Thân thể Bạch Triển Cực ngẩn ra, một dòng nước ấm chảy vào đáy lòng. Lần thứ hai nhìn về phía bóng lưng nữ tử đứng trước mặt, trong mắt y nhiều hơn một vẻ kiên định.
Chim Đại Bằng mặc dù tâm tính cao ngạo, nhưng cũng đời đời trung trinh, một khi nhận chủ, liền sẽ sống chết có nhau, quyết không phản bội.
Long Duy Tâm không biết vẻn vẹn câu nói đầu tiên này đã cướp đi tâm trí người nào đó, cho dù dùng đan dược cung dưỡng mấy năm cũng khinh thường...
"Chỉ bằng ngươi? Ha ha ha, thực sự là không biết trời cao đất rộng!" Khương Thượng xem Long Duy Tâm như một hài tử ngốc nghếch, sau đó khuếch đại cười to nói.
"Ngươi không phải là đối thủ của hắn, hắn đã đến trung cấp Kiếm Si, không cần phải để ý đến ta, ta sẽ không chết."
Phía trước Long Duy Tâm bày ra tư thế đánh nhau, phía sau liền truyền đến âm thanh Bạch Triển Cực. Hắn là chim Đại Bằng, cho dù đánh không lại cũng tự có biện pháp chạy thoát. Long Duy Tâm hơi nâng gò má, mặc dù không biết trong miệng hắn "Kiếm Si" là có ý gì, nhưng nàng tự có tính toán của mình, quan chiến nửa ngày, nàng không phải là vẻn vẹn xem trò vui. Nàng liền nói ra: "Yên tâm, ta biết làm thế nào."
Nói xong, thân hình lóe lên, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đi tới trước người Khương Thượng, mười ngón tay đi thẳng đến chóp mũi của hắn, tóc đỏ xinh đẹp xẹt qua một đạo cong hoa mỹ.
"Cái gì!" Khương Thượng đang ở trạng thái kinh ngạc cực độ, nắm đấm của Long Duy Tâm đã không chút lưu tình đánh vào trên mặt của hắn ta. Cảm giác được dưới mũi có một dòng nước ấm, Khương Thượng theo bản năng giơ tay lướt qua, nhìn chất lỏng đỏ thẫm trên tay, kinh hãi đến biến sắc."Ngươi dám đánh ta!"
Hắn ta không nghĩ ra, thân thể nữ tử trước mặt không có một tia nội lực nào, càng không phải là người cầm kiếm, tại sao lại có tốc độ nhanh như vậy?
"Có gì không dám!" Long Duy Tâm hừ lạnh một tiếng, tìm đúng cơ hội bay lên đá thẳng một cước đến cổ tay cầm kiếm của Khương Thượng. Lúc trước nàng xem rất rõ ràng, tất cả các chiêu công kích của hắn ta đều ở trên thanh kiếm kia, nếu chiếm kiếm của hắn ta thì chính hắn ta cũng không đỡ nổi một đòn.
Bạch Triển Cực xem hiểu ý đồ của Long Duy Tâm. Lúc trước hắn cũng nghĩ như vậy, chỉ có điều, Khương Thượng kiếm pháp khá tinh diệu, trung cấp Kiếm Si sức mạnh lại khá mạnh mẽ, hắn mới một mực không dừng tay. Nhìn bóng người màu đen tiến công né tránh, Bạch Triển Cực đập một quyền tai mặt đất, âm thầm xin thề, hắn nhất định phải siêu cường, mới có thể bảo vệ người hắn phải bảo vệ.
Khương Thượng cũng không hổ là trung cấp Kiếm Si, bị Long Duy Tâm đánh một quyền, cũng có thể đọ sức cùng nàng. Nhưng hắn ta bắt không tới bóng dáng người nàng, trường kiếm kéo hào quang màu xanh lam, nhanh chóng kéo kiếm hoa, vẫn như cũ không làm bị thương được Long Duy Tâm.
