Hai người trở về phòng, cơn buồn tè nửa đêm của Khúc Úc Sơn cũng chẳng khiến cơn buồn ngủ biến mất, hắn vừa ghé vào chăn đã chuẩn bị ngủ tiếp, song Thôi Nịnh lại đột nhiên vươn tay ra.
“Hở?” Khúc Úc Sơn không phản ứng kịp.
Miệng hoàn toàn bị chặn kín, còn có ảo giác rằng đầu lưỡi của mình sẽ bị đối phương nuốt sống, hắn không chịu nổi đành phải đưa tay đẩy Thôi Nịnh.
Song hành động này tựa hồ đã chọc giận cậu.
Nụ hôn càng thêm mãnh liệt, trong một thoáng, Khúc Úc Sơn đã nghi ngờ người mà hắn vừa đưa từ thư phòng về không phải là Thôi Nịnh.
Cơn buồn ngủ bị phá tan tành, dẫu là người dễ tính thì lúc này cũng sẽ cáu điên thôi.
Khúc Úc Sơn gắng gượng cựa ra, môi bỗng bị cắn một cái đau điếng khiến hắn phải vung tay lên.
Mặc dù không định tát, song bàn tay hắn vẫn đáp trúng mặt Thôi Nịnh.
Khi âm thanh giòn giã vang lên, cả hai người đều dừng lại.
Khúc Úc Sơn thu lại bàn tay cứng ngắc giữa không trung, vô thức dùng ngón tay lau môi dưới, rồi mới sực nhớ ra ngồi dậy xem đối phương bị mình đánh có nặng lắm không.
Eo hắn bất ngờ bị ôm lấy.
“Em xin lỗi.” Thôi Nịnh xin lỗi hắn.
Cơn giận của Khúc Úc Sơn cũng đã sớm bay biến theo cái tát kia, trái lại hắn còn cảm thấy có lỗi, nhưng không ngờ Thôi Nịnh lại xin lỗi hắn trước.
“Em… có đau không?” Khúc Úc Sơn khẽ chạm vào má Thôi Nịnh.
Kỳ thực chẳng cần hỏi cũng rõ, bởi má Thôi Nịnh đã bị đánh cho đỏ phừng.
Từ lúc không phải học quân sự nữa thì da Thôi Nịnh đã hồi trắng lại rồi.
Nếu là trước đây thì nhất định Thôi Nịnh sẽ đáng thương kêu đau lắm để cho Khúc Úc Sơn sờ sờ thêm mấy cái nữa, nhưng hôm nay cậu lại bảo: “Không đau.”
Còn tiếp tục xin lỗi Khúc Úc Sơn một lần nữa.
“Em xin lỗi, Úc Úc, ban nãy em…” Thôi Nịnh thoáng khựng.
Cậu không thể không thừa nhận rằng ban nãy cậu đã bị mấy tấm ảnh kia khiến cho phát điên, cho nên phải vội vã nhào lên người Khúc Úc Sơn để tìm cảm giác an toàn.
Cậu muốn chứng minh Khúc Úc Sơn là của một mình cậu, thế nhưng cậu đã vô tình bỏ qua một chuyện.
Cậu yêu Khúc Úc Sơn, nhưng Khúc Úc Sơn là người chứ không phải là đồ vật mặc cậu chơi đùa.
Vừa rồi quả thật cậu đã quá thô lỗ, Khúc Úc Sơn tức giận đánh cậu là cậu xứng đáng.
“Em sao vậy?” Khúc Úc Sơn nhẹ nhàng vỗ về lưng Thôi Nịnh, hắn nhận ra tâm trạng cậu có phần bất ổn.
Thôi Nịnh cũng không nói thật, cậu không muốn Khúc Úc Sơn biết sự tồn tại của mấy tấm ảnh đó.
Cậu nghĩ kẻ kia gửi cho cậu hình nhưng chỉ gửi những tấm không có mặt, kỳ thực ý tứ cũng đã khá rõ ràng.
