Tôi tên Giang Bạch, tên này không có gì đặc biệt.
Bố tôi là tay cờ bạc, uống rượu say thì đánh mẹ tôi, đôi khi đánh cả tôi.
Tôi lớn lên trong những ánh mắt cảm thông của những người xung quanh, tôi lớn lên trong gia đình như vậy, không có một người bạn.
Năm tôi 8 tuổi, mẹ đổ bệnh.
Bố tôi sợ phải gánh tiền thuốc men, trốn mất.
Bà nội đã vay mượn tất cả những nơi có thể, mẹ tự mình rút ống thở oxy, qua đời.
Hai năm sau, cảnh sát tìm đến nhà nói là địa phương khác thông báo đến bố tôi uống say ngã xuống sông chết đuối, hỏi nhà tôi có muốn đi nhận xác không.
Tôi không đi, cũng không nói chuyện đó với bà nội.
Tôi tê liệt với nỗi đau và cuộc sống, nhưng tôi biết tôi phải giả vờ hiểu chuyện, như vậy bà nội mới yên tâm.
Năm lớp 10, bà nội - người cùng tôi sống nương tựa lẫn nhau - lâm bệnh nặng.
Tôi nghĩ tới nghĩ lui, đi tìm nhà giàu số một vùng Kim Triệu.
Ông là bạn cũ với bà nội tôi, mấy năm nay luôn tài trợ cho tôi học hành.
Tôi vay ông Kim 300.000 nhưng vẫn không cứu được mạng sống của bà.
Bà chứa chan nước mắt mà đi.
Bà sợ tôi sẽ sống lẻ loi cô độc trên đời này, chỉ biết dùng sức nắm chặt tay tôi.
Bà mất rồi, tôi thường ngồi trong phòng khách không một bóng người, đợi đến khi trời sáng, tắm nước lạnh rồi đi học.
Cô Vương hàng xóm là người tốt bụng, thường nấu ăn cho tôi, cũng nhờ tôi chăm sóc con gái Tô Tuyết của cô.
Tôi biết ơn lòng tốt của cô, đồng ý giúp cô chăm sóc Tô Tuyết.
Tô Tuyết là cô gái rất nhạy cảm, có đôi khi tôi thấy rất phiền nhưng không thể biểu hiện ra ngòai.
Khi còn sống bà nội thường nói, “tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo”, ân tình của nhà cô Vương, tôi phải trả.
(Tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo: Nhận ơn dù chỉ nhỏ như một giọt nước cũng phải trả nhiều/mạnh như dòng suối)
Cuộc sống nhàm chán như vậy, ngày này qua ngày khác.
Một ngày nọ, tôi phát hiện phía sau có một cô nhóc mập mạp đen thui, bỗng cảm thấy cuộc sống thú vị hơn.
Cô nhóc thường xuất hiện ở khoảng cách không xa không gần với tôi, đôi khi gặm một quả dưa chuột, đôi khi ôm một quả táo.
Đến khi cô nhóc ăn xong đồ trong tay, tôi cũng đến trường, cô nhóc biến mất.
Không biết từ bao giờ tôi hình thành thói quen luôn quan sát những gì cô nhóc ăn.
Cô nhóc ăn rất thú vị, cắn một miếng to, nhét đầy miệng, sau đó chậm rãi nhai nuốt, y như chú chuột hamster nhỏ.
Có lúc tôi đoán rốt cuộc cô nhóc đi theo tôi là muốn gì, cũng tò mò cô nhóc là người thế nào.
Dù gì thì tầm tuổi cô nhóc đen mập mạp này cũng giống như học sinh cấp 2, không ngoan ngoãn học hành, đi theo tôi rất kỳ lạ.
Một ngày hai ngày thì bình thường, sau khi tôi lên cấp 3 thì thường có mấy cô bé đi theo tôi.
Nhưng có thể đi theo mấy tháng liền thì không bình thường, làm tôi lúc nào ra cửa cũng phải nhìn về phía sau.
