Kim Cố Nhi bập bẹ quát nhẹ, hai đạo quang màu xanh lục cũng từ tay áo bay theo ra, "Oành", một tiếng vang thật lớn rơi vào giữa cửa của Liên minh thuần thú.
Đó là hai con cá sấu có độ dài mười mấy thước, phần áo giáp trên lưng chúng phát ra một luồng ánh sáng xanh nhạt, vô cùng kinh người. Nhóm người Tuần thú sư vừa thấy chúng thì cố ghì nén đôi chân đang run lẩy bẩy lại, cũng vì sợ hãi mà hàm răng va vàng nhau canh cách.
Bọn họ là những Tuần thú sư có tiếng nhất của Đông Ly quốc nhưng khi đối mặt trước hai loại yêu thú thì chỉ muốn chạy trốn, đến những phương pháp hay kĩ năng thuần thú kia cũng bị bọn họ quên sạch.
Cảnh Thương Thành hoảng hốt, cho dù bản thân ông ta là một Tuần thú sư cao cấp thì cũng không thành thục lắm trong việc thuần phục yêu thú. Phương pháp của Tuần thú sư như ông ta là đánh bại đối phương, thừa dịp lúc nó suy yếu thì tiến hành Đoạt Hồn Thuật lấy đi ý thức, sau đó biến nó thành con rối của mình. Nếu trong lúc đang sử dụng Đoạt Hồn Thuật mà gặp phải yêu thú có ý chí mạnh mẽ thì sẽ gây ra nguy hiểm đối với ý thức của Tuần thú sư. Vì vậy trước đó đã có rất nhiều Tuần thú sư đem yêu thú đánh cho gần chết, đảm bảo an toàn rồi mới bắt đầu Đoạt Hồn Thuật.
Có điều từ trước đến nay ông ta chư hề gặp qua yêu thú mạnh mẽ như vậy, đôi mắt lấp lánh có thần, khí thế bức người, chúng tuyệt đối không phải là những yêu thú dễ thuần hóa, quan trọng là những con yêu thú này có thể ẩn thân, đây mới chính là then chốt.
Yêu thú phụ thuộc vào thân thể? Chuyện này làm sao có khả năng?
Không phải không có khả năng, mà đó là sự thật!
Hôm nay, nếu không phải ông ta tận mắt nhìn thấy thì ông ta sẽ không tin lại có những chuyện này.
"Mẫu thân, Cố Nhi muốn ăn con gà đen mập." Kim Cố Nhi nhìn chằm chằm con Ám dạ song đầu Bằng, trên mặt nó lộ ra vẻ đói khát.
"Những gì mẫu thân nói con đã quên rồi sao, đồ không sạch sẽ càng không thể ăn, hiện tại cơ thể của con đang phát triển, muốn ăn cũng phải ăn thứ có nhiều dinh dưỡng." Long Duy Tâm bày ra bộ mặt ghét bỏ nói với Kim Cố Nhi.
Gà đen mập? !
Không sạch sẽ? !
Đối với thái độ khiêu khích của một nhỏ một lớn ở trước mặt mình, Cảnh Thương Thành nổi trận lôi đình, ông ta đường đường là Minh chủ Liên minh thuần thú mà lại bị người khác xem thường. Phải biết rằng, một khi xem thường Ám dạ song đầu Bằng chính là đang khiêu khích quyền uy của ông ta, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, dù ngươi có gọi được Hỏa Diễm sư, Thông Thiên Sàm Ngạc thì đã làm sao? Ông ta không tin yêu thú chưa qua thuần hóa sẽ có thể nghe lời sai khiến của người khác.
"Mọi người không nên hốt hoảng, yêu thú này chưa trải qua thuần hóa, không đáng sợ. Hôm nay, ai may mắn thuần hóa được yêu thú thì nó sẽ về tay người đó!" Cảnh Thương Thành bình tĩnh nói, như vậy có thể vừa trấn an tâm tình mọi người vừa có thể giúp ông ta lấy lại khí thế đã vỡ lúc nãy.
Nên biết đây là yêu thú cao cấp, nếu như có thể may mắn thuần hóa một con thì từ nay bọn họ có thể nghênh ngang ngẩng đầu ở Đông Ly quốc rồi. Nhất thời, trong mắt của những Tuần thú sư đều lộ ra sự ham muốn tham lam.
