Bá Tổng Bảo Tôi Ngồi Khóc Trên Bentley
Tống Mịch nhìn.
Là chiếc mũ bảo hiểm tai thỏ màu trắng tối qua cô ném vào chân anh ta, chỉ còn một bên tai.
Thịnh Khai Hứa: Bây giờ em nghèo như vậy, mua mũ bảo hiểm mới thật lãng phí, cứ dùng tiếp đi, có thể tiết kiệm được mấy chục.
"! "Mẹ nó!Sát thương 10.
000 điểm.
Mức độ nhục nhã khiến đầu óc cô như muốn nổ tung.
Thật sự muốn nổ tung!Nội tâm Tống Mịch cuộn trào mãnh liệt, nhưng ngoài mặt cô vẫn duy trì sự bình tĩnh, không ngừng tẩy não chính mình.
Không được để lộ sơ hở.
Tuyệt đối không được!Cô giật chiếc mũ bảo hiểm trên tay Trịnh Khai Hứa, không chút do dự ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó quay đầu lại thản nhiên vỗ tay phủi bụi.
Tôi không cần, anh còn có chuyện gì không?Còn một chuyện cuối cùng.
"! "Sao nhiều chuyện vớ vẩn thế?Thịnh Khai Hứa: Dù sao chúng ta quen biết rất nhiều người, anh hi vọng em nói với người ngoài là chúng ta chia tay trong hòa bình, chứ không phải anh vứt bỏ em, như vậy em cũng không cảm thấy mất mặt.
?Vô số dấu hỏi hiện lên trong đầu Tống Mịch.
Ai đá ai?Là ai lừa dối tôi? Tống Mịch giơ ngón tay gõ vào vị trí thái dướng của anh ta: Đầu anh không phải là có vấn đề đó chứ, tôi không có ý định sẽ dây dưa với anh, sao anh lại nói là vứt bỏ tôi?Thịnh Khai Hứa bày ra vẻ mặt đồng cảm: Anh biết em sĩ diện, dù sao em có thể nói với mọi người là chúng ta chia tay trong hòa bình.
Tống Mịch: ! Thời gian trên điện thoại lúc này là tám giờ mười lăm phút.
Tống Mịch không muốn nói nhảm với Thịnh Khai Hứa, nên không tiếp tục tranh cãi với anh ta nữa, cô quay đầu bước đi rất nhanh.
Lần này, Thịnh Khai Hứa không tiếp tục đuổi theo.
Tống Mịch chạy ra khỏi khu nhà, ngước nhìn con phố dài xem còn chiếc xe đạp công cộng nào không.
Mỗi buổi sáng rất khó tìm xe đạp công cộng.
Cuối cùng cô cũng tìm thấy một chiếc, nhưng nó đã bị hỏng không thể đi được nữa.
Thời gian từng phút trôi qua.
Tống Mịch sợ đi muộn sẽ bị trừ tiền, trong lòng càng bốc hỏa, tốc độ đi càng lúc càng nhanh, cuối cùng cũng tìm được một chiếc xe đạp ở cuối dãy nhà.
Cô vội vàng lấy điện thoại mở khóa rồi đạp xe đi.
Chỉ còn hai mươi phút cuối cùng, Tống Mịch tăng tốc.
Sau khi đảm bảo tình hình an toàn, cô trở thành người đi nhanh nhất trên làn đường cho người đi xe đạp, nam thanh niên đi cùng chiều cũng không nhanh bằng cô.
Gió lạnh thổi qua bên tai, gương mặt đau rát, tóc tai lộn xộn.
Xin đừng đến muộn mà! Nếu đến muộn xe bị phạt hai trăm tệ đó.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...