Sau khi cuộc gọi được kết nối, bên kia lại không phát ra âm thanh nào.
Thôi Nịnh lạnh lùng liếc về phía cửa, rồi lại nhìn xuống người dưới thân mình.
Hôm nay Khúc Úc Sơn uống rượu, trên người hắn có mùi rượu, ngoài mùi rượu ra còn có mùi khói thuốc cực kỳ nhẹ.
Khúc Úc Sơn không hút thuốc lá, 80% mùi thuốc lá này đến từ người khác.
Khúc Úc Sơn không biết, và kẻ đang đứng ngoài cửa có lẽ cũng không biết, rằng tất cả hành động dưới lầu của bọn họ đều đã bị cậu nhìn thấy rõ ràng.
Hơn mười phút trước, Thôi Nịnh đang đứng trước cửa sổ, bỗng nhìn thấy một chiếc xe dừng ở cổng.
Hầu hết những chiếc xe mà đỗ ở cổng bệnh viện thì sẽ sớm lái đi hoặc sẽ lái vào bệnh viện, nhưng chiếc xe kia thì vẫn đỗ im ở chỗ đó.
Phải hơn mười phút sau, mới có người xuống xe.
Người xuống là Khúc Úc Sơn.
Thị lực Thôi Nịnh rất tốt, cậu đã nhận ra quần áo của Khúc Úc Sơn.
Sau khi Khúc Úc Sơn xuống xe thì cũng không vội rời đi, thay vào đó là đứng tại chỗ nhìn xe lái đi rồi mới quay người vào bệnh viện.
Sau khi hắn vào bệnh viện không bao lâu, Thôi Nịnh lại nhìn thấy chiếc xe vừa lái đi đã quay lại lần nữa.
Người thứ hai bước xuống xe.
Do từ trên cao nhìn xuống nên Thôi Nịnh không thể nhìn thấy rõ mặt của người này, nhưng cậu đoán được thân phận của người này ——
Chính là Chu Vọng Trác trong điện thoại.
——–
Hơn một giờ trước.
“Tôi biết anh.” Sau khi Thôi Ninh nói xong, đầu dây bên kia khẽ cười một tiếng.
“Thật sao? Tiểu Úc đã kể cho cậu nghe về tôi ư?”
Thôi Nịnh không khỏi nhíu mày.
Tiểu Úc?
Đều là đàn ông, có cần gọi nhau mắc ói như vậy không?
Cậu chợt nhớ tới Khúc Úc Sơn cũng thỉnh thoảng gọi cậu là Chanh nhỏ.
Đều là phường không đứng đắn hệt nhau.
Vì tiếng “Tiểu Úc” này, ấn tượng ban đầu của Thôi Nịnh về Chu Vọng Trác lại kém hơn mấy phần.
Thôi Nịnh không muốn thực hiện cuộc gọi này, tất cả là do Sở Lâm đã nhờ cậu gọi để hỏi xem Khúc Úc Sơn có về không, nếu có thì bao giờ về.
———–
“Sao anh không hỏi? Anh là trợ lý của anh ta mà.” Lúc ấy Thôi Nịnh đã nói với Sở Lâm như vầy.
Mấy ngày trước, Sở Lâm đã phát hiện ra bầu không khí giữa Thôi Nịnh và Khúc Úc Sơn có vẻ là lạ.
Thân là một trợ lý tận tâm, y vẫn chưa quên ông chủ của y đã phải vất vả thế nào mới có thể trói được người đẹp kiêu ngạo này về bên mình ——
Chính là đã mua lại rất nhiều cửa hàng trời ơi đất hỡi.
Theo y, một khi cuộc sống riêng tư của ông chủ suôn sẻ thì công việc của y mới có thể trôi chảy hơn, vì thế chuyện gọi điện thoại cho Khúc Úc Sơn này tất nhiên y sẽ để cho Thôi Nịnh làm.
Vả lại Thôi Nịnh cũng hỏi ông chủ đang đâu, rõ ràng có hơi để ý đến mà.
Để ý là chuyện rất thường tình, hai người sống chung với nhau lâu sao có thể không thèm để ý tới đối phương được, hơn nữa ông chủ y lại đẹp trai như thế.
Sở Lâm biết người mà ông chủ nhà mình gặp tối nay chính là Chu Vọng Trác.
Ông chủ thích Chu Vọng Trác.
Mỗi năm vào ngày sinh nhật của Chu Vọng Trác, ông chủ đều sẽ gạt toàn bộ công việc sang một bên và đợi Chu Vọng Trác rảnh rỗi gọi điện về cho ông chủ.
Quà sinh nhật của Chu Vọng Trác cũng đều do ông chủ đích thân lựa chọn và tìm cách gửi đến Pháp qua đường bưu điện.
Có một lần, ông chủ đã mua một món đồ thủ công từ cuộc đấu giá và chuẩn bị lấy nó để làm quà sinh nhật cho Chu Vọng Trác.
Nhưng mà hàng thủ công mỹ nghệ không thể gửi ra nước ngoài được, mắt thấy sinh nhật của Chu Vọng Trác càng ngày càng đến gần, ông chủ y đã lo lắng đến độ phát nóng nổi cả nhiệt trong mồm, cuối cùng cũng bảo người đặc biệt chuyển sang bằng máy bay riêng.
Do đồ thủ công quá lớn, nên lúc ấy còn phải sửa đổi cả nội thất bên trong máy bay tư nhân.
Một món quà hết lòng hết dạ như thế, ấy vậy mà chỉ đổi được lại một câu cảm ơn không đau không ngứa từ Chu Vọng Trác.
Dẫu rằng Sở Lâm chưa từng gặp Chu Vọng Trác, nhưng so với Chu Vọng Trác thì Sở Lâm tất nhiên càng hy vọng Khúc Úc Sơn ở bên Thôi Nịnh hơn, vậy nên y đã thúc đẩy Thôi Nịnh gọi điện thoại cho Khúc Úc Sơn.
“Tôi còn chưa làm xong việc nên phiền cậu Thôi gọi điện thoại cho ông chủ báo một tiếng.
Hôm nay phiên dịch viên xin nghỉ, nếu ở quá muộn tôi sợ ông chủ sẽ không bắt được xe về.” Sở Lâm nghĩ một lúc, bắt đầu nửa thật nửa giả bảo, “Tối qua ông chủ biết cậu Thôi bị ốm thì đã rất lo lắng.
Mới sáng sớm hôm nay đã qua thăm cậu Thôi, lúc trên xe, ông chủ còn sợ cậu Thôi ngồi không thoải mái nên vẫn cứ ôm cậu Thôi không buông đấy.”
Khi nghe tới mấy câu phía sau, Thôi Nịnh không hiểu vì sao tự nhiên đỏ mặt.
Sở Lâm nhạy bén phát hiện ra, lại càng ship couple hăng hơn, “Thật ra thì ông chủ tôi là một người không biết biểu đạt, luôn giấu hết mọi thứ vào trong lòng.”
Không biết nghĩ tới điều gì mà Thôi Nịnh chợt trở nên im lặng.
Sở Lâm cảm thấy bơm đến đây là vừa xinh rồi, nói nữa sợ lại khéo quá hóa vụng, vì vậy bèn nhanh chóng đứng dậy mượn cớ đi lấy nước nóng rồi chuồn lẹ.
Sở Lâm không còn ở đây nữa, Thôi Nịnh mới quay đầu nhìn điện thoại di động trên bàn đầu giường.
Qua một hồi lâu, cuối cùng cậu cũng gọi điện thoại đi, nhưng người nghe lại không phải là Khúc Úc Sơn, mà lại là một người khác.
———–
“Không phải, là trợ lý của anh ta nói với tôi hôm nay anh ta đến gặp anh.” Thôi Nịnh dửng dưng nói với Chu Vọng Trác, “Đợi lát nữa anh ta quay lại, anh hỏi anh ta xem khi nào thì về.”
Nói xong, cậu chuẩn bị cúp máy.
“Xin lỗi, tôi có thể hỏi mối quan hệ giữa cậu và Tiểu Úc là gì được không?”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia đột nhiên hỏi một câu rất lỗ mãng.
Nghe vậy, con ngươi Thôi Nịnh hơi co rút lại, thậm chí hai tay cũng siết chặt.
Trong mắt Thôi Nịnh vẫn còn nhỏ tuổi này, thì lòng tự trọng chính là thứ duy nhất mà cậu có, cũng là chính là lớp phòng hộ mỏng manh của cậu, nhất là sau khi bị bao nuôi.
Khi đối phương hỏi như vậy, phản ứng đầu tiên của Thôi Nịnh là không biết có phải Khúc Úc Sơn đã bô bô chuyện của bọn họ ở khắp mọi nơi hay không.
Nhưng khi ý tưởng này nảy ra, cậu lại không khỏi nghiến chặt răng.
Cho dù Khúc Úc Sơn không nói, chẳng lẽ người khác cũng không đoán được ra hay sao?