Kẻ kia muốn Thôi Nịnh biết chủ nhân của những bức ảnh là ai, cũng đồng thời đảm bảo rằng nếu những bức ảnh này bị lưu truyền, sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào đến Khúc Úc Sơn.
“Chỉ là tự nhiên rất muốn làm thôi ạ.” Thôi Nịnh đáp nửa thật nửa giả.
Cậu đột ngột nói vậy khiến Khúc Úc Sơn lặng thinh.
Một thoáng sau, Khúc Úc Sơn từ từ thu lại bàn tay đang vuốt má Thôi Nịnh, khẽ khàng nói, “Thôi Nịnh, mình chia tay đi.”
Mấy ngày trước, khi đang ngồi trong phòng khách Khúc Úc Sơn cũng đã từng nói câu này với Thôi Nịnh, lúc ấy hắn thầm ôm ý nghĩ là phịch xong sẽ chia tay.
Bởi là lần chịch cuối, nên hắn cũng không rối rắm chuyện có phản công nữa hay không.
Chỉ là sau khi tỉnh dậy, thứ hắn đối diện lại là ánh mắt cố chấp của Thôi Nịnh.
Thực tình hắn nào có muốn rời xa Thôi Nịnh, nhưng hắn lại không biết nếu hai người vẫn cứ bất chấp bên nhau thì sẽ phải hứng thêm tai họa gì nữa.
Vào cái ngày đưa ba Khúc đến sân bay, hắn đã nói đùa với Thôi Nịnh rằng cho cậu nuôi hắn, cũng không muốn gặp lại Chu Vọng Trác nữa, và lúc ấy hắn cũng đã tự thôi miên chính mình như vậy.
Nào có đếch gì, bết lắm thì phá sản, phá sản rồi cũng có Thôi Nịnh nuôi hắn
Song, hiện thực lại không như hắn nghĩ, bởi mặc cho Thôi Nịnh có yêu hắn hay không thì hắn cũng không thể nào chấp nhận sống một cuộc sống phải dựa dẫm vào người khác.
Đột nhiên nghe thấy Khúc Úc Sơn muốn chia tay, cậu ngẩng phắt đầu lên nhìn Khúc Úc Sơn, rồi tiếp tục xin lỗi, “Ban nãy em thật sự sai rồi, em không nên thô lỗ như thế.
Úc Úc anh đừng giận em nữa mà, anh đánh em chửi em cũng được, chỉ cần đừng nói những lời như thế nữa.”
Cậu không thể chịu đựng nổi.
Khúc Úc Sơn không đành lòng nhìn ánh mắt Thôi Nịnh lúc này, hắn ngoảnh mặt đi.
Chia tay, là vì hai lý do.
Thứ nhất, nếu chia tay rồi thì hành vi chọc giận tác giả của hắn về sau sẽ không liên lụy đến Thôi Nịnh nữa.
Và thứ hai, hắn không muốn trở thành gánh nặng của Thôi Nịnh.
Trước khi công ty của hắn gặp chuyện, mỗi ngày Thôi Nịnh đều sắp xếp lịch trình học tập và làm việc của mình kín mịt.
Tuy rằng bận đấy, nhưng Thôi Nịnh lại chẳng hề cảm thấy mỏi mệt, trái lại còn cực kỳ vui vẻ vì có thể học được nhiều kiến thức mới.
Khúc Úc Sơn nghĩ sau này Thôi Nịnh sẽ cực kỳ có triển vọng.
Thế nhưng từ hồi công ty hắn xảy ra chuyện, Thôi Nịnh vì ở bên hắn mà không thể đến văn phòng của Lâm Chí Minh được nữa.
Và đôi khi, Thôi Nịnh sẽ thường nhìn hắn bằng ánh mắt lo lắng.
“Anh chia tay không phải là vì giận em, mà anh nghĩ chúng ta không thích hợp để ở bên nhau bây giờ.” Khúc Úc Sơn khựng lại, “Bây giờ ngày nào anh cũng bận đến sứt đầu mẻ trán, không còn hơi sức đâu mà yêu với đương nữa, càng không có tâm trạng nghĩ đến mấy thứ này.”
“Vậy thì không nghĩ tới nữa.” Thôi Nịnh như là đã nhìn thấu nỗi sợ được ẩn giấu trong những lời nói của Khúc Úc Sơn.
Cậu không bày ra bộ dáng giả nai đáng thương như ngày xưa để cầu xin Khúc Úc Sơn đừng chia tay, mà là ôm ghì lấy hắn vào lòng mình.
“Chúng mình không chỉ là người yêu của nhau, mà em đã coi anh như một phần sinh mệnh của mình rồi.
Ở trước mặt em, anh không cần phải ngụy trang bất cứ điều gì cả, anh muốn làm gì thì làm cái đó.
Úc Úc, em yêu anh, tương lai dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, em cũng sẽ luôn ở bên anh và cùng anh đối mặt.”
Chóp mũi Khúc Úc Sơn chua xót, đây là lần đầu tiên Thôi Nịnh bộc lộ hết tâm tư của mình với hắn.
“Anh không muốn phá sản, cũng không muốn dựa vào em nuôi.” Khúc Úc Sơn càng nói càng khó chịu, bèn kể chuyện của Chu Vọng Trác ra, “Sao Chu Vọng Trác lại đối xử với anh như thế chứ? Anh cũng đâu có làm gì anh ta.”
Nỗi tủi thân và khó chịu tức khắc phun trào như núi lửa.
Khúc Úc Sơn tự nhận thấy mình đâu có làm gì quá đáng với Chu Vọng Trác, điều quá đáng nhất mà hắn từng làm chắc là đã đoạt Thôi Nịnh đi, cơ mà Chu Vọng Trác có thích Thôi Nịnh đâu.
Chu Vọng Trác nói rằng yêu hắn, thế nhưng đây là cái thứ tình yêu quái quỷ gì?
Bắt cóc hắn, ép hắn mặc váy kệ cho hắn phản đối, muốn hắn chết chung, và bây giờ là khiến hắn phải phá sản, đây chính là tình yêu mà chính mồm Chu Vọng Trác nói sao?
Hay là nói, hết thảy những chuyện này đều là sự trừng phạt của tác giả?
Mẹ kiếp, tác giả mau cút ra đây cho hắn.
Vẻ mặt Thôi Nịnh thoáng thay đổi khi nghe thấy tên của Chu Vọng Trác, cậu vừa trấn an Khúc Úc Sơn, vừa dịu dàng hỏi: “Úc Úc vừa mới nhắc đến Chu Vọng Trác, anh ta đã làm gì vậy?”
Khúc Úc Sơn đột nhiên dừng lại, hắn đang rối rắm, cuối cùng vẫn kể cho Thôi Nịnh nghe chuyện mấy ngày trước Chu Vọng Trác gọi điện cho hắn bảo cuối tuần này đợi hắn ở biệt thự, còn kể cả chuyện lá bùa bình an nữa.
Cái hôm được tặng bùa bình an là hôm Thôi Nịnh say nên không hề hay biết.
Sau khi nghe Khúc Úc Sơn kể xong, Thôi Nịnh bèn dỗ hắn ngủ rồi vội vàng về biệt thự ngay trong đêm.
Cậu tìm thấy lá bùa đó trong tủ và mở thẳng nó ra, quả nhiên nhìn thấy thứ được giấu bên trong lá bùa.
Trong văn phòng của Lâm Chí Minh có một người khá thân với Thôi Nịnh, kiến thức của người đó cực kỳ sâu rộng.
Thôi Nịnh chụp và gửi ảnh món đồ này sang, chẳng mấy chốc đã nhận được phản hồi.
“Đây là thiết bị định vị GPS mới nhất trên thế giới và còn kèm nghe trộm cực mạnh nữa, sao chú có cái này thế?”
Thôi Nịnh đọc xong câu trả lời, bèn liếc sang căn biệt thự kế bên qua cửa sổ.
Căn biệt thự bên cạnh im lìm, như không có một bóng người.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...