Càng dịch lại càng thấy cộm hơn, vì vậy hắn bèn duỗi tay ra sau đẩy một cái.
Bỗng một tiếng rên rỉ truyền vào tai hắn.
Khúc Úc Sơn dừng tay, sau đó lại mò mẫm sau lưng và chạm vào cái gì đó.
Cú “va chạm” này đã thành công khiến hắn tỉnh hoàn toàn.
Hắn kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Thôi Nịnh đã mở mắt thao láo.
Một nửa khuôn mặt của cậu thiếu niên rúc trong chăn, nửa còn lại lộ ra ngoài, mắt hạnh nhuộm hồng và bất lực nhìn hắn, dáng vẻ như thể con zai nhà lành bị hắn quấy rối, vừa giận lại vừa không dám ho he tiếng nào.
“Sao cậu lại ở…” Khúc Úc Sơn nói được nửa thì bỗng im bặt.
Không đúng, phải là tại sao hắn lại ở trên giường của Thôi Nịnh?
Tối qua không phải hắn ngủ trên sofa ư?
Như thể đã đoán được suy đoán của Khúc Úc Sơn, Thôi Nịnh bèn nói: “Đêm qua anh đi vệ sinh, sau khi đi xong thì leo luôn lên giường, tôi gọi anh hai câu nhưng anh bảo tôi đừng làm ồn.”
Giọng cậu thiên về trong trẻo dễ nghe nhiều hơn, nhưng không biết có phải do mới ngủ dậy hay tâm trạng không tốt hay không mà lúc này giọng cậu lại vừa trầm vừa khàn, tựa như đã từ cậu thiếu niên biến thành một người đàn ông.
Khúc Úc Sơn hoàn toàn không có ấn tượng với những gì Thôi Nịnh nói, nhưng quả thật lúc này hắn đang ở trên giường của Thôi Nịnh.
Nhớ lại xúc cảm trong tay vừa rồi, hắn chỉ muốn đứng dậy đi rửa tay ngay thôi.
Song còn chưa kịp ngồi dậy, Thôi Nịnh đã bất chợt hỏi hắn.
“Khúc tiên sinh, tôi thấy chỗ đó kỳ lắm.”
Lông mày Khúc Úc Sơn nhảy dựng, không đáp lời cậu.
“Sáng nào cũng sẽ như thế, liệu có phải tôi bị bệnh gì rồi không?” Thấy Khúc Úc Sơn không đáp lời, Thôi Nịnh lại tiếp tục nói, chỉ là lần này trong giọng nói đã nhuốm thêm màu khổ sở.
Cậu vừa nói vừa nhìn chằm chằm Khúc Úc Sơn, ánh mắt lóe sáng, nhưng khi Khúc Úc Sơn vừa quay đầu thì cậu lại cụp mắt xuống, quay trở lại bộ dáng vô tội đáng thương ban đầu.
Có điều, khi nghe được những lời tiếp theo của Khúc Úc Sơn, khóe môi Thôi Nịnh bỗng cứng đờ.
“Bệnh thật rồi.” Khúc Úc Sơn nói rất chi là nghiêm túc.
Thôi Nịnh mất một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình, “Ừm… thật sao?”
“Thật, tôi vốn cũng đã xem qua mấy cuốn sách, trong sách nói mấy loại chuyện này đang từ từ vắt kiệt tinh lực của cậu đến khi cạn kiệt đấy.
Cậu biết không? Đàn ông cả đời này chỉ có thể ‘cứng’ lên được 5475 lần thôi, cứng một lần, ắt ít đi một lần.” Nói đến đây, Khúc Úc Sơn bèn thở dài một hơi ai oán, sau đó bày ra vẻ mặt trưởng bối xót thương tiểu bối, “Nhưng mà đời người chính là như vậy đấy, dùng sớm dùng muộn cũng đều là dùng cả, chỉ sợ là sau này không có mà dùng nữa thôi.”
Thôi Nịnh: “…”
Không biết là do mấy lời ban sáng của Khúc Úc Sơn quá khủng khiếp, hay là do vết thương trở đau mà sắc mặt cả sáng của Thôi Nịnh cứ tối sầm lại, khuôn mặt nhỏ nhắn toát lên vẻ nghiêm trọng, chẳng rõ là đang suy nghĩ điều chi.
Đến tận giờ ăn trưa mà vẻ mặt cậu vẫn y vậy, Khúc Úc Sơn không nhịn được hỏi cậu: “Sao thế? Mắt đau hở?”
Thôi Nịnh chỉ lắc đầu không nói gì, mãi cho đến tận tối, chuẩn bị đi ngủ rồi cậu mới chịu mở miệng: “Khúc tiên sinh, những gì anh nói sáng nay… là thật ư?”
