Thôi Nịnh ngồi trong phòng đợi mãi chẳng thấy Khúc Úc Sơn về, cậu dần mất kiên nhẫn, trước mắt phảng phất hiện lên cảnh tượng vừa rồi.
Chiếc bánh sữa cứ mãi đong đưa trước mặt cậu, chỉ cần cắn một miếng là da thịt cũng run rẩy theo ngay.
Sau khi nghe thấy một tiếng kêu đau rất khẽ, Thôi Nịnh nhất thời muốn cắn thật mạnh, cắn nát luôn đi, để Khúc Úc Sơn không bao giờ có thể ra ngoài quyến rũ kẻ khác được nữa.
Chỉ có điều, cậu không nỡ.
Nhác thấy dấu răng đỏ ửng, cậu liền không nhịn được mà vươn đầu lưỡi khẽ khàng liếm láp.
Chỉ là Khúc Úc Sơn toàn như thế, chỉ biết quay mông chạy trốn.
Thôi Nịnh đứng dậy khỏi giường, nhặt chiếc cà vạt vẫn đang treo trên thanh chắn giường rồi quấn vài vòng lên cổ tay, sau đó thắt lại thành nút rồi ra ngoài đi tìm Khúc Úc Sơn.
Khúc Úc Sơn vừa mới mặc vội quần áo nên không thể xuống lầu luôn được.
Thôi Nịnh thấy cửa bên cạnh đóng chặt, bèn gõ cửa hai lần, thấy không có ai trả lời, trong lòng đã rõ mười mươi.
———
Loáng thoáng có tiếng gõ cửa truyền đến, bàn tay đang đóng cúc quần của Khúc Úc Sơn nảy lên một cái.
Hắn thấy hơi bất an nên lại kiểm tra lần nữa xem cửa phòng tắm đã khóa chưa.
Phù, đã được khóa chắc rồi.
Hắn lại quay về trước gương.
Nhưng đột nhiên, trong gương, hắn chợt thấy tấm rèm tắm phía sau bị kéo ra.
Khúc Úc Sơn sững sờ, sau đó quay lại, nhìn xuống phía dưới rèm tắm, và thấy một đôi giày da ——
Rõ ràng là thuộc về bàn chân của đàn ông.
Bấy giờ hắn lập tức xoay người cái vèo để mở cửa, nhưng vừa mới chạm vào tay nắm, âm thanh kéo rèm tắm đã đồng thời vang lên.
Nghe thấy tiếng động, hắn càng quắn đít vặn tay nắm, song vừa mới mở cửa chạy được đến cửa phòng chính, hắn vẫn bị kẻ kia túm mạnh lấy cánh tay kéo giật lại.
Với vô số cảnh phim kinh dị chợt lướt qua tâm trí Khúc Úc Sơn, dưới sự căng thẳng cao độ, hắn liền xoay người tung ngay một cú đá.
Chỉ là đối phương dường như đã biết hắn sẽ làm vậy, gã bèn bóp chặt chân hắn như gọng kìm, thậm chí còn nắm lấy bắp chân hắn rồi xoay người.
Khúc Úc Sơn chỉ đứng bằng một chân, nhận một chiêu này, trọng tâm tức thì không vững khiến hắn ngã oạch xuống đất, xương cụt hôn mạnh nền nhà làm hắn đau điếng rơi cả nước mắt sinh lý.
Shibasaki thấy hắn khóc thì rút gần hết lực ở bàn tay đang nắm chân Khúc Úc Sơn đi, và cũng thả lỏng hoàn toàn sau vài giây sau.
“Lại khóc, đau?” Gã ngồi xổm xuống hỏi.
Mới qua nửa năm mà tiếng Trung của Shibasaki đã tiến bộ không ít, mặc dù cách phát âm nghe vẫn còn khá vụng về.
Thực tình gã chỉ muốn trêu Khúc Úc Sơn chút thôi, ai dè người ta lại gớm thế…
Bất ngờ bị ăn một đạp, Shibasaki lảo đảo lùi về phía sau, song gã gần như ổn định lại được trọng tâm ngay lập tức, tức tốc túm lấy mắt cá chân của Khúc Úc Sơn rồi nhấc nó lên, sau đó giật mạnh nó xuống, Khúc Úc Sơn vừa mới nhỏm dậy được tí đã lại bẹp dí xuống sàn nhà.
Sau đó, hai vị này liền cuốn lấy nhau đánh loạn xà ngầu cả lên.
