Đặt bầu rượu trong tay tới trên bàn, Hồi Vân cũng không để ý đến lễ tiết mà ngồi phịch xuống, lấy chén trà làm chén rượu, rót một ly. Bất đồng với phong thái nhàn nhã phẩm rượu thường ngày, y nốc một hơi uống cạn, buông cái chén, khóe miệng lộ ra một nụ cười ưu thương: “Hoàng huynh, có phải ta rất ngốc hay không? Ta thậm chí còn không có gan dám mở lời, ta sợ, nếu ta nói ra rồi, ngay cả thân phận bằng hữu, ta cũng không được làm nữa.” Y lại rót một ly cho chính mình, nhìn gợn rượu long lanh trong chén, nụ cười trên môi y càng thêm chua xót.
“Ta thật sự rất yêu, rất thương hắn.” Khóe mắt Hồi Vân xưa nay dù trải qua chuyện gì cũng chưa từng ướt, vậy mà giờ lại hơi hơi phiếm hồng, hai dòng nước nhỏ cũng lăn xuống trên đôi gò má tái nhợt, y dường như cũng không hề hay biết, chỉ ôm ngực: “Ta thật sự rất yêu hắn, yêu đến đau lòng.” Nhưng y vẫn không dám nói, có lẽ là vì y quá hiểu Thụ Thanh, y biết sau khi hỏi xong, đáp án của đối phương sẽ là gì, cho nên y không dám thử. Loại cảm giác bức bối này… khiến y thống khổ giống như muốn chết đi.
Hoằng Nhưng nhìn chén rượu, tựa như nhìn thấy được ảnh ngược của Thụ Thanh, khiến trong đôi mắt y hiện lên sự ôn nhu không gì sánh được, Triệu Thụ Thanh đến tột cùng có ma lực gì, lại làm cho hai huynh đệ bọn họ phải chấp nhất cùng thống khổ như thế.
“Hoàng huynh ta nên làm cái gì bây giờ?” Có chút thô bạo nốc rượu vào cổ họng, trên gương mặt vốn luôn luôn phong độ của Hồi Vân giờ đây đều tràn ngập vẻ thống khổ cùng tự trách, tự trách mình không có dũng khí, ngay cả cơ hội được thử một lần đều không dám nắm chắc, chỉ biết trơ mắt nhìn hắn vuột khỏi bàn tay.
Hoằng Nhưng khẽ nhấp một ngụm rượu, mới nâng mắt nhìn vẻ mặt đầy chua xót của Hồi Vân: “Ngươi yêu hắn ở điểm nào?”
Hồi Vân vô thức lắc đầu: “Ta không biết, ta yêu có lẽ là khí chất thanh thuần của hắn, có lẽ là tính tình đạm bạc văn nhã của hắn... Có lẽ....” Hồi Vân phiền muộn ôm đầu mình, nụ cười đau khổ cũng hiện lên bên môi: “Hoàng huynh, ta thật sự rất ngốc, ngay cả yêu hắn ở điểm gì ta cũng không biết, còn bên hắn năm năm, năm năm, đã bao nhiêu ngày mặt trời mọc rồi lại lặn, ta im lặng trải qua bên hắn? Không dám bày tỏ tình cảm của ta, không dám cho hắn biết một mặt cuồng dại của ta.” Hồi Vân ngẩng đầu, nước mắt bị ánh nến ánh xạ mà càng trở nên lóng lánh, tựa như nguồn ánh sáng đã kìm nén trong lòng bất lâu, rất nhanh liền trào xuống hai gò má: “Năm năm, ta yêu hắn, ở bên hắn năm năm, nhìn hắn cười với kẻ khác, trái tim ta đều vì thế mà quặn đau, ta hy vọng tất cả những gì của hắn đều thuộc về ta, nhưng ở trong cảm nhận của hắn, ta chỉ là một người bằng hữu.”
Lau đi lệ trên khóe mắt, Hồi Vân lại rót cho mình một chén rượu: “Có đôi khi ta ở bên cạnh hắn, được nhìn thấy nụ cười vui vẻ của hắn chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của ta, nhưng ta lại càng ngày càng thấy không đủ, ta không muốn chỉ có thể đứng đó nhìn hắn, ta muốn khiến hắn hiểu được tình cảm của ta, hy vọng mỗi ngày vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy hắn đang ở bên cạnh ta, có thể chạm đến hắn..., thế nhưng ta lại không dám nói…” Lại nốc cạn chén rượu, nụ cười của Hồi Vân cũng càng thêm thê lương.
Nhìn sóng rượu nhu hòa trong chén, Hoằng Nhưng không vội vã rót vào miệng, chỉ lẳng lặng ngắm, ngay cả câu hỏi thốt ra cũng không hề mang bất cứ cảm xúc gì: “Tại sao?”
Nụ cười ôn nhu mà thâm tình tựa như hoa sen nở rộ trên gương mặt, tâm Hồi Vân cũng theo đó dần dần bình ổn lại, tiếng nói trầm thấp tràn ngập si mê, lại càng lan tỏa trong lòng: “Bởi vì ta thương hắn, ta không muốn chỉ vì một cái đáp án không có khả năng… mà làm cho Thụ Thanh phải khổ sở, ta hy vọng... hắn luôn được vui vẻ....” Nụ cười của hắn, chính là hạnh phúc của ta...
Nhìn Hồi Vân, Hoằng Nhưng dường như cũng vừa nghĩ thông suốt được điều gì, liền đứng lên: “Ngươi thật sự muốn buông tay?”
Hồi Vân gật gật đầu: “Ngày mai ta sẽ thỉnh chỉ dụ đi hộ biên quan, mong hoàng huynh thành toàn.”
Hoằng Nhưng chăm chú nhìn người đệ đệ từ nhỏ đã cùng mình lớn lên: “Khi nghĩ thông suốt rồi, ngươi phải trở lại!”
“n!” Khóe môi hơi hơi cong lên, hai má Hồi Vân bởi vì men say mà hiển hồng nhuận, cũng không còn tái nhợt như lúc đầu: “Ca, trong khoảng thời gian ta không ở đây, giúp ta chiếu cố Thụ Thanh.” Có lẽ hoàng huynh sẽ thích hợp với Thụ Thanh hơn một người nhu nhược như y!
Đã nhìn ra đáp án trong biểu tình hờ hững của hoàng huynh, Hồi Vân loạng choạng đứng dậy, đem hai tay khoát lên trên vai hoàng huynh, dùng ánh mắt nhìn thẳng vào nhãn mâu huynh trưởng: “Đừng thương tổn đến hắn, Thụ Thanh tựa như cái chén ngọc lưu ly vậy, tuy tỏa ra ánh sáng nhu hòa, lại kiên cường dị thường, nhưng phía sau vẻ kiên cường ấy cũng là một trái tim rất dễ dàng bị tổn thương.”
Hoằng Nhưng khẽ nhếch khóe miệng, trong mắt tràn đầy sự tự tin cùng khẳng định: “Trẫm hiểu.” Nếu đã chọn hắn, y nhất sẽ làm cho hắn hạnh phúc..., nhất định...
Phiên ngoại chi Sơ ngộ —— Hết
………………………………………………………………….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...