Sở Lâm hỏi thêm câu nữa, lại thấy thiếu gia bị chiều quá hoá hư nhà mình mang theo biểu cảm thấy chết không sờn đứng bật dậy, hai tay siết chặt thành nắm đấm, như kiểu muốn xông vào đánh nhau đến nơi rồi ý.
Xưa nay Sở Lâm đều là “Trợ Trụ vi ngược”[1], ấy chết nhầm, là răm rắp nghe Khúc Úc Sơn như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó.
Bất kể Khúc Úc Sơn làm chuyện gì y cũng không ý kiến ý cò gì sất, vậy nên thấy Khúc Úc Sơn bày ra cái tư thế nầy y cũng chẳng nói gì, còn quan tâm đóng cửa lại khi thấy Khúc Úc Sơn vào mật thất.
[1] Trợ Trụ vi ngược: nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược.
Ðời nhà Ân, vua Trụ vốn là một vị hôn quân vô đạo; cho nên người nào giúp hắn làm những điều độc ác tức là người ấy “trợ Trụ vi ngược”.
Cửa mật thất vừa đóng, Khúc Úc Sơn lại lạnh toát cả sống lưng, nó gắng gượng bình tĩnh lại để suy nghĩ.
Hiện giờ yêu lực của Xà yêu nhỏ chưa đạt đến trình có thể hút khô nó như mấy năm nữa, với cả người nó đầy pháp bảo, còn đối phương lại đang bị khóa yêu lực.
Đối mặt với Xà yêu nhỏ, nó không được lộ ra sợ hãi.
Nghĩ xong xuôi, nó lại một lần nữa siết chặt nắm tay rồi hùng hùng hổ hổ bước đến bên giường.
Chăn và nệm trên giường đều được làm từ lông của Hổ Bạch Linh, là loại trắng tinh không dính một sợi lông khác màu nào.
Đồ trang trí trên giường đều được làm từ lông thú, không phải là Khúc Úc Sơn thích lông thú nên mới làm thế, mà là do Xà yêu nhỏ quá lạnh.
Khúc Úc Sơn vươn tay vén màn, đối diện với khuôn mặt của người trên giường, nó khí thế bừng bừng há mồm ——
“Ngươi…”
Dừng lại.
Giọng điệu không khỏi dịu đi, “Độ này không đến thăm ngươi được, ngươi, ngươi có khỏe không?”
Đôi bàn tay đương siết chặt cũng thoáng buông lỏng.
Xà yêu nhỏ phớt lờ Khúc Úc Sơn, thậm chí còn chả thèm bố thí một cái nhìn.
Rõ ràng là tù nhân bị nhốt trong lồng, thế nhưng y lại luôn đối xử lạnh lùng như thế với Khúc Úc Sơn.
Nếu là Khúc Úc Sơn ngày xưa thì đảm bảo sẽ tức điên, sau đó sẽ càng tra tấn Xà yêu nhỏ điên cuồng hơn và bắt ẻm phải xin tha.
Tuy Xà yêu nhỏ cũng là thanh niên cứng đấy, cơ mà sao chịu nổi tác dụng của thuốc.
Trước sự hành hạ liên tục của dục vọng, đôi khi y sẽ phải cúi đầu trước Khúc Úc Sơn.
Thấy người ta ngó lơ mình, Khúc Úc Sơn cũng không cáu, trái lại còn thầm thở phào một hơi.
Nó không trèo lên giường ngồi giống ngày xưa, mà kéo một cái ghế nhỏ đến gần rồi ngồi xuống, ngó đăm đăm Xà yêu nhỏ trên giường.
Mặc dù ngoài mặt Xà yêu nhỏ tỏ vẻ phớt lờ Khúc Úc Sơn, thế nhưng bàn tay dưới tấm chăn lông của y đã siết thành nắm đấm để phòng thủ.
Ba ngày nay Khúc Úc Sơn không đến do bị sét đánh, hiếm khi Khúc Úc Sơn không đến lâu như vậy.
Trước kia mỗi lần tới, nó đều sẽ nhào lên vồ lấy y như quỷ chết đói đi đầu thai.
Sao lần này đối phương lại không có động tĩnh gì vậy?
Càng nghĩ lại càng phải phòng bị, hô hấp của Xà yêu nhỏ cũng thêm trầm trọng.
