Ba giờ sáng, tại bệnh viện đứng đầu thành phố.
Khúc Úc Sơn vừa bước vào sảnh chính bệnh viện đã thấy giáo viên trường đang đứng đợi sẵn, đây là giáo viên chủ nhiệm của Thôi Nịnh.
Giáo viên chủ nhiệm chào hỏi hắn rồi nói nhanh: “Cậu Khúc, hiện tại Thôi Nịnh đang được phẫu thuật rồi, ngài đừng lo lắng quá.
Chuyện tối nay tôi cũng chưa rõ lắm, tôi đang tìm hiểu tình hình rồi, hình như là do bạn cùng phòng Thôi Nịnh đánh…”
“Phòng phẫu thuật ở tầng mấy?” Khúc Úc Sơn nhìn giáo viên chủ nhiệm nói dài nói dai mãi chưa nói đến trọng tâm thì không kìm được cắt ngang.
Giáo viên chủ nhiệm dừng lại, sau đó đáp ngay: “Tầng chín, từ đây đi lên.”
Chuyện xảy ra tối nay là một chuyện ảnh hưởng rất không tốt đến cả nhà trường, học sinh và phụ huynh học sinh.
Tất nhiên là nhà trường quan tâm đến tình huống của học sinh, nhưng điều mà họ quan tâm hơn cả lại là uy tín của trường, nhất là phụ huynh học sinh dính dáng trong vụ này lại không đơn giản.
Gia đình Triển Hạo tuy khá giả, nhưng phụ huynh cái cậu Thôi Nịnh kia lại là chủ doanh nghiệp có tiếng trong thành phố.
Mới cuối năm ngoái thôi, trường họ còn được Khúc Úc Sơn quyên tặng ——
Một tòa trưng bày nghệ thuật.
Trong thang máy, giáo viên chủ nhiệm nhiều lần muốn lên tiếng, song vẫn kìm lại được.
Ca phẫu thuật vẫn đang diễn ra, bọn họ không thể vào phòng phẫu thuật, chỉ có thể lảng vảng bên ngoài.
Cùng chờ bên ngoài phòng phẫu thuật còn có cả các lãnh đạo khác của trường, những người này vừa thấy Khúc Úc Sơn đã bắt đầu cuống quýt xin lỗi, rồi bảo Khúc Úc Sơn yên tâm, nói là bác sĩ thực hiện ca phẫu thuật cho Thôi Nịnh là một bác sĩ kỳ cựu và dày dặn kinh nghiệm của bệnh viện này.
Khúc Úc Sơn nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt, lên tiếng hỏi: “Phẫu thuật được bao lâu rồi?”
Một trong số các lãnh đạo trả lời: “Đã hơn một giờ.”
Nghe được đã qua hơn một giờ, Khúc Úc Sơn rốt cục cũng không nhịn được mà nhìn về phía những người đó.
Giáo viên chủ nhiệm gọi cho hắn chỉ nói qua điện thoại là Thôi Nịnh gặp sự cố và bị thương trong ký túc, giờ đã được đưa đến bệnh viện đứng đầu thành phố, còn những chuyện khác thì không nói rõ.
“Em ấy bị thương ở đâu?” Khúc Úc Sơn hỏi.
Giáo viên chủ nhiệm cúi đầu, hai tay xoắn vào nhau không ngừng vặn vẹo, một lúc sau mới nói: “Mắt trái bị thương, chảy máu.”
Hiện tại chỉ còn hơn một trăm ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, chuyện một học sinh bị thương ở mắt khi vừa mới nhập học không chỉ là đòn chí mạng đối với nhà trường, mà còn đối với cả tương lai của học sinh, nếu trong trường hợp mắt Thôi Nịnh bị để lại di chứng.
Trong nội dung cuốn tiểu thuyết gốc cũng không hề có tình tiết Thôi Nịnh bị thương ở mắt, Khúc Úc Sơn không khỏi nhướn mày, bản năng nói với hắn rằng đây không phải là một sự cố.
Nếu là một sự cố thì lãnh đạo trường đâu cần phải kéo bè lũ đến vào nửa đêm thế này, chỉ cần một giáo viên chủ nhiệm là đủ rồi.
Có điều, ưu tiên hàng đầu hiện tại không phải là truy cứu trách nhiệm, mà là chấn thương của Thôi Nịnh.
Đợi thêm một tiếng nữa, cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra, Khúc Úc Sơn nhìn thấy Thôi Nịnh được nhân viên y tế đẩy ra.