Tôi phát hiện một quy luật, khi tôi ở bên cạnh Tô Tuyết thì nhóc mập đen này đi theo sau tôi lâu hơn.
Nếu chỉ có mình tôi, cô nhóc nhìn tôi một lúc thì rời đi.
Tôi không kìm được suy đoán, chẳng lẽ cô nhóc yêu thầm Tô Tuyết?
Khi tôi lên lớp 11, trong trường có một nhóm tên là Snow White, tự nhận là câu lạc bộ hỗ trợ cho tôi và Tô Tuyết.
Năm 11 có trận bóng rổ, tôi cũng tham gia, giải nhất là 500 tệ tiền thưởng.
Trận chung kết, lúc nghỉ giải lao giữa hiệp tôi thấy nhóc mập đen.
Một năm này.
Cô nhóc cực kỳ cực kỳ an tĩnh, ngồi trong một góc, móc hộp salad trong cặp ra ăn.
Lúc nhóc mập đen không nói gì thì nhìn có vẻ hơi ngốc nghếch.
Một năm này, nhóc mập đen thay đổi rất nhiều, đôi mắt to tròn.
Tôi nghĩ.
Khi tôi cảm thấy buồn bã, lạc lõng, khi nhìn em, không hiểu sao tâm trạng chợt tốt lên.
Tô Tuyết mang nước đến cho tôi, tự dưng tôi thấy lo lắng.
Ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc chạm phải ánh mắt phía xa xa của nhóc mập đen.
Đến khi tôi định thần lại thì Tô Tuyết đã đưa nước cho tôi.
Nhóc mập đã ăn xong hộp salad, giống như lúc trước.
Nửa trận sau, tôi chơi bóng mà tinh thần không yên.
Giành được thắng lợi, “Lông nách Giang Bạch” ở hậu trường hỗ trợ nhóm fan cổ vũ.
Nhóm fan làm rất khoa trương khiến tôi hơi xấu hổ, lòng dạ cồn cào muốn biết “Lông nách Giang Bạch” là ai.
Đến năm 12, rốt cuộc tôi đã biết thì ra ai là “Lông nách Giang Bạch”.
Trùng hợp ngày đó Tô Tuyết ngất xỉu.
Tô Tuyết đi kiểm tra sức khỏe, tôi đứng bên ngoài.
Em mặc chiếc váy liền màu trắng, cổ đeo một chiếc vòng kim cương, trắng hơn trước rất nhiều.
Em vừa xuất hiện, cả sảnh bệnh viện đều nhìn em.
Đôi mắt nhóc mập đen vẫn vậy, trong sáng, mềm mại, làn da trắng nõn.
Em không nhìn thấy tôi, tìm một chỗ để ngồi xuống.
Ma xui quỷ khiến tôi ngồi xuống sau lưng em, thấy em sử dụng wechat.
Tên wechat là “Lông nách Giang Bạch”, trong nháy mắt, trong đầu tôi hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Hóa ra, hóa ra em chính là “Lông nách Giang Bạch”, trưởng câu lạc bộ Snow White.
Vậy em… đi theo tôi hai năm chỉ vì đu CP tôi với Tô Tuyết.
Tôi choáng váng, tim đau thắt lại.
“Nhóc mập đen” bỗng quay lại nhìn tôi.
Đây là lần đầu tiên sau hai năm, chúng tôi gần nhau như vậy!
Cổ họng tôi như thắt lại, không nói nên lời, chỉ nhìn em chăm chăm.
“Nhóc mập đen” nhìn tôi ba giây, như không có việc gì xảy ra, đứng lên bỏ đi.
Lúc em mới bước chân đi thế mà lại cùng tay cùng chân, đứng ngẩn người một lát rồi mới đi lại lần nữa.
Sau này tôi hỏi em, hôm đó em đến bệnh viện làm gì.
Em nói với tôi rất nghiêm túc: “Nếu đông người em sẽ dễ bị lo lắng sợ hãi, cho nên em hay tự tập luyện, thỉnh thoảng đến bệnh viện, quảng trường, cổng trường này nọ.”
