Bá Tổng Là Yêu Tinh Dính Người

7.

Bởi vì biểu hiện của chúng tôi ở yến hội, hơn nữa Tạ Dung Xuyên còn tự mình mua hot search.

Sau khi yến hội kết thúc, một khoảng thời gian dài sau đó, người trong giới đều lan truyền chuyện quan hệ của tôi với Tạ Dung Xuyên đã trở nên tốt hơn.

Việc này dẫn tới mẹ của Tạ Dung Xuyên trực tiếp gọi điện thoại tới.

Bà ấy lấy lí do Tạ Dung Xuyên không chăm sóc tốt được cho tôi, bảo chúng tôi dọn về nhà cũ ở một đoạn thời gian.

Tôi lập tức đáp ứng luôn.

Nhưng Tạ Dung Xuyên dường như có rất có ý kiến với chuyện này.

Đầu tiên, anh lấy cớ từ chối mẹ Tạ: “Nhà cũ quá lớn, mỗi ngày con phải leo leo xuống xuống mệt lắm, không tốt cho quá trình phục hồi của thân thể.”

Mẹ Tạ mỉm cười, “Con muốn mẹ lắp thang máy mới chịu đúng không?”

Tạ Dung Xuyên trầm mặc vài giây, tiếp tục lấy cớ: “Nhà cũ quá nhiều người, con sợ nơi đông người.”

Tôi ở bên cạnh nghẹn cười thành vịt Koduck.

Tạ Dung Xuyên sợ người ta?

Có mà người ta sợ anh thì có!

Vì không muốn trở về nhà, anh đúng là lấy đủ loại cớ khác nhau, chỉ thiếu nước nói anh mà về nhà thì sẽ gặp ác mộng thôi.

Mẹ Tạ mất kiên nhẫn, trực tiếp hạ tối hậu thư: “Con không về thì ở đấy đi, để Tụng Tụng về!”

Lời bà ấy còn chưa dứt, Tạ Dung Xuyên đã lập tức đổi sắc mặt, ngay lập tức đồng ý luôn: “Được được được! Mười phút sau bọn con về liền!”

Mẹ Tạ hài lòng cúp điện thoại.

Tạ Dung Xuyên bắt đầu nôn nóng bất an đi qua đi lại: “Vợ ơi, chúng ta có thể nói xe đột nhiên hỏng giữa đường được không?”

Tôi thu dọn quần áo vào vali, không chút lưu tình đánh vỡ ảo tưởng của anh: “Mẹ sẽ cho xe tới đón chúng ta, hơn nữa chúng ta cũng có thể gọi xe.”

Tạ Dung Xuyên ngậm miệng lại.

Anh đi qua đi lại hết năm phút, đột nhiên mở miệng: “Nếu không thì, em nói với mẹ anh đột nhiên phát sốt, về không được?”

Tay tôi đang thu dọn đồ ngừng lại một chút, kỳ quái nhìn anh.

Quan hệ của Tạ Dung Xuyên với người trong nhà vẫn luôn rất tốt, trước nay anh chưa từng phản kháng với việc về nhà tới vậy.

Thậm chí lúc công việc không có bận bịu gì, chúng tôi đều sẽ hai ngày về một lần.

Sao giờ lại giống như đứa trẻ không muốn đi học thế này?

Tôi nghĩ nghĩ, trấn an: “Anh yên tâm, chuyện anh giận tới hôn mê em sẽ không nói với mẹ đâu, bà ấy sẽ không chê cười anh.”

Tạ Dung Xuyên đương nhiên là không chịu, vẫn rất nôn nóng.

Vừa ra tới cửa, anh đột nhiên bỏ vali trong tay xuống, ôm bụng chạy vào WC: “Anh đau bụng quá, chờ anh chút.”


Tôi nhíu mày nhìn anh.

Qua nửa tiếng, thanh âm suy yếu của Tạ Dung Xuyên đột nhiên truyền ra từ bên trong: “Anh không thoải mái lắm, hay là nói với mẹ hôm nào đó chúng ta về.”

Quả nhiên, anh vẫn lấy cớ không muốn về nhà.

Tôi để vali sang một bên, đi vào gõ cửa phòng vệ sinh: “Nếu thật sự không thoải mái thì giờ chúng ta tới bệnh viện kiểm tra xem?”

Tạ Dung Xuyên không hé răng.

Qua một lúc lâu, anh mới nhỏ giọng nói: “Chúng ta qua đó rồi, em có thể đừng nói chuyện với anh cả nhiều có được không?”

Anh cả?

Này đã bao lâu không gặp mặt rồi, sao đột nhiên lại nhắc tới hắn?

Đang muốn truy hỏi, cửa đã bị người bên ngoài gõ vang.

