Sáng sớm hôm sau, khi trời vừa hé sáng thì Long Duy Tâm đã bị âm thanh của Bạch Triển đánh thức, giọng nói của Bạch Triển Cực vô cùng lo lắng.
"Nhanh, ta dẫn ngươi đi tìm Vân Diệp Khai." Bạch Triển Cực nói xong không chờ Long Duy Tâm đáp ứng đã nhanh chống nắm lấy Long Duy Tâm vội vàng đi đến phòng của Vân Diệp Khai.
Long Duy Tâm vốn vốn đang tức giận nhưng khi nàng thấy thái độ của Bạch Triển Cực vô cùng nghiêm túc thì những lời muốn nói lại trôi vào bụng, nàng tùy ý để Bạch Triển Cực kéo nàng đi tới phòng Vân Diệp Khai. Tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng Long Duy Tâm vẫn xuất hiện nghi vấn, rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra.
"Gâu Gâu!"
"Gào gừ!"
"Rống rống!"
Tiếng động vật đang kêu gào càng lúc càng rõ ràng, âm thanh truyền đến tai của Long Duy Tâm, xem ra là do mùi thơm trên người nàng đã hấp dẫn những con thú kia tới.
"Bắt lấy"
Bạch Triển Cực nói xong một câu thì Long Duy Tâm cảm giác được thân thể mình bị ném ra ngoài. Một trận choáng ván ập tới, Long Duy Tâm chỉ nhìn thấy một màu tóc vàng chói mắt ở phía trước, sau đó nàng lại được người nào đó nâng ở lòng bàn tay.
Bạch Triển Cực cảm nhận được Vân Diệp Khai rất vội vàng, vội đến mức quần áo tóc tai không kịp thu dọn đã bay ra ngoài, vừa đúng lúc đón được Long Duy Tâm. Bạch Triển Cực cùng Vân Diệp Khai nhìn nhau nở nụ cười, qua nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên hai người họ phối hợp ăn ý với nhau như thế.
Rắn nhỏ Long Duy Tâm co rúc ở trong lòng bàn tay ấm áp của Vân Diệp Khai. Nàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của Vân Diệp Khai cùng với mái tóc vàng không có gì buộc lại đang bay bay trong gió, nàng âm thầm cảm thán. Trước đây nàng chỉ cảm thấy dung mạo của hắn rất đẹp, bây giờ nhìn lại dáng dấp kia, quả thực chính là yêu nghiệt, nhìn một lần lại khiến người ta muốn nhìn thêm lần nữa. Cặp mắt đen của hắn khiến người ta trầm luân, Long Duy Tâm bất giác ngây người.
Vài sợi tóc vàng phiêu dật của hắn xẹt qua thân rắn màu đỏ thẫm của Long Duy Tâm làm thân thể nàng hơi nhột đồng thời cũng kéo theo tâm trí nàng trở về, nàng nhanh chống dời ánh mắt, cúi đầu. Trời ạ, nàng không nghĩ tới có lúc chính mình lại ngây ngốc như vậy, ở kiếp trước nàng muốn loại nam nhân nào mà không có nhưng bây giờ lại nhìn hắn đến đến ngây dại.
Nàng ảo não đem đầu cuộn ở dưới thân thể, nếu để những nam nhân từng bị nàng chiếm hữu nhìn thấy dáng dấp này thì nhất định sẽ cười lăn lộn đầy đất, bọn sẽ nói nàng là cây vạn tuế ngàn năm Cao Hiểu đã nở hoa rồi!
Khi Long Duy Tâm được Vân Diệp Khai ôm ở trong tay thì âm thanh của những con thú cũng tắt hẳn, nếu có cũng chỉ là tiếng gào rất nhỏ hoặc rít dài, không gầm gừ như lúc trước.
"Vết thương trên người ngươi còn chưa khỏi, ngươi nên về nghỉ ngơi trước đi." Vân Diệp Khai nhìn Bạch Triển Cực mỉm cười nói. Tuy lời nói của hắn là quan tâm nhưng cũng chứa một loại cường thế bắt ép.
Bạch Triển Cực hơi cử động môi không nói, y bất mãn hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời khỏi.
Vân Diệp Khai đem Long Duy Tâm đặt ở trên giường nhưng nàng liền rời đi, cuối cùng lại bị Vân Diệp Khai kéo về, "Duy Tâm, là ngươi đem những con thú vật kia tới sao?"