Sự biến hóa tinh tế trong thái độ của y đã bị Khúc Úc Sơn nhìn thấy, Khúc Úc Sơn lập tức di chuyển cái ghế nhỏ dưới mông ra xa giường thêm mấy phần, sau lại tiếp tục ngó đăm đăm Xà yêu nhỏ.
Sau khi ngó đăm đăm độ đâu tầm hai nén nhang rồi, bấy giờ Xà yêu nhỏ đã không kìm được sự ghét bỏ của mình nữa, suy cho cùng y cũng hãy còn quá nhỏ tuổi, “Ngươi nhìn cái gì mà nhìn?” Bặm môi, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng vì tức giận, “Muốn làm chuyện kia thì làm nhanh đi, đừng có mà ở đây giả bộ chính nhân quân tử.”
Khúc Úc Sơn bị mắng đến độ phải ngửa người ra sau, đợi y mắng mình xong mới cất tiếng, “Hôm nay ta tới không phải để làm chuyện đó.”
Xà yêu nhỏ khẽ nheo mắt, môi nhếch lên nụ cười lạnh, “Ồ?”
Khúc Úc Sơn nhìn lên nhìn xuống Xà yêu nhỏ một phen, gắng chịu nỗi khiếp hãi để tiến lên véo cằm đối phương, “Chanh nhỏ à, dạo ta nghĩ tới nghĩ lui thấy nhốt ngươi ở đây mãi cũng chán òm, cho nên ta quyết định cho ngươi ra ngoài làm thư đồng của ta.”
Chanh nhỏ là biệt danh trước kia Khúc Úc Sơn đặt cho Xà yêu nhỏ.
Tên thật của Xà yêu nhỏ là Thôi Nịnh, Khúc Úc Sơn nghe xong liền đặt luôn cho y biệt danh là Chanh nhỏ, bảo chanh là thực vật, vừa khéo có thể át đi vị tanh của rắn.
Để Thôi Nịnh làm thư đồng của mình là cách mà Khúc Úc Sơn nghĩ mãi mới ra đó.
Nó không thể tra tấn Thôi Nịnh như trong nguyên tác, nên là phải dùng những cách khác để ngược đãi y.
Khúc Úc Sơn là suy bụng ta ra bụng người, thấy mình ghét học nên nghĩ ai cũng ghét giống mình.
Mà thân phận của Thôi Nịnh thì không thể sóng vai đi học với nó được, nên Thôi Nịnh chỉ có thể làm thư đồng của nó và đến nghe thầy giáo giảng bài giống nó.
Với cả giáo viên trong Học viện không mấy ai làm dám đánh Khúc Úc Sơn, cho dù Khúc Úc Sơn có không làm bài tập hay không nhớ công pháp tu luyện thì căng nhất giáo viên cũng chỉ dám phạt thư đồng của nó.
Nghĩ đến phạt thư đồng, tầm mắt Khúc Úc Sơn liền rơi vào đôi bàn tay của Thôi Nịnh đang được giấu dưới lớp chăn lông.
Thầy đánh vào lòng bàn tay đau lắm á, toàn dùng yêu lực đánh không hà, không biết bàn tay mềm mại nhỏ bé của Thôi Nịnh có chịu được không nhở? Tốt nhất là không chịu nổi đi, càng đau càng tốt.
Trong đầu Khúc Úc Sơn tức khắc hiện lên dáng vẻ Thôi Nịnh bụm mặt khóc hu hu, nó còn chưa kịp cười hí hí thì đã nghe thấy tiếng nghiến răng ken két của Thôi Nịnh.
Thôi Nịnh né mặt rồi hất phăng móng giò của Khúc Úc Sơn, vẻ mặt kiểu thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, lên tiếng, “Khúc Úc Sơn kia, ta dù chết cũng nhất quyết không đến lớp học để cho ngươi…”
Quát được nửa chừng, Thôi Nịnh bỗng khựng lại như thể không sao nói tiếp được nữa, rồi nhìn Khúc Úc Sơn bằng ánh mắt như quân thù.
Còn đằng này, Khúc Úc Sơn nghe xong lại chỉ “Há” mỗi tiếng.
Nó chưa hiểu lắm, sao Thôi Nịnh lại giận khi bị nó bắt làm thư đồng vậy chớ? Đậu ta bèn cẩn thận nghiền ngẫm từng con chữ Thôi Nịnh vừa thốt.
Còn Thôi Nịnh thì đã quay ngoắt mặt đi không thèm nói năng chi nữa.