Tôi nghe xong, ôm em một hồi lâu.
Sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, Tô Tuyết muốn ra nước ngoài du học, mấy năm nay chú Tô kinh doanh kiếm được rất nhiều tiền.
Tô Tuyết thổ lộ với tôi, nói cô ấy thích tôi, chỉ cần tôi ở bên cô ấy thì cô ấy sẽ ở lại.
Tôi từ chối, thẳng thắn nói nếu không phải do mẹ Tô Tuyết nhờ thì tôi đã không làm.
Tô Tuyết khóc lóc vào sân bay.
Trên đường về nhà, trời bắt đầu mưa rất to.
Tôi ngồi dưới chiếc ô của cửa hàng tiện lợi núp mưa, thực ra lòng rất buồn.
Tôi nghĩ, Tô Tuyết đi rồi, câu lạc bộ ủng hộ CP sẽ tan, “Nhóc mập đen” còn đến nhìn tôi không?
Tôi ngước lên, nhìn thấy em.
Em đôi chiếc mũ Pikachu vàng, ngồi dưới cây dù to phía đối diện đang ăn sandwich rau củ.
Tôi không hề suy nghĩ, đi về phía em.
Nhưng tôi không thể đến trước mặt em.
Một chiếc xe Mercedes màu đen ngừng giữa chúng tôi, khi chiếc xe kia chạy đi, “Nhóc mập đen” cũng biến mất.
Tôi đứng một lúc, đi qua xem, trên bàn có một dây buộc tóc Pikachu.
Tôi nhặt lên, đợi rất lâu, “Nhóc mập đen” không quay lại tìm.
Tôi đeo chiếc dây buộc tóc đó lên tay, hy vọng một ngày nào đó “Nhóc mập đen” sẽ thấy nó.
Sau khi tôi vào đại học, “Nhóc mập đen” rất ít xuất hiện.
Có lẽ Nam đại khá xa nhà em, có lẽ Tô Tuyết đi rồi, em không muốn đến nhìn tôi nữa.
Tôi đeo sợi dây buộc tóc kia, bạn cùng phòng trêu tôi mới biết sợi dây buộc tóc bé xíu này có giá tận 3000 tệ, là của một thương hiệu xa xỉ, “Nhóc mập đen” giàu hơn tôi tưởng.
Nhưng “Nhóc mập đen” làm mất nó cũng không quay lại tìm, có lẽ trong mắt em, tôi cũng như sợi dây buộc tóc này, chỉ là một đồ dùng trong cuộc sống.
Có thì vui, không có cũng chẳng đáng gì.
Đại học năm 2, tôi không bao giờ nghĩ “Nhóc mập đen” cũng vào Nam đại.
Khi tôi nhìn thấy em ở nhà ăn còn nghĩ mình đang mơ.
“Nhìn thấy chưa? Em gái sinh viên năm nhất khoa nghệ thuật Kim Kim.” Bạn cùng phòng huých tôi, “Người muốn xin wechat em ấy xếp hàng dài đến tận sông Trường Giang, nhưng em ấy không dễ theo đuổi, rất lạnh lùng kiêu kỳ.”
Em đã trở nên vô cùng xinh đẹp, tóc cột đuôi ngựa cao cao, mặc chiếc váy vàng nhạt như một nàng công chúa nhỏ không rành thế sự.
Em đứng trong đám đông có thể tỏa ra ánh sáng rực rỡ, xua tan bầu không khí ngột ngạt.
Tôi siết chặt mâm đựng thức ăn trong tay, giả vờ bình tĩnh xếp hàng sau lưng em.
Đến lượt em, em đáng thương năn nỉ: “Cô ơi, cho con một xíu thịt đi, con không có tiền.”
Tôi chỉ muốn mua toàn bộ thịt trong nhà ăn đưa cho em! Để em ăn cả đời!
Lúc em quét thẻ, tôi nhìn số dư chỉ còn 5 tệ.
Tôi gần như lấy hết can đảm trong đời ra, hỏi xin wechat của em.
Không ngờ em thêm tôi thật!
