Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Cậu có thật là mẹ của hai đứa trẻ con không đấy?” Nhìn cổ của cô cũng đã đỏ bừng lên, Lăng Tịch Nhược cười phá lên, ném một bộ đồng phục cho cô, cuối cùng là đi đến văn phòng không có người, bằng không cứ đi xuống thế này cô sẽ bị nội thương mất.
“Lần sau mình làm ướt váy của cậu, rồi cho cậu đi thử một vòng thì cậu sẽ biết!” Đỗ Mạn Ninh vừa nói vừa nhanh chóng thay quần áo.
“Mình không nhạy cảm như cậu...”
“Cậu còn nói!” Đỗ Mạn Ninh phẫn hận trợn mắt nhìn cô, Lăng Tịch Nhược lập tức nói: “Được rồi, không nói thì không nói, hung cái gì mà hung, đúng là người mẹ tuyệt vời, có thể trực tiếp thay đổi từ người phụ nữ thùy mị thành người phụ nữ đanh đá. Chẳng qua là... cho mình hỏi này, cậu thật sự không dùng giấy vệ sinh ngụy trang hả?”
“Lăng Tịch Nhược!” Đỗ Mạn Ninh nhanh chóng xù lông thành dã thú nhỏ, tức giận trợn mắt nhìn cô.
Lăng Tịch Nhược lập tức nín cười, cây ngay không sợ chết đứng đưa cho cô một tờ giấy a4 nói: “Đây là thư mời phỏng vấn, giám đốc Diệp ngồi cùng tầng với tổng giám đốc, tầng ba tám.”
Đỗ Mạn Ninh cầm lấy thư mời xoay người ra cửa, sau lưng lại truyền tới tiếng cười ầm của Lăng Tịch Nhược, Đỗ Mạn Ninh không khỏi lại giơ móng vuốt, nhớ tới tất cả mọi thứ đều do con gái bảo bối đùa dai, oán niệm trong lòng cô càng sâu hơn, phẫn hận oán thầm: “Con nhóc này di truyền vẻ ngoài của mình, nhưng bản tính phúc hắc tà ác này chắc chắn là di truyền từ ba con bé! Dáng dấp đẹp trai của con trai bảo bối cũng là di truyền từ mình, còn tính cách lạnh lùng ngạo kiều là di truyền từ cha bé. Cha bọn trẻ năm đó, chắc chắn là một ác ma đáng băm vằm thành nghìn mảnh, tóm lại, cha của hai đứa con cô chắc là ác ma phúc hắc tà ác, lạnh lùng ngạo kiều, đáng bị băm vằm thành nghìn mảnh.”
Oán thầm xong! Đỗ Mạn Ninh lên tầng ba tám, cô cũng không phải là loại người chưa từng thấy qua việc đời, vì vậy không quá ngạc nhiên với vẻ sang trọng khí phái bên trong tập đoàn Nam Cung, cô tìm được căn phòng mà bên ngoài cánh cửa đề là phòng của giám đóc Diệp Kỳ Kỳ, đi vào.
Diệp Kỳ Kỳ kinh ngạc quan sát cô từ trên xuống dưới rồi mới nói: “Cô chính là Đỗ Mạn Ninh?”
“Đúng vậy! Đây là sơ lược lý lịch của tôi, mời giám đốc Diệp xem qua!” Đỗ Mạn Ninh cung kính đưa tài liệu đã chuẩn bị xong lên, Diệp Kỳ Kỳ chỉ tiện tay lật một trang, khẽ cười nói: “Tôi vẫn tin tưởng người do Lăng Tịch Nhược hết lòng tiến cử, nghe nói ngươi cô đang phải nuôi hai đứa con, vất vả cho cô tồi, tôi cũng rất muốn giúp cô, chẳng qua là dáng vẻ của cô có vẻ như... chênh lệch quá xa so với điều kiện tuyển thư ký bên tôi.”
“Mặc dù tôi không phải là bình hoa, nhưng xin giám đốc Diệp hãy xem bằng cấp của tôi, tôi cũng tốt nghiệp chuyên ngành thư ký loại giỏi. Tôi tin thư ký bên cạnh tổng giám đốc là phải dựa vào là thực lực!”