Long Duy Tâm ngẩn ra, nàng nhìn về phía Vân Diệp Khai chờ đợi hắn nói tiếp.
"Trên người ngươi và ta đều có loại mùi hương này. Nếu mùi hương này không biến mất thì những con thú kia sẽ không đi, ngươi không sợ thì cứ rời đi, ta không ngăn cản." Vân Diệp Khai nói xong liền làm bộ muốn buông tay đang giữ Long Duy Tâm ra.
Long Duy Tâm vừa nghe thì nhất thời giật mình một cái, nàng đem thân thể cuốn một vòng trên cổ tay Vân Diệp Khai, nếu không phải nhìn kỹ thì nàng giống như là cái vòng ngọc đỏ thẩm đang được Vân Diệp Khai đeo trên tay vậy.
Nàng không có chú ý tới khi nàng quấn trên cổ tay hắn thì khóe miệng hắn nhẹ nhàng cong lên, sau còn lộ ra nụ cười mê người.
Long Duy Tâm không có hoài nghi lời nói của Vân Diệp Khai. Từ chuyện mới vừa phát sinh cũng đủ rõ, chỉ là khi nào nàng mới có thể bắt đầu sống thật sự, nàng cũng không thể cùng Vân Diệp Khai thân thiết như hình với bóng, nàng còn có chuyện của chính mình muốn làm, còn có thù phải báo.
Dường như Vân Diệp Khai hiểu suy nghĩ trong lòng Long Duy Tâm, hắn nhẹ giọng nói: "Hoa lão tiền bối có lẽ có biện pháp làm cho mùi hương trên người ngươi biến mất, ngươi qua đây dùng điểm tâm sáng rồi ta dẫn ngươi đi tìm người."
Long Duy Tâm dùng Thông Linh thuật mới vừa học được từ chỗ Bạch Triển Cực, nàng nhìn Vân Diệp Khai hỏi: "Hoa lão tiền bối là ai?"
"Hắn là người của Đông Ly quốc, tu vi hơn người đạt đến trung cấp Kiếm thánh." Vân Diệp Khai nói xong thì nhìn thấy trong mắt Long Duy Tâm loé ra một chút do dự, hắn tiếp tục nói: "Không cần lo lắng, ông ta là người chính trực nhiệt tình, chắc chắn giúp chúng ta."
Trên đường vô cùng náo nhiệt, người buôn bán hai bên không ngừng mời gọi, Long Duy Tâm từ trên cổ tay Vân Diệp Khai tò mò ngước nhìn bốn phía. Đây là lần đầu tiên sau khi trọng sinh nàng được nhìn cảnh vui vẻ thế này, trong lòng không tránh khỏi có chút hưng phấn.
"Khách quan, xin mời vào, xin mời vào, xin hỏi là ăn cơm hay là ở trọ!"
Một nam tử hơi mập mang theo nụ cười ra chào đón, Long Duy Tâm lặng lẽ liếc mắt một cái, nàng nhìn thấy đây là một toà tửu lâu, trước cửa thiếp vàng ba chữ lớn "Túy Hương lâu" .
"Ăn cơm, một phòng thượng hạn." Vân Diệp Khai nói xong liền lấy ra ngân lượng ném cho tiểu nhị.
Trong gian phòng thượng hạn, Vân Diệp Khai ngồi gần vị trí cửa sổ, ở phía dưới lầu truyền đến âm thanh nói chuyện hỗn loạn, hắn nhàn nhã tự mình rót rượu uống.
"Các người có nghe nói không, hôm qua Khương gia thiếu gia trần như nhộng té xỉu ở ngoài phủ thái tử." Một nam tử mặc áo lam vừa uống một chén rượu vừa nói chuyện với người cùng bàn. Trước bàn có để một thanh trường kiếm, chứng minh người này là một người cầm kiếm.
"Nghe nói là Khương Thượng ngủ cùng nữ nhân bên cạnhThái Tử, bị Thái Tử bắt gian tại giường, dưới cơn nóng giận nên đánh Khương Thượng ra ngoài. Mà các ngươi lại không biết, Thái Tử là một quân tử nhưng khi nổi giận thì vô cùng đáng sợ, chỉ một cước đã đá Khương Thượng từ trên giường ra ngoài phủ." Một tên nam tử khác lại nói, qua cách nói thì giống như tên này đã ở bên trong chứng kiến lại mọi việc vậy.