Là tài xế lên giúp chúng tôi xách hành lí.

Tôi không có thời gian hỏi lại, chỉ gõ gõ cửa, thúc giục Tạ Dung Xuyên mau nhanh lên.

Dọc theo đường đi, tâm trạng anh cứ thấp thỏm không yên, tôi chọc chọc vai anh: “Em đồng ý với anh, được rồi chứ?”

Tôi và anh cả nhà họ Tạ cũng không thân, vốn dĩ cũng sẽ không nói quá nhiều.

Sắc mặt Tạ Dung Xuyên quả nhiên tốt hơn rất nhiều.

8.

Nghe được tiếng xe tới, anh cả Tạ gia đi tới đón chúng tôi.

Tạ Dung Xuyên nắm tay tôi ngay sau khi xuống xe.

Nhìn tay chúng tôi đang nắm lấy nhau, anh cả Tạ gia nhướng mày: “Thực sự tốt rồi? Lúc này mới hiểu ra là phải sống chung thật tốt hả.”

Tạ Dung Xuyên xụ mặt, cứng đờ nói một câu: “Cảm ơn anh cả, anh cũng nên sớm cưới chị dâu về nhà đi.”

Tôi kéo kéo cánh tay Tạ Dung Xuyên, ý bảo anh đừng có phát biểu lung tung.

Tuy mọi người đều biết anh đang trong giai đoạn đầu óc có vấn đề, nhưng có một số chuyện không nên nói nhiều, nếu không sẽ trở thành lịch sử đen trong tương lai của anh mất!

Hơn nữa, cả nhà đều là người có tính thích chọc thích ghẹo, tôi không muốn đến lúc đó Tạ Dung Xuyên sẽ bị chọc tới mức muốn tìm một cái hố để chui vào.

Động tác này của tôi giống như chẳng có tác dụng nhắc nhở nào với Tạ Dung Xuyên, ngược lại còn khiến anh hiểu lầm.

Anh nhìn tôi, hai mắt cũng đỏ lên: “Lúc ở nhà rõ ràng em đã đồng ý với anh rồi cơ mà! Sao em nói mà không giữ lời?”

Làm trò trước mặt anh cả như vậy làm tôi có chút xấu hổ, kéo kéo tay anh.

Mắt thấy Tạ Dung Xuyên đầy mặt đáng thương nhìn tôi chằm chằm, tôi chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cái cục diện này mà thôi.

Vì thế, tôi giả vờ sốt ruột chạy vào bên trong: “Em đi vệ sinh đây, hai anh em chậm rãi nói chuyện đi ha.”


Bởi vì thời gian đã muộn, chúng tôi chào hỏi với mẹ Tạ xong thì trở về phòng luôn.

Tạ Dung Xuyên đi theo phía sau tôi, còn hậm hực: “Không phải em đồng ý không nói chuyện với anh cả sao? Gạt anh.”

Tôi trợn mắt: “Em gạt anh cái gì? Không chào hỏi với anh ấy thì là không lễ phép đó!”

Tạ Dung Xuyên lại không nghe lọt.

Tôi cũng bực bội, ném xuống một câu anh thích đứng đó bao lâu thì đứng, sau đó liền đóng sầm cửa phòng lại.

Tôi muốn để anh bình tĩnh một lát, ai ngờ chờ tôi tắm xong dọn hành lý ra rồi, mở cửa liền nhìn thấy Tạ Dung Xuyên đang ôm đầu gối ngồi trước cửa.

Nhìn qua đáng thương đến muốn mạng.

Thấy tôi mở cửa, anh cũng không tiếp tục hậm hực nữa, trước nói lời xin lỗi với tôi, sau đó lại bắt đầu giải thích: “Vốn dĩ ngay từ đầu người em thích là đại ca, anh hoành đao đoạt ái* đã rất không chính đáng rồi, đương nhiên là sẽ có cảm giác nguy cơ.”

Tôi: “????”

*Hoành đao đoạt ái: Ý chỉ hành động chen ngang vào tình yêu của người khác

Anh nói cái gì thế?

Ai thích anh cả cơ?

Lại ai hoành đao đoạt ái cơ?

Chúng tôi tuy rằng không phải là yêu đương một cách bình thường, nhưng cũng không có vặn vẹo tam quan đến mức đó chứ!

Biết có hỏi trực tiếp cũng chả được gì, tôi đổi cách khác: “Tạ Dung Xuyên, anh biết đó, gần đây trí nhớ em không tốt lắm, chúng ta... cái chuyện tình tay ba này là như thế nào nhỉ?”

Tạ Dung Xuyên dường như cảm thấy không quá quang minh chính đại, cho nên không chịu nói.