"Minh chủ nói rất đúng, các ngươi chú ý đến đôi mắt của yêu thú đi, tuyệt đối chưa qua thuần hóa."
"Hôm nay lão tử nhất định phải cướp được một con Hỏa Diễm sư, Tiểu Tam Tiểu Tứ, các ngươi giúp ta một tay, sau này hai con báo đi săn sẽ thuộc về các ngươi."
"Được, chúng ta giúp huynh!"
"Các huynh đệ mau cầm vũ khí, chúng ta thuần hóa Thông Thiên Sàm Ngạc trước, có đồ tốt sẽ không bạc đãi các ngươi!"
"Ha ha ha, hôm nay sẽ thu được nhiều đây!"
". . ."
Long Duy Tâm nghe bọn người trong Liên minh thuần thú phân chia phần thưởng thì lắc đầu cười khẽ, bọn họ nghĩ rằng yêu thú đã vào được trong tay rồi sao?
Nàng lại thấy bọn họ đang chuẩn bị, bộ dáng nóng lòng muốn thử sức, trong lòng nàng lại không khỏi cảm thán một tiếng. Đi nạp mạng mà tích cực đến vậy ư, người nơi này thật đặc biệt rồi!
"Ám dạ song đầu Bằng, tiêu diệt nàng cho ta!"
Cảnh Thương Thành vừa dứt lời, ở phía sau Ám dạ song đầu Bằng đã giương cách lên, nhất thời che mất một khoảng trời. Ở phía dưới, Long Duy Tâm ngước đầu nhìn lại, nàng thấy đỉnh đầu to lớn của đại bàng với đôi cách vung rộng đến hơn năm mươi thước, cái mỏ đỏ ửng khát máu đang lao về phía mình.
"Ngược lại, bản cô nương muốn xem là ai sẽ tiêu diệt ai!" Long Duy Tâm vừa vặn phi lên không khung rồi xoay tròn một cái, trong chớp mắt nàng đã đứng trên lưng chim đại bàng. Mặc dù hình thể của Bạch Triển Cực không bằng Ám dạ song đầu Bằng nhưng tính cảm tính lại nhạy bén hơn nhiều, y dễ dàng tiếp tiếp được Long Duy Tâm, sau đó lại nhanh chống bay lên rồi đạp mạnh Ám dạ song đầu Bằng xuống dưới.
"Cố Nhi, gà đen mập này để cho mẫu thân, con hãy xử lí đám cặn bã phía dưới, nhớ là đừng để mẫu thân đợi quá lâu!" Long Duy Tâm vung tay thì một thanh bảo kiếm liền xuất hiện ngay trước mắt, nàng cầm kiếm theo Bạch Triển Cực lao xuống phía dưới. Trường kiếm trong tay Long Duy Tâm hội tụ hào quang màu bạc hướng về Ám dạ song đầu Bằng. Với người ở cấp bậc Kiếm thánh như Long Duy Tâm mà nói thì việc đối phó con chim này là dư sức.
"Nhưng mà mẫu thân, Cố Nhi còn muốn chơi thêm một chút." Kim Cố Nhi lẩm bẩm trong miệng, nó đối với Long Duy Tâm có hơi bất mãn.
Cảnh Thương Thành đưa mắt nhìn đến hài tử tóc vàng đang ở trước mặt, cho dù tận mắt nhìn thấy hài tử gần như vô hại này có thể triệu hồi được hai con Thông Thiên Sàm Ngạc nhưng ông ta vẫn không tin lắm, trước sau vẫn không thấy gì là nguy hiểm, thậm chí ông ta còn kéo khóe miệng, châm biếm lên tiếng, "Tiểu hài tử ngông cuồng, lão phu sẽ thay mẫu thân ngươi giáo huấn ngươi, cho ngươi biết cái gì gọi là trời cao đất rộng!"
"Vậy sao!" Kim Cố Nhi liếc mắt khinh thường, "Rốt cuộc ta cũng hiểu rõ câu 'không thấy quan tài không nhỏ lệ' của mẫu thân là có ý gì rồi."
Dứt lời, Kim Cố Nhi khí thế đưa tay lên, Hỏa Diễm sư cùng Thông Thiên Sàm Ngạc đang chờ đợi lệnh đã nghe được tín hiệu, trong nháy mắt chúng liền xông thẳng ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...