Khúc Úc Sơn sợ tối nay mình lại mò lên giường Thôi Nịnh, nên sáng sớm hắn đã đặt mua một cái ghế sofa kết hợp giường, chiều nay cửa hàng đã giao đến luôn.
Hiện tại hắn đã tắm táp thơm tho đang nằm ễnh trên sofa giường, bỗng nhiên bị lời nói của Thôi Nịnh làm cho lơ tơ mơ, “Nói gì cơ?”
Hắn không nhớ nổi ban sáng mình đã xàm gì.
“Chính là…” Thôi Nịnh dừng lại, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, thấy cậu như vậy, đột nhiên linh quang chợt lóe, hắn nhớ ra rồi.
Hắn cũng hiểu ra tại sao Thôi Nịnh cả ngày nay cứ như người mất hồn, lúc nào cũng tỏ vẻ lo lắng thế rồi.
Hóa ra là do mấy lời hắn chém gió lúc sáng.
Khúc Úc Sơn không kìm được phá lên cười.
Ấu mài gót, hắn thật không ngờ Thôi Nịnh lại dễ lừa như vậy!
Hahaha, quả nhiên vẫn chỉ là một thằng nhóc mà.
Thôi Nịnh vốn đang vì chuyện này mà vừa ngượng vừa hoảng, giờ thấy Khúc Úc Sơn cười lăn lộn trên sofa, mới chợt nhận ra là mình đã bị lừa.
Đầu tiên là mặt cậu đỏ bừng lên, sau đó giận dỗi lườm Khúc Úc Sơn một cái, cuối cùng là chui kín người vào trong chăn.
——–
Lại qua thêm một tuần nữa, trong một tuần này Thôi Nịnh đã bệnh viện thay thuốc vài lần, đợi đến khi bác sĩ nói mắt cậu đã có thể đọc được sách, Khúc Úc Sơn mới gọi cậu gia sư trước đó đến tiếp tục dạy cho Thôi Nịnh.
Tuy nhiên, do sợ mắt cậu phải hoạt động quá độ nên Khúc Úc Sơn không cho Thôi Nịnh học liên tục như trước, mà sẽ bảo gia sư cứ cách một lúc sẽ cho cậu nghỉ khoảng mười phút để nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tối đến nếu rảnh, Khúc Úc Sơn sẽ giúp Thôi Nịnh học tiếng Anh.
Hắn sẽ đọc tiếng Anh cho cậu, như vậy Thôi Nịnh vừa có thể luyện khả năng nghe và vừa không cần phải dùng mắt quá nhiều.
Có điều, tối nay trong lúc học, đã xảy ra một chuyện bất ngờ.
Cốt truyện mất tích lâu ngày bỗng dưng lên sàn.
Mà đoạn cốt truyện này còn so hot nữa chứ.
Nội dung viết là hai người họ từ Tết Nguyên Đán đến nay vẫn chưa thân mật với nhau lần nào.
Hắn vẫn luôn bận việc công ty mà bỏ bê Thôi Nịnh, hôm nay về đến nhà, hắn mới bất chợt nhớ ra mình đã lâu không ấy ấy với Thôi Nịnh rồi, vậy nên hắn đã chạy ngay đến phòng của Thôi Nịnh.
Hơn nữa trong nguyên văn, hắn không biết có phải tác giả bị trúng gió hay không mà lại còn bắt hắn phải thử thách trò mới, đó chính là ‘trói Nịnh bằng cà vạt – phun ngay lời kinh ngạc’: “Chanh nhỏ, tối nay chúng mình chơi chút kích thích đi.”
Thôi Nịnh trong nguyên văn xấu hổ không chịu nổi, nhưng cậu cũng chỉ có thể bất lực nhìn đồ ngủ của mình bị kéo xuống.
Sau đó chỉ nghe thấy tiếng ứ ự trong phòng đến tận hơn nửa đêm, và sáng hôm sau Thôi Nịnh đã không thể dậy nổi.
Khúc Úc Sơn nhìn tập đề tiếng Anh trên tay, rồi lại ngó sang Thôi Nịnh – người đã nhắm mắt lại và không hề hay biết về chuyện sắp xảy ra.
Tác giả đúng là cái đồ dê cụ, đã muốn chơi kích thích rồi lại còn bắt hắn cởi đồ ngủ thay bằng âu phục, còn đặc biệt chú thích là phải mặc bộ nào nữa chứ!
Có nhất thiết phải cuồng cosplay thế không hả?
Khúc Úc Sơn – người đã đọc rất nhiều tiểu thuyết bá tổng – đã học được không ít từ vựng mới của ngành.
Khúc Úc Sơn thở dài thườn thượt, lặng lẽ đặt tờ đề xuống rồi đi ra ngoài.