Tôi nỗ lực khuyên anh: “Chúng ta đều kết hôn rồi, em có quyền biết chân tướng, đúng không?”

Lời “đã kết hôn” này hiển nhiên đã chọc tới Tạ Dung Xuyên.

Anh sắp xếp ngôn ngữ một chút, chậm rãi mở miệng: “Lúc ấy liên hôn với em vốn phải là anh cả, là anh thích em, cho nên dùng chút thủ đoạn nhỏ làm ba mẹ đồng ý đổi thành anh, bởi vì chuyện này, em còn náo loạn với anh rất lâu, anh đoán em rất thích anh cả đi.”

Tôi quả thực là ngơ ngác ngỡ ngàng tới bật ngửa.

Tôi bởi vì anh cả Tạ gia mà náo loạn cãi nhau với Tạ Dung Xuyên rất lâu?

Đúng là một câu chuyện giật gân!

Tôi có chút muốn cười, Tạ Dung Xuyên lại đột nhiên quay đầu nhìn tôi: “Cho nên, giờ em thật sự không còn thích anh cả chứ?”

Tôi nhất thời có hơi không biết phản ứng thế nào, ngơ ngác gật đầu.

Tạ Dung Xuyên nhẹ nhàng thở ra, ôm gối đứng lên: “Vậy thì không sao nữa, chúng ta đi ngủ đi.”


Tôi cho rằng chuyện này tới đây là xong rồi, cũng không nói gì thêm.

Ai ngờ ngày hôm sau rời giường, Tạ Dung Xuyên một hai đòi chạy bộ cùng tôi.

Hai mắt tôi còn chưa mở dược, xua xua tay với anh: “Anh tự chạy đi, em ở nhà cổ vũ anh.”

Thật ra tôi đã tỉnh, nhưng nghe thấy Tạ Dung Xuyên muốn kéo tôi đi vận động liền lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ.

Tạ Dung Xuyên cúi người, bám riết không tha kéo tôi dậy.

Tôi không lay chuyển được anh, đành phải dậy cùng anh chạy.

Ai ngờ còn chưa chạy được mấy bước, Tạ Dung Xuyên đã mang tôi vòng tới mặt sau đài phun nước, nói là muốn mang tôi đi hít thở bầu không khí trong lành.

Tôi nhíu mày: “Tạ Dung Xuyên, anh thần thần bí bí như vậy, rốt cuộc là lại muốn làm gì?”

Tạ Dung Xuyên chỉ về một phía.

Tôi theo bản năng mà nhìn qua, phát hiện anh cả Tạ gia đang đứng cách đó không xa, đang nói chuyện phiếm với một cô gái, nhìn qua thì quan hệ không tệ.

Tôi lập tức hiểu được ý đồ của Tạ Dung Xuyên: “Tạ Dung Xuyên, anh điên à?”

Nói xong lời này, tôi liền xoay người lên lầu.

Tôi nói mà, Tạ Dung Xuyên giống tôi, anh chưa bao giờ thích vận động.

Thế mà lần này thái độ lại khác thường như vậy, làm cách nào cũng muốn lôi tôi xuống lầu chạy.

Anh chính là muốn để tôi thấy một màn như vậy, sau đó khiến tôi hoàn toàn “buông bỏ” anh cả Tạ gia.

Tôi giận tới mức nói không nên lời, bước chân càng lúc càng nhanh.

Tạ Dung Xuyên vội đuổi theo, nhìn thấy tôi đang thu dọn hành lý, anh lập tức nóng nảy: “Anh không phải cố ý muốn em đi nhìn anh cả, chỉ là bên đó là khu vườn có trồng hoa em thích, mẹ bảo anh mang em tới xem.”

Tôi tự động phớt lờ lời giải thích của anh, nhấc vali lên đi luôn.

Xuống lầu được nửa đường, lại đụng phải mẹ Tạ.

Bà nhìn hành lý trên tay tôi, sợ tới mức thanh âm phát run: “Các con cãi nhau sao? Đừng vội bỏ nhà đi, nói với mẹ có chuyện gì được không, mẹ đánh nó cho con.”

Tôi há miệng, phát hiện bản thân không biết nói thế nào.

Rốt cuộc thì Tạ Dung Xuyên bây giờ vẫn đang lâm vào giai đoạn não không bình thường.

Nếu tôi tùy tiện nói với người khác, lúc anh khôi phục lại chắc chắn sẽ xấu hổ đến không dám gặp ai.

Cho nên, tôi tùy tiện lấy cớ: “Mẹ, con đột nhiên phải đi công tác, mấy ngày nữa sẽ về, thân thể Tạ Dung Xuyên không tốt, đừng để anh ấy đi theo.”