Thôi Nịnh chỉ bị gây tê cục bộ[1], nên sau khi rời phòng phẫu thuật là có thể đưa thẳng về phòng bệnh thường.
Mắt trái của cậu được che lại bằng băng gạc, mắt còn lại thì liếc nhìn xung quanh, đến khi liếc thấy bóng dáng của Khúc Úc Sơn thì cậu mới chậm rãi nhắm mắt lại.
[1] Gây tê cục bộ: là liệu pháp đưa thuốc tê vào gần khu vực cần phẫu thuật được thực hiện bởi bác sĩ gây mê hoặc y tá chuyên nghiệp.
Phương pháp này giúp giảm đau đáng kể.
Tuy nhiên thuốc không có tác dụng loại bỏ căng thẳng và những tâm trạng bất an do hồi hộp trước khi thực hiện phẫu thuật.
“Ai là người nhà của bệnh nhân?” Bác sĩ điều trị cao giọng hỏi.
Khúc Úc Sơn bước ra, “Là tôi, chào bác sĩ, tôi muốn hỏi về tình trạng của bệnh nhân.”
“Xuất huyết dịch kính và bong võng mạc do chấn thương, chúng tôi đã tiến hành phẫu thuật cắt dịch kính và bong võng mạc.
Nói chung là thị lực của bệnh nhân có thể phục hồi, nhưng phục hồi được bao nhiêu thì sẽ tùy theo thể trạng của từng người, khoảng thời gian này nên nghỉ ngơi, không được tùy tiện cử động mắt.”
Khúc Úc Sơn không hiểu y học, nhưng khi nghe thấy tên của mấy phương pháp phẫu thuật này thì chỉ cảm thấy rất nghiêm trọng, hắn không khỏi hỏi: “Cơ hội hồi phục thị lực như trước đây là bao nhiêu ạ?”
“Điều này phụ thuộc vào thể chất của từng người, nếu hồi phục tốt thì có thể trở lại thị lực ban đầu.” Bác sĩ điều trị đáp.
“Vậy…” Khúc Úc Sơn lại hỏi, “Ngoài thị lực ra, thì còn có chỗ nào khác bị ảnh hưởng không ạ?”
Bác sĩ điều trị trả lời: “Bệnh nhân này rất may là không bị xuất hiện vấn đề gì như gãy vách quỹ đạo bên trong, cho nên không ảnh hưởng nhiều đến ngoại hình, còn những phương diện khác thì không sao cả.”
Sau khi trao đổi với bác sĩ điều trị xong, Khúc Úc Sơn liền đến ngay phòng bệnh để gặp Thôi Nịnh.
Do là ca phẫu thuật diễn ra khẩn cấp và vào nửa đêm nên Thôi Nịnh chỉ được sắp xếp tạm vào phòng bệnh tổng hợp ba giường, hai giường bên cạnh đều là người cao tuổi, chắc là khó chịu nên hai cụ vẫn không ngừng rên rỉ rồi thở dài.
Còn Thôi Nịnh thì lại quá yên tĩnh, cậu nằm im nhắm mắt, nhìn sao cũng không thấy giống là một người vừa làm phẫu thuật.
Khúc Úc Sơn kéo rèm cho Thôi Nịnh rồi bật đèn tường cạnh giường lên.
Thôi Nịnh vẫn đang truyền dịch, và cần phải truyền đến sáng.
Khúc Úc Sơn lặng lẽ đứng cạnh bên quan sát cậu một lúc, sau đó mới đi ra ngoài tìm lãnh đạo trường học.
Sợ quấy rầy đến bệnh nhân nghỉ ngơi, nên hắn đã gọi mọi người đến cầu thang.
“Bây giờ tôi có thể hỏi rốt cuộc là “sự cố bất ngờ” gì chưa?” Khúc Úc Sơn lạnh lùng hỏi.
Phải nói là khi Khúc Úc Sơn bày ra vẻ mặt lạnh lùng, thì trông hắn vẫn có mấy phần khí chất của ông chủ lớn đã lăn lộn nhiều năm trong giới kinh doanh.
Suy cho cùng thì thiết lập ban đầu của hắn cũng là bá tổng, động một chút là có thể “Trời lạnh rồi, cho Vương thị phá sản đi” được ngay chứ đùa.
Và tất nhiên, nhân vật công chính Chu Vọng Trác còn là cụ bá tổng trâu chó hơn cả hắn, nói phát là có thể “Trời lạnh rồi, cho Khúc thị phá sản đi” được ngay.