Nhưng sau một hồi, Bạch Triển Cực từ bắt đầu lo lắng chuyển thành khiếp sợ, "Tốc độ thật nhanh!"
Nhanh, tàn nhẫn, chuẩn. Tại tuyệt đối tốc độ cùng sức mạnh trước mặt, nàng Long Duy Tâm nằm ở thế bất bại.
"A!"
Khương Thượng nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên dừng lại động tác, trường kiếm hướng trời mà nâng, thân thể bùng nổ ra thanh lam lực lượng chậm rãi ngưng tụ hướng về trường kiếm trong tay, giận dữ mà dữ tợn nhìn về phía Long Duy Tâm, "Đã xong!"
"Cẩn thận! Mau tránh ra!" Con ngươi Bạch Triển Cực trừng lớn, kêu lên sợ hãi, hô hấp trong nháy mắt đình chỉ lại.
Long Duy Tâm dừng lại nhìn Khương Thượng tụ khí, ánh mắt híp lại, không để ý tới lời nói Bạch Triển Cực, không lùi mà tiến tới, bay lên một cước, lại như cùng đá vào sắt lá bên trên, phát ra "Đùng" vang trầm.
Chuyện gì xảy ra?
Là cái vầng sáng màu xanh lam đang bảo vệ thân thể của hắn ta sao?
Bạch Triển cực nhìn lo lắng, đột nhiên nhớ tới cái gì?? Đúng rồi, Vân Diệp Khai cho y một bình Nguyên Phá đan, không suy nghĩ nhiều liền ném cho Long Duy Tâm, "Cầm lấy."
Long Duy Tâm đưa tay vững vàng tiếp được, ngửa đầu đem toàn bộ đan dược trong bình nuốt vào trong bụng. Bình rỗng tiêu sái trên không trung vẽ ra một độ cong rơi trên mặt đất.
Loại phương pháp ăn này, không biết sẽ làm bao nhiêu phàm nhân đau lòng. Đại tỷ, đó là ròng rã một bình Nguyên Phá đan a! Nhưng ngươi ăn như vậy, sẽ không sợ bạo thể mà chết ư!
Đan dược vào miệng tức hóa, Long Duy Tâm nhất thời cảm nhận thấy một luồng cảm giác mát mẻ bao phủ toàn thân. Linh lực dồi dào, nàng đứng dậy nhảy một cái, năm ngón tay thành trảo, hướng về vầng sáng đang bảo vệ xung quanh cơ thể Khương Thượng. "Đâm này" một tiếng, vầng sáng xanh lam bị xé nát.
"Ngươi đáng chết!" Lúc này, kiếm khí của Khương Thượng rốt cục ngưng tụ xong, thấy bình phong bảo vệ cho mình lại bị xé nát, liền gầm nhẹ một tiếng, trường kiếm vung lên, mang theo hơi gió lạnh lẽo hướng về phía Long Duy Tâm đánh xuống.
"Chỉ có cái trình độ này sao?" Long Duy Tâm khinh bỉ, sau liền đón đầu mà chờ thanh trường kiếm màu xanh lam đến. Nàng nhanh chóng vận khí cất bước, thân thể lại hạ trường kiếm xuống, chợt hóa thành một bóng người lờ mờ, lấy ra thập phần cường độ, một cước ước lượng vung kiếm vào ngực của Khương Thượng.
"Không! Cái này không thể nào! Ọe —— "
Khương Thượng rơi xuống năm mét, tay vỗ ngực, nhổ một bải nước bọt đầy máu, nhìn Long Duy Tâm từng bước một áp sát, mắt không thể tin tưởng được.
Một chiêu, chỉ một chiêu, hắn ta đường đường là trung cấp Kiếm Si, lại bị một người không biết cầm kiếm đánh bại. Nàng làm sao tránh thoát cái đại chiêu trí mạng kia, đã vậy có thể một cước đem chính mình đá bay.
"Ngươi nói không sai, đã xong!" Long Duy Tâm cư cao lâm hạ nhìn Khương Thượng nằm trên mặt đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...