Khúc Úc Sơn ngẫm nghĩ một hồi, bèn cho rằng chắc hẳn Thôi Nịnh là thấy nhục khi phải làm thư đồng cho nó.
Dầu gì người ta cũng là hậu duệ của Huyền Giao trong truyền thuyết mờ.
Cảm thấy nhục nhã là chuẩn của nó rồi đấy, nó là muốn Thôi Nịnh phải cảm thấy nhục nhã.
Vậy nên Khúc Úc Sơn lại bóp cằm Thôi Nịnh, không cho y chen mỏ vô, “Chuyện này không đến phiên ngươi có đồng ý hay không, đừng có quên ngươi là con hàng ta đã mua về đó.
Sáng mai ta sẽ tới đưa ngươi đi học, nếu lúc ta đến mà ngươi còn chưa chuẩn bị xong thì cứ cẩn thận da rắn của ngươi đó!”
Nói xong nó còn hé hé hai phát ra chiều xấu xa nữa chớ.
Sau khi rời khỏi mật thất, Khúc Úc Sơn phải đi rửa tay hơn chục lần rồi mới thở dài thườn thượt chui lên chiếc giường êm ái của mình.
Ngày mai sẽ có một cuộc chiến khó khăn phải vượt qua, nay nó phải nạp đầy năng lượng cho mình cái đã.
Ngủ được nửa chừng, Khúc Úc Sơn lại bò dậy, nay nó hơi hoảng nên muốn ngủ trong lòng mẹ cơ.
Thế là Khúc Úc Sơn bèn biến về nguyên hình rồi vùi mình xuống lòng đất để ngủ, còn bảo Sở Lâm tưới cho mình ít nước.
Sáng hôm sau, Khúc Úc Sơn mở cửa mật thất thì thấy Thôi Nịnh không còn trên giường nữa mà đã đứng chân trần trên thảm, mặc trên người là một bộ trung y mỏng dính có thể nhìn thấy rõ da thịt bên trong.
Khúc Úc Sơn không ngờ mới sáng ngày ra mà Thôi Nịnh đã ăn mặc lả lơi dư vậy rồi, lập tức không nhịn được la oai oái: “Sao ngươi lại ăn mặc thế hả? Này thì sao mà đi ra ngoài được?”
Nói rồi còn lấy tay che mắt mình lại nữa chớ.
Thôi Nịnh bị động tác này của Khúc Úc Sơn làm cho cáu đến suýt thì nghiến nát cả răng.
Cái tên ranh con Đậu yêu này đáng đánh thiệt đó, nếu không phải Khúc Úc Sơn chỉ cho y mặc loại y phục như này thì y đến mức phải mặc thế này không?
Thôi Nịnh nén giận nói: “Ta không có y phục kiểu khác.”
Tối qua y đã suy nghĩ kỹ càng, bất kể có như nào thì việc có thể rời khỏi mật thất và thoát khỏi khóa Thần Liên đều là chuyện tốt, sau đó y sẽ dần nghĩ cách thoát thân.
Bởi vậy giờ không thể chọc giận Khúc Úc Sơn được, kẻo tên này lại đổi ý.
“Ỏ, không nói sớm.” Khúc Úc Sơn bịt mắt rồi chuồn ra khỏi mật thất, sau đó sai Sở Lâm mang quần áo vào.
Đợi một lúc Thôi Nịnh thay xong đồ, nó mới lại vào mật thất để mở khóa Thần Liên cho Thôi Nịnh.
Khoảnh khắc khóa Thần Liên được tháo ra, đáy mắt Thôi Nịnh đã lóe lên sát khí, nhưng rồi thấy Sở Lâm hãy còn đứng ở cửa, y bèn nhịn xuống.
Tu vi Sở Lâm khá cao cường, không giống cái tên trước mặt y.
———
Khúc Úc Sơn là học sinh lớp Vân Tự của Học viện Yêu tộc.
Hôm nay Khúc Úc Sơn vừa mới đến lớp đã dành được sự chú ý của tất cả các bạn, không vì lý do gì khác, xưa nay Khúc Úc Sơn vẫn luôn là tiểu bá vương của lớp bọn nó.
Bọn nó chỉ thấy Khúc Úc Sơn hôm nọ không may bị sét bổ trúng mặt mày sầm sì phờ phạc, nhất loạt nghĩ có lẽ hôm nay là ngày xoá sổ của bọn nó rồi.
Vào tiết rồi Khúc Úc Sơn mới lững thững tới, lớp học vốn còn đang ồn ào tức khắc im bặt.
