Bá Tình Ác Thiếu: Dạy Bảo Tiểu Đào Thê

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Sắc mặt Đỗ Mạn Ninh tái nhợt gần như trong suốt, môi đã bị cô cắn chảy máu, cô nhìn Đỗ phu nhân hồi lâu, biết bà không đùa, đau đớn trong tim lan ra toàn thân, cô đứng dậy, bước xuống giường, đi tới trước mặt Đỗ phu nhân, quỳ xuống đất, nặng nề cúi đầu, nức nở nói: “Mẹ, thật xin lỗi.”

“Con thật sự quyết định rồi?” Đỗ phu nhân truy hỏi, trên mặt có ưu tư phức tạp, không nhìn ra bi thương và vui mừng.

Đỗ Mạn Ninh cúi đầu không nói, lẳng lặng gật đầu! Đỗ phu nhân thở dài, khom người đỡ cô dậy, nói: “Được rồi, nếu con nhất quyết phải làm vậy, mẹ ủng hộ con.”

“Mẹ!” Đỗ Mạn Ninh cả kinh, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt bình tĩnh đến lạnh nhạt của Đỗ phu nhân, nhất thời không hiểu ý bà, lúc này thấy Đỗ phu nhân, lúc này, thấy Đỗ phu nhân cầm một túi giấy, nói: “Không ai hiểu con gái bằng mẹ, mẹ nhìn con lớn lên, sao có thể không hiểu tâm tư con, đem những thứ này cho Tôn Nặc An.”

Hai tay Đỗ Mạn Ninh run run nhận lấy, tiện tay mở ra nhìn, nước mắt liền rơi xuống, cô nghẹn ngào nói không nên lời, hồi lâu, Đỗ phu nhân đưa tay ôm cô, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tiền tài đều là vật ngoài thân, con nói không sai, đứa nhỏ vô tội, năm đó mẹ cũng kiên trì muốn sinh con, hơn 20 năm qua con luôn là hạnh phúc của mẹ. Mấy năm nay Tôn gia trợ giúp kinh tế cho chúng ta trên rất nhiều phương diện, toàn bộ giấy tờ nhà đất bất động sản của Đỗ gia cũng đủ trả họ cả vốn lẫn lời.”


“Mẹ….”

Đỗ phu nhân ngắt lời cô, nói tiếp: “Đừng lo, mẹ còn giữ lại chút tiền, tìm một nơi ở ngoại ô mở tiệm hoa nhỏ cũng được, chờ con sinh đứa nhỏ liền đi tìm việc làm, mẹ ở nhà nấu cơm, giặt quần áo, giữ đứa nhỏ, tận thưởng niềm vui gia đình, thật ra cũng ung dung tự tại.”

“Mẹ… Cảm ơn mẹ, cảm ơn… cảm ơn mẹ… mẹ…” Đỗ Mạn Ninh ôm chặt Đỗ Ngọc Phân, cô không biết có thể nói gì, hơn nữa nói vài lời cũng không mạch lạc, chỉ tràn đầy cảm động tựa vào trong lòng bà.

Hồ Phượng Hoàng! Nhìn bóng người cao lớn quen thuộc bên bờ hồ xa xa, bước chân của Đỗ Mạn Ninh như đổ chì, thật lâu sau, cô mới hít sâu một hơi, đi tới…

“Anh An!”


Đỗ Mạn Ninh thấp giọng kêu, người trước mặt sững sờ, chậm rãi xoay người, trên mặt không còn nụ cười tao nhã lịch sự kia, chỉ có thất vọng và đau lòng! Đỗ Mạn Ninh không dám nhìn vào mắt anh ta, chỉ nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi anh An.”

“Đã quyết định rồi?” Tôn Nặc An đút hai tay vào túi quần, cũng chỉ có anh ta biết mình khẩn trương bao nhiêu, hai tay anh ta siết thật chặt, nhưng tay vẫn run! Rõ ràng người làm sai là cô, nhưng trong lòng anh ta luôn sợ hãi bất an.

“Đúng vậy!” Đỗ Mạn Ninh cúi đầu đi tới bên cạnh anh ta, đưa túi giấy trong tay cho anh ta, cúi người áy náy nói: “Xin lỗi, em không thể nào bỏ đứa nhỏ này, nên thật xin lỗi…”

Tôn Nặc An giật mình, không tin và không cam lòng khiến anh ta không cách nào bình tĩnh nữa, anh ta chợt vươn hai tay, siết chặt bả vai cô, hét: “Tại sao? Em yêu người đàn ông kia như vậy sao? Bỏ đứa nhỏ, chúng ta có thể trở lại như trước, chỉ cần từ nay về sau em an phận đi theo anh, anh không để tâm em từng phản bội anh, chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa, sau này cũng sẽ có con của chúng ta.”

Đỗ Mạn Ninh mặc cho anh lắc mình, nước mắt đánh vòng trong hốc mắt, cô ngước đầu, không để cho nước mắt rơi xuống, buồn bã cười khổ nói: “Phản bội? Nếu như em nói… Cho tới bây giờ, em chưa từng phản bội anh, anh tin em không?”

Tôn Nặc An không nói gì, chỉ nhìn cô, nhưng ánh mắt kia tràn đầy không tin tưởng vẫn tổn thương lòng Đỗ Mạn Ninh, cô vốn biết anh ta sẽ không tin, nhưng vẫn đau lòng.

“Anh An, chúng ta bắt đầu ở đây, cũng kết thúc ở đây đi!” Đưa tay vuốt hai tay anh ta siết chặt bả vai mình, Đỗ Mạn Ninh lau nước mắt, xoay người muốn đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận