Hôm nay có khá nhiều khách khứa ở đây, nhưng kẻ có thể làm ra hành vi quấy rối nhân viên phục vụ trong bữa tiệc thì lại chẳng có nhiều.
Mọi người đều là người có máu mặt, coi như có ngắm trúng phục vụ thì cũng chỉ bí mật nhét danh thiếp và thẻ cửa phòng thôi, rất chú ý đến vấn đề anh tình tôi nguyện.
Hắn quét mắt dò xét một vòng, cố gắng để tìm một tên dê xồm khác thì một đoạn nguyên văn bỗng hiện ra trong đầu hắn.
[Nguyên văn:
Hôm nay là tiệc sinh nhật của Khúc Úc Sơn, hắn cố tình không thông báo cho Thôi Nịnh biết vì tối nay Chu Vọng Trác cũng sẽ đến.
Tuy nhiên, sau khi Chu Vọng Trác xuất hiện, anh cũng chỉ chào hỏi hắn một câu rồi thôi.
Có quá nhiều người vây quanh Chu Vọng Trác, như thể anh mới chính là nhân vật chính của bữa tiệc này.
Khúc Úc Sơn không hề ghen tị với việc Chu Vọng Trác trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý, mà thứ hắn ghen tị là những kẻ đang vây quanh Chu Vọng Trác.
Khúc Úc Sơn bực bội nốc rất nhiều rượu, lúc vào WC rửa tay thì bị Thôi Nịnh đến đưa ghim cài áo vest cho hắn tìm được.
Trong cơn say, hắn đã coi Thôi Nịnh thành Chu Vọng Trác rồi đưa cậu lên phòng trên lầu.
Vừa bước vào phòng, Khúc Úc Sơn liền đè nghiến Thôi Nịnh lên cửa và không ngừng hôn lên môi, lên mặt Thôi Nịnh.
Kiểu thân mật quá mức này của hắn đã khiến Thôi Nịnh bất ngờ, mà đương lúc Thôi Nịnh sững sờ, đôi môi đang quấn quýt của Khúc Úc Sơn bỗng nỉ non cái tên của Chu Vọng Trác.
Lại bị Khúc Úc Sơn coi thành người khác đã khiến Thôi Nịnh căm ghét cùng cực, cậu cố gắng đẩy mạnh Khúc Úc Sơn ra, nhưng Khúc Úc Sơn say đến độ hồ đồ nên đã lầm tưởng rằng Chu Vọng Trác không muốn tiếp nhận mình.
Hắn thực quá thích Chu Vọng Trác, thích đến mức hèn mọn.
Vì thế nên hắn đã chủ động cởi quần xuống và cầu xin Chu Vọng Trác phịch hắn.
Bởi vì là Chu Vọng Trác, nên hắn sẵn lòng nằm dưới.
Còn Thôi Nịnh khi thấy dáng vẻ lệ hoen đầy mắt, dè dặt khom lưng ngoảnh đầu của Khúc Úc Sơn, trong lòng cậu liền trào lên một trận ghê tởm vô cùng.
Một gã đàn ông luôn tỏ ra hơn người trước mặt cậu, lại chỉ như một con chó khi đứng trước mặt kẻ khác, một con chó hèn mọn đến độ phải cầu kẻ khác ** mình.
Cậu muốn nôn…]
Khúc Úc Sơn: “???”
Bởi vì cu em họ của hắn uống say không gánh nổi vai nên tác giả đã gấp rút sửa nội dung?
Nhưng cũng không cần thiết phải sửa thành thế này chứ? Chả có nhẽ cả một cái hội trường siêu to khổng lồ thế mà không moi nổi ra một cụ dê xồm để thay thế hay sao?
Mặc dù so với việc cho Thôi Nịnh một cái bạt tai thì hắn tự nguyện cho Chu Vọng Trác coi thành thụ, như vậy hẳn sẽ càng khiến Thôi Nịnh tránh xa và càng tởm càng ghét hắn hơn.
Nhưng hắn thật sự phải chủ động cởi quần trước mặt Thôi Nịnh rồi cầu xin đối phương phịch mình sao?
Thôi Nịnh sẽ không nhân tiện làm nháy…
Nooo, Thôi Nịnh là thụ!
Lần say rượu trước hắn cũng đã bịch bịch Thôi Nịnh rồi đây thây, cái truyện quần què này không thể nào có yếu tố phản công mạnh được đâu.
Song Khúc Úc Sơn vẫn không tài nào yên tâm và không thể hạ quyết tâm tiếp tục đi cốt truyện cho nổi, đương lúc đắn đo cầm giấy ăn lên lau tay, hắn bất ngờ nhìn thấy trên khăn giấy có viết bốn chữ to ——
“Không có phản công.”
Khúc Úc Sơn: “…”
Ok, tác giả đã nói như vậy thì hắn cũng nên tạm tin tác giả đi.
Khúc Úc Sơn cũng giữ lại cho mình một chiêu: Hắn sẽ không uống say thật, mà chỉ giả vờ nâng ly rượu lên nhấp rồi nghiêng tay đổ hết rượu xuống.
Để cho giống là say thật, hắn còn vẩy cả rượu lên cổ áo mình.
“Sao mà uống nhiều thế con?” Lúc ba Khúc tìm được Khúc Úc Sơn thì người hắn đã nồng nặc mùi rượu.
Ông giật ly rượu trong tay Khúc Úc Sơn, “Đừng uống nữa Tiểu Sơn, lát còn phải lên phát biểu cả cắt bánh đấy, giờ theo ba đi chào hỏi các chú các bác nhanh.”
Hồi nãy mới có một đợt khách nữa tới, trong đó có cả cha con nhà họ Chu.
Cha Chu và Chu Vọng Trác đều mặc bộ vest đen được may rất tinh tế, còn mẹ Chu thì do sức khỏe vẫn chưa hoàn toàn bình phục nên đã không đến dự.
Trong lúc ba Khúc và cha Chu chào hỏi nhau, Chu Vọng Trác liền đưa túi quà trong tay cho Khúc Úc Sơn, “Tiểu Úc, mấy năm trước anh không thể đến trực tiếp chúc mừng sinh nhật em được, rốt cuộc năm nay cũng có cơ hội rồi.”
Khúc Úc Sơn không khỏi liếc Chu Vọng Trác.
Ôi thôi ông ơi phét nó vừa vừa thôi, gớm, biết thừa là sinh nhật năm nay tôi ở đâu còn gì.
“Cảm ơn anh Vọng Trác.” Khúc Úc Sơn nhận quà, song cũng chẳng mở luôn ra xem mà lại đưa cho Sở Lâm đứng sau.
Thấy động tác của Khúc Úc Sơn, đuôi mắt Chu Vọng Trác khẽ động, có điều ý cười trên môi cũng không nhạt đi.
Đúng lúc này, một giọng nói bỗng chợt chen ngang.
“Chào buổi tối sếp Khúc, í, Chu Vọng Trác cũng ở đây hả ông.”
Vâng, người vừa lên tiếng chính là nhân vật thích hóng hớt nhất quả đất – Tạ Tử An – cũng vừa mới đến nơi.
Không giống như cha con nhà họ Chu, hôm nay gã khoác lên người một bộ vest tím lịm tìm sim, kết hợp với mái tóc dài ngang vai, trông sao cũng thấy lố.
Tạ Tử An nói như là quen thân lắm, còn tí tởn quàng vai bá cổ Khúc Úc Sơn, “Chu Vọng Trác tặng quà cho cậu à? Quà gì thế?”
Nói xong lại quay đầu ngó ngó túi quà Sở Lâm đang cầm.
Sở Lâm mỉm cười lịch sự với Tạ Tử An, xong rồi đổi tay cầm quà.
Ứ cho xem.
Không nhìn được quà, Tạ Tử An cũng chẳng khó chịu gì, trái lại là đảo mắt qua lại giữa Khúc Úc Sơn và Chu Vọng Trác.
Khi phát hiện ánh mắt của Chu Vọng Trác đang ghim vào bàn tay của gã đặt trên vai Khúc Úc Sơn, ý xấu trong mắt gã lại càng tăng thêm.
Chỉ là một chớp mắt sau, Khúc Úc Sơn đã bước sang một bên để tránh cánh tay gã.
“Gì mà keo kiệt thế? Cậu không biết tôi phải cày cuốc cực khổ thế nào mới có được thời gian đến chúc mừng sinh nhật cậu đâu.” Tạ Tử An ai oán kêu rên.
Mà gã cũng chẳng than phiền được bao lâu, bởi ngay sau đó ba Khúc đã phát hiện bên cạnh con trai mình mới xuất hiện thêm một chàng trai trẻ.
Tạ Tử An có quen biết ba Khúc nên lập tức bước tới chào hỏi.
Thấy mọi người đều tụ tập hết đây rồi, Khúc Úc Sơn bèn mượn cớ đi vệ sinh để đi tìm Thôi Nịnh.
Trong nguyên văn là cu em họ đã gặp Thôi Nịnh ở ngay gần WC, toàn bộ phục vụ đều phải đeo mặt nạ nửa mặt để phục vụ khách khứa.
Thôi Nịnh ngu ngơ bị người ta kéo tới làm phục vụ, lúc rót rượu cho khách vô tình làm đổ rượu lên người nên đã vào WC để rửa.
Vào rửa thì cậu cũng tiện thể cởi mặt nạ rồi rửa cả mặt luôn.
Thế nên là lúc ra WC, chưa đeo lại mặt nạ mới bị cu em họ nhìn thấy rõ.
Chi tiết này cũng không khác nguyên văn lắm, nguyên văn vừa hiện ban nãy cũng nói hắn sẽ đụng phải Thôi Nịnh trong WC, vì thế nên Khúc Úc Sơn đã quyết định sẽ đi kiểm tra trước.
Bên ngoài WC không có ai, Khúc Úc Sơn vào hẳn WC.
Trong WC cũng trống trơn, không có khách nào cả.
Hắn mở vòi nước rồi rửa tay, sau đấy lôi mảnh khăn giấy hồi nãy ra đọc lại.
Đương lúc Khúc Úc Sơn nghiên cứu cẩn thận dòng chữ trên khăn giấy, bỗng có một người bước vào WC.
Hắn liếc bừa một cái, liền ngẩn ngơ cả người.
Người tới khéo sao mà lại đúng là Thôi Nịnh – nhân vật mà hắn đang chờ thế không biết, vả lại còn mặc đúng quần áo của nhân viên phục vụ nữa chứ.
Thôi Nịnh cũng thấy hắn, cậu vào WC rồi khóa cửa lại, sau đó mới bước đến gần Khúc Úc Sơn.
Khúc Úc Sơn không chắc Thôi Nịnh đã nhìn thấy chữ trên khăn giấy chưa nên vội quắn mông nhét khăn giấy vào túi áo, đồng thời, hắn nghĩ cũng tới lúc mình có thể lên sàn rồi ——
Giả trân say, sau đó kéo Thôi Nịnh lên phòng.
Vừa khéo là đang không có ai ở đây.
Nghĩ xong, Khúc Úc Sơn bèn túm lấy tay Thôi Nịnh rồi lèm bèm như say rượu: “Anh… anh là ai?”
Không đợi đối phương trả lời, hắn đã ghé sát vào mặt đối phương rồi giả trân ngó ngó nghĩ nghĩ, mấy giây sau lại ôm chầm lấy Thôi Nịnh, “Thì ra là… anh, anh, anh lên phòng với em đi, em có chuyện muốn nói với anh.”
Bất chợt bị Khúc Úc Sơn ôm chặt, Thôi Nịnh đầu tiên là cứng đơ cả người, sau đó mới hơi quay mặt sang.