Thế giới của cậu và Khúc Úc Sơn hoàn toàn khác biệt.
Trước đây, ngay cả tỉnh lẻ thôi mà cậu cũng chưa từng bước chân ra khỏi, còn giờ đây Khúc Úc Sơn lại rất dễ dàng đưa cậu ra nước ngoài và đưa đến các khách sạn năm sao.
Những thứ hào nhoáng và đắt tiền này vốn dĩ chỉ có trên TV, song giờ cậu lại có thể tận hưởng tất thảy, cũng đều là được Khúc Úc Sơn ban cho.
Tại trường đua ngựa, bạn bè của Khúc Úc Sơn đã nhìn cậu với vẻ khinh miệt, và gã đàn ông Nhật Bản đó cũng nhìn cậu với ánh mắt thiếu tôn trọng, như thể đang nhìn một món đồ chơi.
Bây giờ nghĩ lại, cậu quả thực là món đồ chơi được là Khúc Úc Sơn bao nuôi.
Khúc Úc Sơn vẫn chưa chạm vào cậu, cho nên cậu mới tiếp tục đeo lên mình lá chắn và không nhận thức được rõ địa vị của mình.
Thậm chí còn bị lời nói của Sở Lâm làm cho cảm động, đúng thật là nực cười.
Thế giới này không bao giờ có nhân bánh tự nhiên rơi xuống cả, cậu nhận tiền của Khúc Úc Sơn và hưởng những lợi ích mà Khúc Úc Sơn cho, vậy thì cậu cũng phải trả lại thứ gì chứ, bằng không không phải sẽ thành đĩ mà còn muốn lập đền thờ trinh tiết hay sao.
Nhưng cậu lại chẳng có thứ gì có thể trả, ngoại trừ tấm thân này.
Khúc Úc Sơn muốn cậu hôn hắn, vậy cậu sẽ hôn.
Cho nên, Thôi Nịnh đã đè Khúc Úc Sơn xuống dưới người mình.
Chỉ là cú điện thoại vừa rồi là Thôi Nịnh cố ý.
Nghe trộm ở cửa chắc cũng không rõ đâu, chi bằng kết nối điện thoại cho bên kia nghe được rõ ràng hơn đi.
Khúc Úc Sơn thấy Thôi Nịnh đè mình, sau đó lại ấn nghe điện thoại, thì đôi mắt màu nâu của hắn cũng trợn to.
Sao Thôi Nịnh lại đột nhiên thêm tình tiết thế?
Khúc Úc Sơn muốn hỏi Thôi Nịnh xem có phải là sốt cao hóa ngáo không, nhưng ngẫm lại, đây chẳng phải là cơ hội tuyệt vời để kích thích Chu Vọng Trác hay sao?
Nếu kích thích quá mức, nói không chừng Chu Vọng Trác còn sẽ không nhịn được mà xông vào ấy chứ.
Vậy nên Khúc Úc Sơn vừa vơ vét mấy câu kinh điển của sếp tổng bá đạo mới học trong đầu, vừa nghiêm túc phun ra mấy câu nghe mà mắc ói: “Chanh nhỏ, em đè tôi làm gì thế?”
Vừa nghe đến hai chữ “Chanh nhỏ”, Thôi Nịnh lại nhớ ngay tới cái tên “Tiểu Úc” kia.
Cậu hơi nhíu mày, sau đó không hề hạ tông giọng nói: “Khúc tiên sinh, không phải anh bảo tôi hôn anh sao?”
“Ờ chuẩn, cơ mà…” Khúc Úc Sơn tịt họng.
Thôi Nịnh vẫn đang đè lên người Khúc Úc Sơn, do bị ốm nên sắc mặt cậu tái nhợt, lại kết hợp với hàng lông mày đen nhánh, nhìn qua trông cậu thật bé nhỏ đáng thương.
“Chẳng lẽ Khúc tiên sinh đang trêu tôi ư?”
Tất nhiên Khúc Úc Sơn không thể thừa nhận, “Không, tôi muốn em hôn tôi thật.”
Thôi Nịnh nghe vậy, lại vẻ mặt không đổi liếc ra cửa, kẻ đó vẫn chưa rời đi.
Thích nhìn trộm như vậy?
Ghê tởm.
Ấn tượng của Thôi Nịnh về Chu Vọng Trác lại xấu hơn mấy phần.
Cùng lúc đó, Thôi Nịnh bỗng phát hiện Khúc Úc Sơn cũng liếc mắt nhìn về phía cửa.
Khúc Úc Sơn không chỉ nhìn ra cửa, mà còn nhìn vào điện thoại di động của hắn nữa.