Vì che giấu sự bối rối, lo lắng, tôi cố kiềm chế biểu hiện của mình, lạnh lùng chia sẻ mấy thông tin về việc làm thêm cho em, kiếm chuyện để nói.
Tôi không biết em đã xảy ra chuyện gì, thế mà lại đi làm thêm với tôi thật!
Hai năm đó, khi nhớ lại tôi đều thấy ngẩn ngơ, không thể tin gần như chúng tôi ở bên nhau mỗi ngày.
Em làm việc rất nghiêm túc, cũng không thấy vất cả.
Kim Kim không hề có cảm giác với tiền, một khi nhận được tiền lương thì em tiêu hết trong vòng hai ba ngày.
Sau này lại có tiền, tôi giúp em lên kế hoạch chi tiêu.
Tôi lên năm ba đã bắt đầu thực hiện các dự án để kiếm tiền, dần dần ngừng đi làm thêm.
Kim Kim cũng không đi, tôi đoán nhà em lại cho em tiền lại.
Tôi thường thấy em lén lút nhét vào cặp tôi mấy món ăn vặt hàng nhập.
Váy mới, trang sức mới của em cũng ngày càng nhiều.
“Lão đại.” Mấy người bạn cùng phòng xúm lại hỏi tôi: “Cậu với Kim Kim rốt cuộc là tiến triển đến đâu rồi? Hai người suốt ngày ở bên nhau mà chưa hề thấy nắm tay, rốt cuộc là có yêu nhau không vậy?”
Rất nhiều người tò mò vấn đề này, Kim Kim từ chối rất nhiều người, nhưng cũng không có nghĩa là em chấp nhận tôi.
Tôi không dám tỏ tình với em, tôi sợ sau khi bị từ chối thì em sẽ trốn tránh tôi.
Sắp đến sinh nhật Kim Kim, tôi suy nghĩ chuẩn bị món quà sinh nhật, thử thăm dò tình cảm của em.
Đúng lúc hôm đó tôi đi giao quà tặng cho đối tác của dự án, gặp em trong một câu lạc bộ nổi tiếng của thành phố.
Đêm đó Kim Kim mặc rất đẹp, đầu đội chiếc vương miện nhỏ đính kim cương, được một cô gái cao gầy ôm.
Tôi nhìn hai người vào một ghế lô, Kim Kim được vây quanh, tỏa sáng rực rỡ.
Một lát sau bạn em nắm tay em ra ngoài, tôi trốn vào góc phòng theo bản năng.
Bạn em nói: “Báo vàng, mày nói xem, tự tin lên một chút đi! Ba năm cấp 3 theo Giang Bạch, đại học theo 2 năm, vậy mà còn chưa bắt được anh ấy! Bé cưng à! ‘Nhất tràng du hí nhất tràng mộng, nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan’*! Mày còn không ra tay thì lãng phí thanh xuân tươi đẹp.” (一场游戏一场梦, 人生得意须尽欢: Nhất tràng du hí nhất tràng mộng, nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan: Một lần dạo chơi một giấc mơ, đời người khi nào đắc ý thì nên tận tình vui sướng.
Câu Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan có trong bài thơ Thương tiến tửu của Lý Bạch.)
Một trò chơi một giấc mơ… Kim Kim chỉ xem tôi như một trò chơi…
Ngày hôm sau Kim Kim hẹn tôi đi công viên trò chơi.
Khi ngồi trên vòng đu quay, em e dè thử chạm vào tay tôi, là người bạn kia dạy em.
Tôi tự hỏi, nếu tôi tránh tay em, có phải từ nay về sau Kim Kim không bao giờ muốn tiếp tục chơi trò chơi này.
Tôi trở tay nắm tay em thật chặt.
Ban đầu Kim Kim hơi bất ngờ, lại cực kỳ vui.
Khi vòng quay lên đến điểm cao nhất, tôi ôm em, hôn em.
Em ngẩn ngơ dựa vào vai tôi hỏi: “Giang Bạch, anh cũng thích em sao?”