Cậu cẩn thận nhìn gương mặt Khúc Úc Sơn, mùi rượu trên người hắn quả thật khá nồng, hai má cũng đỏ hây hây.
Sự không vui nơi đáy mắt cũng tăng thêm.
Ban nãy cậu vừa mới thấy Chu Vọng Trác.
Lần này cậu nhìn thấy rõ ràng hơn lúc ở sân bay, cậu nấp ở một góc tối quan sát Chu Vọng Trác rất lâu, và tất nhiên cũng thấy cảnh Chu Vọng Trác tặng quà cho Khúc Úc Sơn.
Chu Vọng được mời đến bữa tiệc sinh nhật với tư cách là khách, còn cậu, muốn gặp được Khúc Úc Sơn cũng chỉ có thể mượn thân phận của nhân viên phục vụ.
Lúc thấy Khúc Úc Sơn vào WC một mình, cậu đã lập tức theo sau.
“Sao anh uống nhiều thế? Ai chuốc rượu anh?” Điều mà Thôi Nịnh thực sự muốn hỏi là có phải do Chu Vọng Trác đã đến nên hắn mới uống nhiều như thế không.
Khúc Úc Sơn giả đò không hiểu, mà cứ nửa kéo nửa ôm Thôi Nịnh lên phòng trên lầu với hắn.
Thôi Nịnh ngẫm nghĩ đôi chút rồi cũng thuận theo ý của Khúc Úc Sơn.
Trên lầu có rất nhiều phòng trống, được thiết kế riêng để khách có thể nghỉ ngơi tạm thời.
Khúc Úc Sơn đẩy cửa một phòng trống xong thì kéo ngay Thôi Nịnh vào.
“Cạch” một tiếng, cửa đã được đóng chặt, hắn đè cậu thiếu niên lên cửa.
Thôi Nịnh vẫn đang đeo mặt nạ, chỉ lộ ra nửa mặt dưới.
Sống mũi cao và thẳng tắp, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại, Khúc Úc Sơn chỉ liếc một cái rồi vội nhìn đi chỗ khác.
Trong nguyên văn không viết rõ là phải hôn môi, chỉ nói là hôn lên mặt, vậy hắn chỉ cần hôn mặt Thôi Nịnh là ngon rồi.
Nghĩ xong thì hắn cũng cố định tầm mắt vào cằm Thôi Nịnh luôn.
Cơ mà phải thật lâu sau, Khúc Úc Sơn mới ép được bản thân chụt một cái.
Chụt xong lại đổi sang chỗ khác chụt thêm cái nữa.
Cậu thiếu niên bị Khúc Úc Sơn ấn vào cửa đã đỏ bừng bừng dái tai, nhưng cánh tay đang ôm lấy eo Khúc Úc Sơn lại càng siết chặt.
Cậu chủ động hôn lên môi Khúc Úc Sơn, hôn vài giây, cảm thấy mặt nạ trên mặt đang cản trở nên giơ ngón tay mảnh khảnh lên tháo mặt nạ xuống, rồi ném bừa xuống đất.
“Không… không đúng!” Người đàn ông trong lòng giãy giụa.
Thôi Nịnh tạm nén xúc động muốn hôn tiếp, “Không đúng chỗ nào?”
“Phải là tôi chủ động chứ.” Khúc Úc Sơn cố gắng làm chủ tình tiết truyện, hắn cảm thấy không thể hôn được nữa đâu, nếu mà hôn nữa thì lưỡi sẽ tê rần luôn á.
Để đẩy nhanh nhịp độ của cốt truyện, hắn dứt khoát kéo Thôi Nịnh lên giường.
Rồi lát nữa chỉ lần làm hai chuyện này là ngon lành cành đào ngay.
Một, gọi tên Chu Vọng Trác trước mặt Thôi Nịnh.
Hai, cởi quần và mời “Chu Vọng Trác” xơi.
Tác giả đã bảo với hắn là sẽ không có phản công.
Tác giả sẽ không lừa hắn! .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...