Âm thanh của hai người này đã thu hút rất nhiều người đến nghe, tò mò chờ được nghe chuyện. Dù là thời đại nào cũng không thể thiếu tin tức Bát Quái cùng với người tuyên truyền Bát Quái.
Long Duy Tâm nghe xong thì lập tức bật cười, nàng không nghĩ tới lời đồn đãi lại trở thành như vậy, Khương Thượng đã biến thành kẻ vụng trộm, Vân Diệp Khai là người bị cắm sừng. Ha ha, sức mạnh của lời đồn đại quả thực mạnh mẽ.
Nàng lại nhìn vân Diệp Khai, hắn vẫn là một thân nhẹ nhàng khoan thai như thể việc đó không liên quan tới mình.
Thu được ánh mắt chăm chú của mọi người, nam tử áo lam lại ra sức nói, nói đến nữ nhân kia khuynh sắc khuynh thành đến nhường nào.
Người đứng đối diện với nam tử mặc áo lam cười nhạo một tiếng, mở miệng nói: "Ai không biết hiện nay Thái Tử không gần nữ sắc, không thể nào có nữ nhân! Ngươi ở đây tự biên tự diễn sao."
Lời nói của nam tử này được nhiều người tán thành.
"Đúng vậy, ta nghe nói lúc trước hoàng đế tứ hôn, Thái Tử đều kháng chỉ bất tuân, mà tuổi tác của Thái Tử hẳn là đôi mươi rồi nhưng cũng không nghe nói có Thái Tử Phi."
Long Duy Tâm giật giật thân thể, hỏi: "Ngươi không yêu thích nữ nhân?"
"Lời đồn đãi sao có thể coi là thật." Vân Diệp Khai nói xong, miệng hơi cười nhìn về phía Long Duy Tâm. Long Duy Tâm le lưỡi một cái, thầm nghĩ: Lời đồn đãi mặc dù không thể tin hết nhưng không có lửa làm sao có khói.
Mọi người ngươi một lời ta một lời dồn dập đặt nghi vấn với nam tử áo xám, nam tử áo lam nhịn không được lập tức nói sang chuyện khác: "Nữ nhân kia có phải là người của Thái Tử hay không thì tạm thời không nói đến nhưng Khương Thượng trần như nhộng nằm ở ngoài phủ thái tử tuyệt đối là thật, các ngươi nói hắn không phải đi trộm sắc thì còn có thể làm gì!"
"Làm càn!"
Một âm thanh phía sau vang lên, đám người lập tức quay lại chỉ thấy một lão gia tóc mai điểm bạc trừng mắt đứng ở cửa.
Long Duy Tâm cũng cũng hiếu kì quay sang nhìn Vân Diệp Khai hỏi: "Là ai?"
"Phụ thân của Khương Thượng, Khương Nguyên." Lời nói Vân Diệp Khai không nhẹ không nặng. Long Duy Tâm đưa ánh mắt nhìn kĩ lại thì quả nhiên là giống nhau đến mấy phần.
"Ngươi là ai, có quan hệ gì tới ngươi! Ngươi không muốn nghe có thể đi ra ngoài !" Nam tử áo xám thấy có người đánh gãylời mình liền bất mãn lên tiếng.
"Người đâu, căt lưỡi hắn cho ta!" Khương Nguyên nghe người khác nói con trai mình như thế thì làm sao mà không tức cho được. Mệnh lệnh vừa truyền đã thấy hai người xuất hiện, ánh kiếm màu bạc lóe lên, theo đó là một tiếng kêu rên, nam tử áo xám miệng đầy máu nằm rên rỉ trên mặt đất.
Đây chính là hậu quả của việc nói năng sằng bậy.
"Đem những điêu dân này tống vào đại lao cho ta!" Khương Nguyên đem ánh mắt hung tợn quét về phía mọi người, những kẻ xúc phạm Khương Thượng đều phải phải nhận lấy hậu quả.
"Khoan đã!"
Mọi người đang ở trong trạng thái run sợ hoảng loạn thì bên tai lại truyện đến âm thanh bình tĩnh trầm thấp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...