Tôi nói trong lòng, không, tôi rất yêu em.
Từ ngày đó, chúng tôi xác lập quan hệ yêu đương, nắm tay nhau trong trường.
Tuy chúng tôi ở bên nhau, nhưng trong lòng tôi cảm thấy không thực.
Thành thật mà nói, tôi không biết làm thế nào mới giữ chặt được Kim Kim.
Em gần như không có ham muốn hưởng thụ vật chất, đối với quà tặng, nhận thì rất vui, không nhận cũng không buồn.
Có người theo đuổi tôi, em cũng không ghen, y như nghe kể chuyện, nghe xong thì quay đi đọc truyện tranh.
Tôi không mong đợi sự xuất hiện của Tô Tuyết.
Cô ta làm tổn thương Kim Kim, tôi càng tức giận.
Ông Kim ra mặt giải quyết chuyện này, vì Kim Kim mở bung ô bảo vệ.
Tôi rất phẫn nộ nhưng lại cảm thấy vô cùng bất lực, tôi có thể cho Kim Kim quá ít.
Kim Kim không biết, thật ra tôi đã biết em là con gái Kim Triệu từ lâu.
Chúng tôi ở bên nhau không lâu, ông Kim đã đến tìm tôi.
Ông xem tôi như con cháu mà đối đãi, lịch thiệp, ôn hòa.
“Giang Bạch, chú cũng xem như nhìn cháu từ nhỏ mà lớn lên, có những lời nên nói thẳng.
Nguyên Bảo là con gái duy nhất của chú, khi con bé còn nhỏ, do cô chú chăm sóc không chu đáo nên con bé mắc bệnh tự kỷ.
Cháu nhìn con bé xem, con gái 19 tuổi đầu mà y như con nít.
Tuy rằng nó đã tốt lên nhiều nhưng có đôi khi vẫn phản ứng chậm chạp, nhận thức về thế giới bên ngoài khá ít ỏi.
Chú với mẹ nó luôn lo nó bị người ta ức hiếp, bị người ta lừa.
Con bé là đứa trẻ rất ngoan, cố gắng thích nghi với xã hội, đi theo cháu làm thêm khắp nơi, ngày càng kiên cường cởi mở hơn.”
Thì ra chuyện Kim Kim đi làm thêm, chú Kim biết.
“Làm cha mẹ, có thể là quá bao bọc, cưng chiều con gái mình.
Giang Bạch, cháu là người con trai có trách nhiệm.
Chú hy vọng cháu cũng có thể bảo vệ tốt Kim Kim, kiên nhẫn chờ con bé lớn lên, được không?”
Tôi biết chú Kim đang nói gì, cũng đồng ý với ông.
Thật ra chúng tôi đều biết rất rõ, Kim Kim ở bên tôi không hẳn là vì tình yêu.
Cách thức em phân biệt tình cảm khác với người bình thường.
Tôi từng hỏi em, vì sao em thích tôi.
Em đặc biệt nghiêm túc mà nói: “Thích sắc thái và đường nét của anh.”
Tôi cảm thấy cực kỳ may mắn khi Kim Kim sống trong gia đình có tiền có thế, có thể để em sống bình lặng trong thế giới nhỏ của riêng mình.
Em nỗ lực trưởng thành, bên ngoài em biểu hiện vui vẻ hoạt bát, thể hiện có thể độc lập mọi việc.
Khi an tĩnh lại, lại biến thành quả dưa ngốc.
Ngày đó ở thư viện, Kim Kim hỏi tôi vì sao thích em.
Tôi đùa rằng: “Cảm động trước ý chí kiên cường cho dù nghèo khó của em.”
Thật ra tôi cũng không nghĩ ra được nguyên nhân, em ở sau lưng nhìn tôi 6 năm, tôi cũng lặng lẽ nhìn em 6 năm.
Tình không biết bắt đầu tự bao giờ, mới thoáng chốc đã đậm sâu*, có lẽ là thế này.
(Tình bất tri sở khởi, nhất vãng tình thâm)
- --Hết---.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...