Ánh mắt Thôi Nịnh khẽ đổi.
Khúc Úc Sơn đã biết bên ngoài có người?
Phỏng đoán này khiến vẻ mặt Thôi Nịnh từ từ lạnh đi.
Thảo nào mùa đông rét mướt thế này mà Khúc Úc Sơn không đóng chặt cửa mà lại để một khe hở to tướng như vậy, khi điện thoại được kết nối cũng cũng không vội cúp ngay, mà còn nói chuyện với cậu.
Có lẽ Khúc Úc Sơn đã thông đồng với Chu Vọng Trác đó từ trước, và chính hắn đã bảo Chu Vọng Trác tới rình coi.
Thôi Nịnh biết có một vài đại gia rất thích nhìn trộm người khác làm loại chuyện đó, cũng có những kẻ giàu xổi thích bị nhìn trộm, và bọn họ còn sẽ thấy thích thú khi bị nhìn trộm như vậy.
Khúc Úc Sơn rõ ràng là kiểu người phía sau.
Lần trước hắn còn cố ý để Shibasaki nhìn trộm trong suối nước nóng, hiện tại lại để cho Chu Vọng Trác nhìn lén ở đây.
Thôi Nịnh cảm thấy thật vô lý, cậu muốn cười.
Được, muốn nhìn thì nhìn đi.
Ai bảo cậu bị bao nuôi chứ?
Thỏa mãn dục vọng của kim chủ vốn là sứ mệnh của cậu, không phải sao?
Cậu nên chấp nhận số phận của mình thôi.
Bên kia, Khúc Úc Sơn còn đang chắc chắn rằng Thôi Nịnh sẽ không chủ động hôn hắn, và còn đang nghĩ xem có cách nào khác để kích thích Chu Vọng Trác đang bên ngoài hay không, vậy nên khi Thôi Nịnh thật sự cúi đầu xuống, hắn đã cực độ kinh ngạc.
Thôi Nịnh bị ốm, không chỉ thân thể nóng hơn bình thường mà ngay cả môi cũng vậy.
Đôi môi nóng bỏng dán lên, hơi thở cũng nóng bỏng phả xuống.
Năm nay Khúc Úc Sơn hai lăm tuổi rồi mà chưa từng gặp trường hợp bị hôn môi như thế này cả, bởi vậy đầu óc nhất thời dừng hoạt động.
Đợi hắn kịp phản ứng lại thì Thôi Nịnh đã ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ.
“Đủ chưa?”
Khúc Úc Sơn ngơ ngác chớp mắt, hắn… hắn thật sự bị Thôi Nịnh hôn!
Không được, hắn phải bình tĩnh lại!!!
Chu Vọng Trác hãy còn ở cửa, nếu hắn phản ứng mạnh mà đẩy Thôi Nịnh ra thì nhất định sẽ bị Chu Vọng Trác nhìn ra manh mối.
Khúc Úc Sơn điên cuồng tự tẩy não mình, chỉ là một nụ hôn thôi, hãy coi như hô hấp nhân tạo đi, huống chi hắn còn là pháo hôi công mà, chỉ bị hôn một cái như này cũng đâu có thiệt thòi gì.
Điều hắn phải làm bây giờ là trả lời câu hỏi của Thôi Nịnh.
Phải trả lời sao cho vừa có thể khiến Chu Vọng Trác đứng bên ngoài ghen lồng ghen lộn, vừa có thể thể hiện được phong thái sếp tổng bá đạo của hắn.
“Cái đồ quỷ sứ nhà em, thế mà lại ngọt ngào đến vậy.” Khúc Úc Sơn nghĩ được tới câu đó.
Thôi Nịnh: “…”
Thôi Nịnh chưa bao giờ đọc tiểu thuyết, càng không biết được mấy cái lời lẽ buồn nôn hay được dùng trong đó.
Cậu tức giận trợn mắt nhìn Khúc Úc Sơn, người này thật không biết xấu hổ! Hôn một cái còn chưa đủ phải không?
Thôi Nịnh hít sâu một hơi rồi tiếp tục hôn xuống.
Cậu muốn giải quyết lòng tham của Khúc Úc Sơn ngay lần này luôn, vì vậy không giống vừa rồi là vừa chạm đã tách ra.
Chỉ là Thôi Nịnh cũng là lần đầu tiên hôn nên hôn chẳng ra kiểu gì, chỉ biết bắt chước theo những nụ hôn mà cậu đã từng thấy.
Khách trong quán bar khi hôn, đều sẽ thè lưỡi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...