Khúc Úc Sơn quen thói bước về chỗ ngồi độc quyền của mình.
Sở Lâm lập tức lấy ra sách giáo khoa, quà vặt, nước trà rồi đủ thứ lặt vặt khác.
Về phần Thôi Nịnh, ngay từ lúc mới bước vô đã căng như dây đàn, cặp mắt dưới chiếc mặt nạ cảnh giác nhìn chung quanh.
Bởi khuôn mặt y quá giống Chu Vọng Trác nên Khúc Úc Sơn đã bắt y phải đeo mặt nạ.
Khúc Úc Sơn không biết suy nghĩ trong lòng Thôi Nịnh lúc này.
Hắn ngó chung quanh thấy ai ai cũng có vở bài tập trên bàn, liền ngẩng lên hỏi Sở Lâm, “Vở bài tập thì sao?”
Sở Lâm ngớ người, “Thiếu gia có bao giờ làm bài tập đâu ạ.”
“Ờ hình như vậy thiệt, thế thì lát thầy phạt…” Khúc Úc Sơn chau mày.
Sở Lâm bình tĩnh bảo: “Không sao đâu thiếu gia, lão gia cho con pháp bảo phòng ngự nên có đánh cũng không đau đâu ạ.”
Khúc Úc Sơn liếc sang Thôi Nịnh kế bên, ra hiệu cho Sở Lâm ghé đầu xuống đây nói nhỏ, “Thế ngươi không được đưa cho Thôi Nịnh đấy nhé, lát ta bảo thầy đánh y.”
Thôi Nịnh chả cần ghé tai cũng nghe rõ không sót một chữ: “…”
Khúc Úc Sơn quả nhiên nói được làm được, khi thầy xuống kiểm tra bài tập, nó rất ngang nhiên tuyên bố, “Thưa thầy, trò không làm ạ.”
Thầy giáo: “…”
Hôm nay Khúc Úc Sơn còn láo hơn trước, trước kia nó còn giả bộ ngoan ngoãn nũng nịu nói quên vở bài tập ở nhà, hôm nay thì ngang nhiên ngoác mồm bảo không làm luôn.
Thầy giáo giận đến hai cọng râu cũng bay phấp phới, đúng lúc này có người đột nhiên bước vào cửa lớp.
“Thầy Lưu.”
Thầy Lưu ngoảnh đầu, thấy rõ người tới là ai thì như thấy vị cứu tinh, “Hiệu trưởng Tạ, sao nay lại rảnh rỗi ghé thăm thế này?”
Khúc Úc Sơn vừa thấy người tới là ai liền nghĩ thôi toang rồi.
Y như rằng, nó đoán trúng phóc, thầy Lưu và Hiệu trưởng Tạ cùng nhau bước đến trước bàn nó.
Hiệu trưởng Tạ cúi đầu cười nhẹ với Khúc Úc Sơn, “Tiểu Úc Sơn, trò lại không làm bài hử.
Lần trước thầy có nói chuyện với cha trò rồi, ông ấy bảo thầy phải kỷ luật nghiêm khắc trò.
Nào, giơ tay ra trò ơi.”
Hiệu trưởng Tạ là một trong số ít yêu quái mà Khúc Úc Sơn sợ trong Học viện Yêu tộc.
Hiệu trưởng Tạ tên là Tạ Tử An, cũng là một trong mười hai trưởng lão của Yêu tộc giống cha Khúc Úc Sơn.
Bởi vậy mà Tạ Tử An là người dám dạy dỗ Khúc Úc Sơn.
Khúc Úc Sơn nào có chịu giơ tay ra ăn trạch, nếu bị Tạ Tử An vụt thì đảm bảo tay nó sẽ phế mấy ngày luôn.
Mắt liếc một phát, nó đột nhiên quay đầu nhìn Thôi Nịnh đang đứng phía sau.
Thôi Nịnh phát hiện yêu lực của Tạ Tử An không hề tầm thường nên đang cảnh giác, tự nhiên cổ tay bỗng bị túm lấy.
“Chanh nhỏ, hôm nay oan cho ngươi rồi, ta cũng không còn cách khác.
Thú thiệt là ta vừa mới bị sét đánh nằm bẹp dí trên giường mấy ngày giờ còn chưa khỏe đây này.
Ngươi yên tâm, mặc dù cha ta bắt ngươi thay ta chịu phạt nhưng nhất định sẽ không bạc đãi ngươi đâu.”
Khúc Úc Sơn nói một cách chân thành tha thiết, như là kiểu có lỗi với Thôi Nịnh thật.
Ngặt một nỗi Thôi Nịnh vừa mới nghe rõ rành rành âm mưu của Khúc Úc Sơn cả Sở Lâm xong, y bèn thầm cười khẩy một tiếng, “Thiếu gia, lão gia có cho cậu pháp bảo phòng thân nên có bị đánh vào lòng bàn tay cũng không đau đâu ạ.
Với cả coi như không có pháp bảo thì con cũng nguyện ý chịu phạt thay cho thiếu gia.
Chỉ là, con sợ có đánh con rồi thì thiếu gia cũng chưa chắc đã nhớ là phải làm bài tập đâu ạ.”
Khúc Úc Sơn: “!”
Tạ Tử An đứng bên cũng lên tiếng: “Đúng rồi đấy, thầy suýt thì quên trên người trò còn có một đống pháp bảo.
Tháo pháp khí xuống nhanh, giơ tay ra, thương trò bệnh nặng mới khỏi nên chỉ vụt một cái thôi.”
Khúc Úc Sơn: “!!”
Một tích tắc sau, nó liền trợn trắng mắt rồi ngã vật xuống bàn, Sở Lâm tinh ý phối hợp chạy đến đỡ lấy vai Khúc Úc Sơn: “Thiếu gia! Thiếu gia! Cậu sao vậy ạ thiếu gia?! Chắc chắn là do vết thương mấy ngày trước gây ra rồi, thiếu gia, giờ con đưa cậu đến yêu y ngay đây ạ!”
Sở Lâm còn chưa kịp dìu lấy người, Thôi Nịnh bên cạnh đã âm thầm cù eo Khúc Úc Sơn.
Tất cả mọi yêu có mặt đều tận mắt chứng kiến Khúc Úc Sơn mới vừa rồi còn như Đậu héo sắp chết đã giật bắn người lên cười há há hố hố: “Ha ha đừng cù buồn, buồn…”
Ồ, sự chú ý của nó đã va phải vào ánh mắt của Tạ Tử An, nụ cười tức thì đông cứng.
Khúc Úc Sơn mím môi, cuối cùng vẫn thành thật đưa tay ra.
Một phát vụt mạnh, Khúc Úc Sơn đau đến không ngừng xuýt xoa hít hà, đồng thời thề sẽ không đội trời chung với Thôi Nịnh!
Con rắn thúi thây này, cứ chờ đó, tu bi con tì niu!
Tối đến, Khúc Úc Sơn liền lôi con rắn thúi thây kia đến trước mặt mình rồi ném một cuốn sách cho y.
Thôi Nịnh biết Khúc Úc Sơn sẽ tìm mình tính sổ, song thấy rõ cuốn sách mới bị nện vào người, y liền mặt đỏ tía tai.
Khúc Úc Sơn lại… lại cho y một quyển xuân cung đồ.
Thôi Nịnh ném sách xuống đất, bày ra bộ dáng thanh niên rắn cứng, “Ngươi chớ có mong ta sẽ làm mấy cái động tác đê hèn thế kia!”
Khúc Úc Sơn đáp: “… Ủa ai muốn ngươi làm.
Trước bình minh ngươi phải vẽ xong cho ta một bản y chang.”
Nghe bảo là vẽ lại, Thôi Nịnh ngạc nhiên nhìn Khúc Úc Sơn với ánh mắt nghi ngờ, thấy vẻ mặt Khúc Úc Sơn trông không giống đùa, y mới chậm rãi cúi người nhặt cuốn sách kia lên.
Mà lúc phải vẽ lại, Thôi Nịnh mới thấy Khúc Úc Sơn đúng là loại thâm nho ác độc.
Vốn y tưởng phải làm các tư thế trong tranh đã là cực hạn xấu hổ rồi, không ngờ chỉ phải chép lại tranh thôi mà vẫn xấu hổ đến thế.
Nhiệt độ trên mặt Thôi Nịnh cả đêm không sao giảm xuống được, trong lòng vừa hận vừa ghét Khúc Úc Sơn.
Vậy nên sáng sớm thấy Sở Lâm đang chuẩn bị sách vở cho Khúc Úc Sơn, y bèn đổi ý, lấy quyển xuân cung đồ mà mình mới vẽ thế chỗ cho vở bài tập mà Sở Lâm đã làm hộ Khúc Úc Sơn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...