Thôi Nịnh nghe thấy tiếng Khúc Úc Sơn đứng dậy bèn mở mắt ngay lập tức, thấy hắn ra ngoài thì không khỏi gọi một tiếng, nhưng Khúc Úc Sơn không lại đáp lời cậu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thôi Nịnh còn chưa đợi được đến lúc Khúc Úc Sơn trở lại đã nóng lòng ngồi dậy, ánh mắt thì tối sầm đến ngay cả cậu cũng không phát hiện ra.
Mà đúng lúc cậu vừa chạm chân xuống sàn nhà, Khúc Úc Sơn cũng đã quay lại.
Thôi Nịnh sững sờ.
Vì sự trở lại đầy bất ngờ của Khúc Úc Sơn.
Rất nhiều bộ quần áo của Khúc Úc Sơn đều là được đặt may riêng, chẳng hạn như bộ trên người hắn lúc này, được làm thủ công ở Ý.
Áo vest màu xám kết hợp với cà vạt màu đen, áo gilê phẳng phiu xếp chồng lên lớp sơ mi trắng tuyết, khăn tay được gấp lại và đặt trong túi áo trước ngực.
Chiếc quần tây được may theo đúng số đo của Khúc Úc Sơn và ôm trọn lấy đôi chân dài miên man của hắn.
Cả bộ quần áo không hề khiến người mặc lộ ra chút da thịt không nên lộ nào, mà trái lại đã che giấu rất chặt chẽ làn da dưới nó, ngay cả cúc áo trên cổ cũng được cài đến tận cùng.
Nhưng càng che giấu kỹ thế này, lại càng khiến người ta muốn khám phá cảnh sắc dưới lớp quần áo là lượt.
Thôi Nịnh vẫn luôn nghĩ rằng kẻ ham muốn sắc đẹp đều là những kẻ tầm thường, song hôm nay cậu mới phát hiện, thì ra mình cũng chẳng phải ngoại lệ.
Cậu nhìn Khúc Úc Sơn vừa giơ tay tháo cà vạt, vừa chậm rãi bước về phía cậu.
Lúc đối phương cúi xuống áp sát cậu, Thôi Nịnh đã không khỏi nín thở.
“Chanh nhỏ, tối nay chúng mình chơi chút kích thích đi.”
Người trước mắt nói xong, rồi dùng cà vạt trói tay cậu lại.
Thôi Nịnh biết mình nên phản kháng và nên từ chối, nhưng khi đôi bàn tay ấy chạm vào cậu, cậu lại chỉ có thể rùng mình.
Rùng mình vì người ấy chạm vào cậu.
Không chỉ có rùng mình, mà lỗ tai cậu cũng đã nóng bừng.
Lần cuối cùng cậu tiếp xúc thân mật với Khúc Úc Sơn là khi nào nhỉ?
Chính là đêm giao thừa đó.
Cậu cắn vào cổ Khúc Úc Sơn, như thể đang cắn con thú cái của mình.
Khúc Úc Sơn như này là lại muốn làm những chuyện kỳ quái nữa ư?
Sau khi thắt nơ con bướm xong, Khúc Úc Sơn bỗng nhận thấy Thôi Nịnh đang nhìn ngó xung quanh với ánh mắt nghi ngờ, sau khi ngó xong thì lại chau mày hỏi hắn: “Khúc tiên sinh, anh đang nghe điện thoại à?”
“Nghe đâu.” Khúc Úc Sơn ngẩn người.
Nghe thấy vậy, lông mày Thôi Nịnh mới dần dãn ra, sau đó cậu lại cúi đầu xuống.
Khúc Úc Sơn thấy cậu như thế thì lại thấy là lạ.
Trước đây, nếu xuất hiện tình huống như này, không phải Thôi Nịnh sẽ lập tức mắng hắn là biến thái, là cầm thú, hoặc là giãy giụa hay sao?
“Cậu…” Khúc Úc Sơn ngập ngừng nói, “Cậu phản ứng như vậy thôi hả?”
Thôi Nịnh giật mình, Khúc Úc Sơn cho rằng cậu quá bị động? Biểu hiện không tốt?
Những người hay ngồi bên cạnh các thiếu gia cậu ấm trong quán bar đều làm gì nhỉ?
Sau khi suy nghĩ vài giây xong, Thôi Nịnh đột nhiên ngẩng đầu và vươn hai tay bị trói túm lấy vạt áo vest của Khúc Úc Sơn, sau đó kéo người xuống và áp môi lên môi đối phương.
Khúc Úc Sơn vốn đang cúi người, bỗng nhiên bị kéo, trọng tâm không ổn định, lại bị nụ hôn đột ngột này của Thôi Nịnh làm cho hốt cả hền nên đã ngã cả người vào người Thôi Nịnh, nhưng hắn vẫn nhớ là mắt Thôi Nịnh còn đang bị thương nên trong khoảnh khắc ngã xuống, hắn đã xoay người ngã xuống giường.
Trước khi kịp ngồi dậy, Thôi Nịnh đã lại xoay người tới và đè hắn xuống.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...