Lãnh đạo trường đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng người lên tiếng là hiệu trưởng trường.
“Là như vầy, cậu Khúc, sau khi học sinh tự học buổi tối lúc 10h30 hôm nay xong thì bạn Thôi Nịnh đã ở lại học thêm một giờ ở thư viện.
Sau khi trở về ký túc xá, bạn Thôi Nịnh thấy bạn cùng phòng đang mặc áo của mình nên đã lao vào đánh bạn cùng phòng.
Hai bên xảy ra xích mích và bắt đầu ẩu đả ngay tại chỗ, trong lúc ẩu đả, bạn cùng phòng đã vô tình làm mắt bạn Thôi Nịnh bị thương.
Sau đó, mấy bạn cùng phòng của bạn Thôi Nịnh đã gọi cho giáo viên chủ nhiệm là thầy Tiểu Hứa và gọi cả cấp cứu 120.
Trường chúng tôi vô cùng coi trọng chuyện này nên đã đưa bạn Thôi Nịnh đến bệnh viện ngay lập tức.”
“Đánh nhau? Vậy mà coi là sự cố?” Khúc Úc Sơn hỏi vặn lại.
Hiệu trưởng cân nhắc, đáp lời: “Con trai tuổi này thường nông nổi, xích mích rồi va chạm nhỏ là chuyện rất bình thường, chỉ là lần này không may đã làm tổn thương đến mắt của bạn Thôi Nịnh.
Cậu Khúc, chúng tôi xin cam đoan với cậu là từ nay trường chúng tôi sẽ tăng cường quản lý và sẽ không để chuyện tương tự xảy ra nữa.
Chúng tôi cũng sẽ cho bạn Thôi Nịnh và bạn cùng phòng kia nghỉ học tạm thời và kiểm điểm tại nhà.
Còn về viện phí thì cậu Khúc cũng không cần lo lắng, nhà trường sẽ phụ trách toàn bộ chi phí.”
Khúc Úc Sơn đã nhìn ra được ý định của nhà trường, bọn họ là quyết định bảo vệ học sinh kia nên mới không cho học sinh và phụ huynh học sinh kia tới gặp hắn.
Thật ra lúc đầu Khúc Úc Sơn cũng không định làm khó dễ mấy lãnh đạo trường này, bởi hắn nghĩ mấy người này bên ngoài cũng không dễ dàng gì, nhưng thái độ hiện tại của họ thật sự đã khiến hắn bực cực kỳ.
Này là tính muốn hòa giải?
Nghĩ rằng bồi thường tí chi phí thuốc men là có thể xong sao?
Thôi Nịnh bị thương ở mắt, liệu thị lực của cậu có thể khôi phục hoàn toàn hay không và sẽ khôi phục như nào vẫn đang là một ẩn số.
“Tôi biết khó khăn của nhà trường, nhưng các người quản lý và xử lý quá kém, thậm chí sau khi sự việc xảy ra cũng không liên lạc với tôi ngay.
Tôi không chấp nhận hòa giải, nếu các người không cho tôi biết tên học sinh kia thì tôi cũng chỉ còn cách bảo luật sư của tôi đệ đơn tới quý nhà trường thôi.
À đúng rồi, hình như phòng trưng bày nghệ thuật mà tôi quyên góp mới bắt đầu khởi công đúng không? Tôi nghĩ chắc nó cũng cần phải tạm ngừng một thời gian rồi.”
Càng nghe thấy lời của Khúc Úc Sơn nói ra, mặt mấy người lãnh đạo trường trông càng khó coi.
Khúc Úc Sơn nói xong thì mở cửa cầu thang, nhưng trước khi đi ra ngoài, hắn lại dừng rồi nhìn về phía mấy lãnh đạo trường.
Hắn nhếch môi, “Thực ra mấy người không chịu nói tên học sinh kia cũng không sao.
Vốn dĩ Thôi Nịnh cũng biết là kẻ nào đã đánh em ấy, điều tôi cần chỉ là thái độ của nhà trường mà thôi.
Tự ý lục lọi đồ của bạn và tự ý mặc quần áo của bạn, như vậy xem ra, học sinh kia bình thường cũng làm không ít những việc khác đâu nhỉ.”
“Tôi ấy à, cũng chẳng ghê gớm gì đâu, chỉ có vài đồng bạc lẻ thôi.
Vài đồng bạc lẻ này âu thì cũng chỉ có thể mời được những luật sư giỏi nhất trong nước, và cũng chỉ có thể gọi tới rất nhiều phóng viên mà thôi.” .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...