Khúc Úc Sơn bị ăn hai phát dập mông liên tiếp, ấy chính là thù mới hận cũ, hắn cậy đây là sân nhà, có đấm Shibasaki cũng đếch sợ phải uống trà với cảnh sát một mình, thế nên hắn bèn đạp đấm lung tung, cứ nhè chỗ bụng cả chỗ nhiều thịt mà giã.
Shibasaki không muốn chiến với Khúc Úc Sơn, nhưng cũng nào chịu được ngồi im ăn đòn, hết cách, gã đành phải dùng kỹ thuật karate để khống chế đối phương.
“Được rồi, tôi nhận thua.” Khúc Úc Sơn lập tức giơ cờ trắng đầu hàng.
Bấy giờ Shibasaki cũng thảm hết biết, khóe miệng tím bầm, “Đánh nữa không?”
“Không.”
Nghe Khúc Úc Sơn xác định xong, Shibasaki mới buông tay, ai dè gã mới vừa thả tay ra đã lại bị ăn một đạp.
Shibasaki giận quá hóa cười, muốn đánh trả, lại bắt gặp đôi mắt vẫn còn đỏ hoe của Khúc Úc Sơn.
Gã cau mày, sau đó buông tay và không hề đánh trả.
Khúc Úc Sơn chỉ bị khống chế một lúc thôi mà cánh tay bị bẻ quặt ra sau đã tê rần, hắn vừa xoa nắn bả vai, vừa đề phòng ngó chăm chăm Shibasaki, “Tạ Tử An đưa mày vào đúng không? Mày tới đây làm gì?”
“Tìm cậu.” Shibasaki trông thấy khuôn mặt lấm lem bụi của Khúc Úc Sơn, gã lập tức lấy giấy ướt trong túi ra để lau mặt cho Khúc Úc Sơn.
Nhưng gã còn chưa kịp hạ tay xuống, Khúc Úc Sơn đã lấy mu bàn tay bẩn thỉu quẹt mặt xong rồi.
Shibasaki: “…”
Lông mày gã giật giật, kế tiếp, gã lại thấy Khúc Úc Sơn dùng bàn tay bẩn thỉu kia để chỉnh trang quần áo, tức thì, sợi dây được gọi là lý trí trong đầu gã liền đứt cái phựt.
Gã túm lấy bàn tay tội ác của Khúc Úc Sơn rồi lau sạch bằng giấy ướt, lau qua lau lại lau tái lau hồi, thậm chí đến cả kẽ ngón tay cũng không buông tha.
Lau giữa chừng, Khúc Úc Sơn cố gắng rút tay lại, nhưng cũng vô ích.
Sau khi lau tay xong, Shibasaki lại lấy giấy ướt mới rồi nghiêm túc lau mặt cho Khúc Úc Sơn.
Khúc Úc Sơn ngộ ra ngay ấy chính là cái thói ở sạch không ai độ nổi của Shibasaki, hắn liếc Shibasaki hai phát, sau đó bèn di cái bàn tay vừa mới được lau sạch bong kin kít của mình xuống sàn rồi quẹt lên mặt Shibasaki.
Bàn tay đang lau mặt cho Khúc Úc Sơn của Shibasaki chợt đông cứng lại, kế tiếp là bật ngay người dậy đi nhanh vào WC.
Nghe thấy tiếng nước ào ào trong WC, bấy giờ Khúc Úc Sơn mới thở phào được một hơi.
Hắn lấy khăn giấy trên bàn lau qua cái tay rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
Đúng lúc này, ngoài ban công lại bỗng có động tĩnh.
Khúc Úc Sơn vừa ngoảnh đầu đã thấy Thôi Nịnh đang bước tới ban công.
Hai phòng ở sát sạt nhau nên ban công cũng chẳng xa xôi gì, Thôi Nịnh trực tiếp nhảy thẳng qua ban công để sang bên này.
Vừa thấy Thôi Nịnh, phản ứng đầu tiên mà Khúc Úc Sơn làm ra chính là đóng sầm cửa WC lại.
Shibasaki cảnh giác hơn Khúc Úc Sơn, vừa nghe thấy động tĩnh nơi ban công là gã đã tắt vòi nước luôn rồi.
Thôi Nịnh lạnh lùng bước đến trước mặt Khúc Úc Sơn rồi dừng lại, lia mắt nhìn WC, sau đó vòng về Khúc Úc Sơn, “Anh đóng cửa lại làm gì?” .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...