“Nói rất hay!” Diệp Kỳ Kỳ tán thưởng gật đầu, nhưng vẫn hơi khó khăn, tuy nói không thể sắp xếp đại mỹ nữ ở bên cạnh Hàn được, nhưng cũng không thể tuyển một người phụ nữ xấu xí vào, cô ta lại nhìn Đỗ Mạn Ninh từ trên xuống dưới, nếu nghiêm khắc đánh giá, cô gái này cũng không được coi là xấu xí, gương mặt xinh xắn bị cặp kính gọng to che mất, nếu chú ý ăn mặc hơn sẽ không đến nỗi nào.
“Cô lấy kính xuống cho tôi xem nào.”
Đỗ Mạn Ninh thầm cảm thấy xót xa trong lòng, nếu lấy xuống thì không phải là sẽ vạch trần lớp ngụy trang của mình sao? Cô vội vàng cười khan hai tiếng nói: “Ặc, giám đốc Diệp, tôi cận gần mười độ, nếu tháo kính xuống tôi sẽ không nhìn được gì cả, hơn nữa...”
“Tít tít tít...” Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, Diệp Kỳ Kỳ nhìn cô rồi nhận điện thoại, không biết người trong điện thoại nói gì, sắc mặt của Diệp Kỳ Kỳ dần thay đổi, sau khi cúp điện thoại cả người cô ta đều trở nên ảm đạm, Đỗ Mạn Ninh lúng túng đứng yên tại chỗ, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.
“Thế này đi! Tôi cho cô một cơ hội, chỉ cần cô ngăn được Hạ Vân Kiều lại, coi như cô sẽ vượt qua phỏng vấn, có thể chính thức được tuyển vào vị trí thư ký tổng giám đốc.”
“Hạ Vân Kiều?”
“Năm phút sau cô ta sẽ lên đến tầng 38, cô có thể chờ cô ta ở phòng thư ký!” Diệp Kỳ Kỳ nói xong, cả người hơi có vẻ mệt mỏi tựa vào trên ghế sa lon.
Cô ta là thiên kim của Thị trưởng thành phố, nhưng để lấy được lòng của anh, cô ta đã phải hạ mình làm giám đốc nhân sự ở nơi này. Cô ta đã từng cho rằng mình làm như vậy thì ngày ngày đều có thể nhìn thấy anh, nhưng ngày ngày cô ta đều chỉ nhìn thấy dáng vẻ phóng đãng không kềm chế của anh, dáng vẻ lạnh lùng vô tình của anh. Dù vậy, cô ta cũng chưa bao giờ dám qua hỏi về cuộc sống của anh.
Đỗ Mạn Ninh hít thật sâu, chỉ nhìn vào sắc mặt của cô ta, cô đã đoán ra được là có tình huống gì, tổng giám đốc chắc chắn là một người lăng nhăng, thích ăn tạp. Vì con trai con gái bảo bối, vì lương tháng năm mươi ngàn, cô không kiêng kị gì cả, cắn răng nói: “Được, xin giám đốc Diệp cứ kiểm tra năng lực của tôi, 10 phút nữa cô sẽ thấy được kết quả.”
Diệp Kỳ Kỳ dường như cũng không hy vọng gì vào cô, cô ta chỉ xua xua tay đồng ý để cô rời đi!
Trong phòng thư ký trống rỗng không có ai cả, Đỗ Mạn Ninh ngồi ở chỗ yên tĩnh chờ Hạ Vân Kiều đến, tuy trước khi ra khỏi phòng cô đã nói chắc như đinh đóng cột, nhưng bây giờ cô phải dùng phương pháp gì để ngăn cô ta lại?
Lấy phản ứng của giám đốc Diệp, cô gái này chắc chắn không phải là một nhân vật đơn giản, chắc là kẻ thù mạnh, chuyện này khó giải quyết đây, phải làm thế nào bây giờ? Làm thế nào... Con trai bảo bối mau tiếp thêm sức mạnh cho mẹ đi, con gái bảo bối mau cho mẹ ý tưởng xấu đi a a a a...
Đang hốt hoảng luống cuống suy nghĩ, cô nghe thấy tiếng “Đinh “, cửa thang máy mở ra, Đỗ Mạn Ninh vội vàng xông tới chờ ở cửa thang máy, cửa thang máy dần mở ra, một người phụ nữ đi ra từ bên trong, Đỗ Mạn Ninh vừa nhìn thấy cô ta, đã cảm thấy chói mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...