũng không quan trọng, sau này chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau rồi.”
Chu Vọng Trác giơ con dao rồi đặt xuống cổ tay đầy sẹo của mình, sau đó khẽ rạch một đường.
Đúng lúc này, cánh tay anh đã bị nắm lấy.
Bàn tay nắm lấy anh run rẩy cực kỳ.
Không chỉ tay Khúc Úc Sơn đã run lẩy bẩy, mà đến cả cơ thể, thậm chí cả giọng nói cũng không ngừng vỡ vụ do run.
Hắn run rẩy hét lên, “Đây không phải là nơi kết thúc sinh mạng, mà là do anh bị bệnh.” Ánh mắt Chu Vọng Trác rơi vào người hắn, Khúc Úc Sơn nghiến răng nghiến lợi, sau đó không giãy ra khỏi Chu Vọng Trác nữa, mà dang tay ôm lấy anh vào lòng
“Anh ơi, chúng mình về chữa bệnh nhé.” Khúc Úc Sơn gắng chịu đựng nỗi sợ hãi, dòng điện và cái lạnh lẽo đang bủa vây, gọi lên câu “Anh ơi” – như hắn đã từng gọi Chu Vọng Trác năm ấy, năm anh ra nước ngoài.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...