Bá Tổng Bảo Tôi Ngồi Khóc Trên Bentley
Sau khi đưa ra đề xuất lớn mật, Tống Mịch không rõ sự im lặng kéo dài bao lâu, chỉ biết rằng Đàm Tây Trạch không nói gì với cô một lúc lâu, cũng không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ đứng ở chỗ cũ lẳng lặng nhìn cô.
Đem đến cảm giác xa cách hoàn toàn không thể phá vỡ.
Tống Mịch bị nhìn đến mức lông trên người dựng thẳng cả lên, cô lắp bắp hỏi lại lần thứ hai: “Anh Đàm, anh cảm thấy thế nào?”Lúc này, Đàm Tây Trạch cuối cùng cũng trả lời, nhưng chỉ phun ra một câu: “Cái gì thế nào?”Lúc nãy không nghe được sao?“Tôi nói…” Tống Mịch cao giọng, lặp lại đề xuất: “Anh đẹp trai như vậy, nếu như anh không để ý thì có thể thuê tôi, tôi có thể luôn làm lá chắn của anh.
”Lần này cô chắc chắn anh có thể nghe thấy.
Chỉ là chờ cô nhắc lại xong, Đàm Tây Trạch lại lần nữa im lặng.
Tống Mịch: “?”Nếu không phải tôi ham tiền của anh, hôm nay tôi chắc chắn phải nói chuyện rõ ràng với anh, cứ không nói lời nào mà lại nhìn tôi chằm chằm là có ý gì đây.
Ngay lúc cô không thể kìm nén được nổi chuẩn bị nói tiếp, Đàm Tây Trạch khẽ nhướng mắt, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tôi để ý.
”Sáu từ ngắn ngủi, lại giống như thau nước lạnh lẽo đổ từ trên đầu Tống Mịch đổ xuống.
Cơ hội kiếm tiền lướt qua trong nháy mắt.
Cô tưởng tượng ra được mấy cọc tiền lớn đang giang cánh bay ngang qua mặt cô, lòng đau như cắt.
Khung cảnh xung quanh yên tĩnh, dưới ánh trăng mát lạnh.
Trong khi Tống Mịch còn đang chìm trong nỗi đau bị từ chối, Đàm Tây Trạch đã thu hồi ánh mắt, xoay người bỏ đi.
Nhìn bóng lưng cao gầy của người đàn ông càng ngày càng xa, đầu óc Tống Mịch bắt đầu quay cuồng, thực tế lại không có chút tác dụng nào, cô chỉ biết cứ để anh rời đi như vậy thì sẽ rất đáng tiếc.
Đây có thể là lần cuối cùng cô được gặp ông chủ lắm tiền nhiều của.
Trong mắt Tống Mịch, Đàm Tây Trạch chính là cây ATM biết đi, tản ra ánh hào quang tiền bạc lấp lánh mê người.
Rất khó để người khác không động lòng.
Không được, không thể buông tha bất kỳ cơ hội kiếm tiền nào hết.
Phải thể hiện ra tinh thần kiên trì không ngừng nỗ lực trong bán hàng, cho dù có bị khách hàng từ chối thì cũng phải mỉm cười nỗ lực đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm, lỡ may có thể thành công thì sao?Sản phẩm chính là bản thân cô.
Tống Mịch dùng tay vuốt vuốt lại mái tóc bị gió thổi bay đến rối tung, lại vỗ vỗ mặt, lộ ra nụ cười ngọt ngào mà cô đã được khen ngợi không biết bao nhiêu lần.
Đôi mắt cong cong thành hình trăng non, vô cùng sống động.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...