Nói xong lời này, tôi lại xách hành lý lên rời đi.

Tạ Dung Xuyên muốn đuổi theo, lại bị mẹ Tạ ngăn lại.

Bà trực tiếp động thủ nắm lỗ tai Tạ Dung Xuyên, ép hỏi chuyện là thế nào.

Tôi phớt lờ thanh âm phía sau, trực tiếp mua vé máy bay bay sang thành phố bên cạnh.

Trước khi lên máy bay, tôi còn block luôn tài khoản WeChat của Tạ Dung Xuyên.

Nhìn thấy anh là tôi lại điên cả người!

9.

Chân trước tôi mới chạm đất, tin đồn ly hôn liền theo đó mà tới.


Bức ảnh chụp tôi xách vali hành lý, nổi giận đùng đùng rời khỏi nhà họ Tạ.

Đám người bên dưới đều đang phân tích bức ảnh, sắc mặt tôi khó coi như vậy, liệu có phải đã bị Tạ gia đuổi ra khỏi nhà hay không.

Còn có người thảo luận, hai nhà liên hôn có phải tới đây là chấm dứt rồi không.

Tôi hít sâu một hơi, có chút đau đầu.

Sớm biết bọn họ ngồi canh ở trước cửa Tạ gia như vậy thì đã không xúc động đến thế.

Không biết bên ngoài đã lại truyền thành cái dạng gì rồi.

Đều do tên đầu đất Tạ Dung Xuyên kia!

Nghĩ như vậy, tôi không nhịn được thấp giọng mắng thành tiếng.

Giây tiếp theo, thanh âm Tạ Dung Xuyên truyền tới từ phía sau: “Em hiểu lầm anh, còn mắng anh?”

Tôi giật bắn cả mình, có loại cảm giác chột dạ khi bị người ta phát hiện mình chửi sau lưng người ta.

Nhưng chỉ một giây mà thôi, giây tiếp theo tôi đã xoay người nhìn về phía Tạ Dung Xuyên, đúng lý hợp tình nói: “Em mắng anh thì làm sao? Đầu đất cũng không làm ra chuyện ngớ ngẩn như anh!”

Tạ Dung Xuyên lẽo đẽo đi đằng sau tôi, sốt ruột hoảng hốt giải thích: “Kia thật sự không phải ý của anh, tối hôm qua anh cả căn bản cũng không ở nhà, sao anh biết được anh ấy sẽ xuất hiện ở đó vào ngay lúc đó.”

Bước chân tôi dừng lại.

Hình như cũng đúng.

Tối hôm qua lúc ăn cơm, mẹ Tạ lại ca bài ca giục kết hôn.

Sau đó anh cả đã có chút mất kiên nhẫn, lấy cớ muốn ra ngoài tụ họp với bạn bè rồi rời đi.

Đúng là cả đêm không về.

Thấy bước chân tôi chậm lại, Tạ Dung Xuyên nhanh chóng chạy tới đưa điện thoại cho tôi: “Em xem em xem, camera đây này!”

Tôi chỉ liếc một cái liền ý thức được bản thân hiểu lầm Tạ Dung Xuyên.

Nhưng tôi không thể nói.

Không thì mất mặt chết à?

Vì thế, tôi lại giả vờ muốn giảng đạo lý, giải thích với anh mọi chuyện từ đầu tới đuôi: “Sau khi kết hôn em mưới gặp anh cả lần đầu, lúc hai chúng ta quyết định kết hôn, anh ấy còn đang ở nước ngoài chưa có về nước đâu, em yêu đương với anh ấy được lúc nào chứ?”

Tôi còn chưa yêu đương với ai bao giờ.

Tạ Dung Xuyên nhíu mày: “Nhưng mà ngay từ đầu người em liên hôn cùng là anh cả, anh chắc chắn không nhớ sai ddaua.”

Tôi cắt ngang lời anh: “Dù sao trước giờ bọn em chưa từng có ý gì với nhau, anh đừng có tự mình nghĩ vớ vẩn!”

Tạ Dung Xuyên dường như là tin tưởng lời giải thích này, túng quẫn sờ sờ cái ót: “Hình như là thế thật, vậy anh...”

Anh xấu hổ ho nhẹ hai tiếng.

Tôi tức giận nói: “Sau này đừng có suy nghĩ vớ vẩn nữa, có cái gì thì hỏi em trước, biết chưa?”

Tạ Dung Xuyên liên tục gật đầu.

Anh trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên đánh bạo nắm lấy tay tôi: “Chúng ta về nhà có được không?”

Tôi nhìn bộ dáng khẩn trương của anh, cũng không có giãy giụa nữa: “Đi thôi, đi mua vé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận