Sau bữa cơm, Ngạn Vũ ở suốt trong phòng, cô khóa trái cửa phòng, không bước ra ngoài mà Cố Thành cũng không thể đi vào bên trong được.
Thú thật thì cũng không phải cô làm mình làm mẩy giận dỗi gì anh, chẳng qua là cô phải làm việc, vì tập trung quá nên quên cả giờ giấc.
Mãi cho tới lúc hai mắt mỏi nhừ, Ngạn Vũ mới uể oải mở cửa bước ra ngoài, cô ra khỏi phòng lúc này cũng chỉ vì khát nước.
Xuống phòng bếp pha một ly sữa ấm, lúc quay lưng bưng ly sữa lên lại phòng, Ngạn Vũ thoáng chốc giật mình khi nhìn thấy Cố Thành đang đứng lù lù ở trước mặt.
Thấy anh, cô nhíu mày, khẽ thốt:
– Sao anh lại ở đây? Anh đói bụng à?
Cố Thành đã thay đồ ngủ, là loại đồ ngủ dành cho nam với chất liệu cao cấp, trông rất đẹp mắt và có vẻ mềm mại.
Nghe cô hỏi, anh đáp, giọng khàn khàn, nghe thoang thoảng cả mùi trầm hương:
– Anh chờ em.
Ngạn Vũ hỏi nhanh:
– Chờ em làm gì?
Cố Thành không gấp gáp, anh trầm giọng:
– Em khóa cửa phòng, anh không vào được.
Đến lúc này Ngạn Vũ mới chợt nhớ ra, hèn gì cô cứ thắc mắc vì sao Cố Thành không vào phòng, hóa ra là do cô khóa cửa phòng rồi quên béng đi mất.
Cảm thấy có chút ngại ngùng, Ngạn Vũ cười cười, cô dịu giọng:
– À em xin lỗi, em quên mất, tập trung viết quá nên quên.
Vậy bây giờ… anh vào phòng luôn chứ?
Cố Thành trước sau vẫn giữ nguyên một biểu cảm, anh trả lời cô:
– Em cứ ở phòng đó, anh ở phòng kế bên, có gì thì gọi anh.
Quần áo của anh cứ để ở bên em, khi nào cần anh sẽ vào lấy.
Nghe anh trả lời, Ngạn Vũ ngẩn người chớp chớp mắt nhìn anh, cơ hồ như không dám tin vào những gì mà anh vừa nói.
Cô có nghe nhầm không vậy, anh ngủ riêng phòng với cô, không ép cô phải ngủ cùng anh… thật sao?
Cố Thành thừa hiểu biểu cảm này của Ngạn Vũ là gì, chẳng qua anh cũng không bắt bẻ, chỉ nhàn nhạt nói tiếp với cô.
– Công việc của em đặc thù, anh để không gian yên tĩnh cho em làm việc.
Bên anh cũng không cố định được thời gian đi đi về về, sợ sẽ làm phiền đến công việc của em.
Trước cứ sắp xếp như vậy, có gì anh sẽ báo…
Dừng khoảng chừng vài giây, anh lại nói tiếp:
– À có chuyện này muốn thông báo trước với em để em sắp xếp, vài ngày nữa anh về nhà một chuyến… em vẫn là nên theo anh về.
Con bé Vy Vy muốn gặp em, mà mẹ Trang… bà ấy cũng rất muốn gặp em.
Ngạn Vũ nghe nhắc đến hai từ “mẹ Trang”, vô thức một gương mặt hiền từ cùng nụ cười dịu dàng bỗng chốc xuất hiện.
Mẹ Trang, bà ấy là mẹ của Cố Thành, cũng là người thương cô nhất nhà họ Quách, nếu đúng theo vai vế thì cô phải gọi bà ấy đến một tiếng là bà nội mới phải.
Cố Thành biết Ngạn Vũ đang do dự, nhưng anh không muốn cô cứ viện có từ chối, vậy nên anh liền nói thêm:
– Đã hứa thì phải làm cho được, 3 tháng này phải nghe theo anh, đừng cãi lời.
Em dù sao cũng là do anh nuôi lớn, không có công lao cũng có khổ lao… đừng khiến anh phải đau đầu khổ tâm vì em nữa.
Sắp xếp một chút, khi nào đi anh sẽ báo.
Nói rồi, Cố Thành xoay người rời đi, trông anh có vẻ rất mệt, bóng lưng cũng trở nên hiu quạnh lạ thường.
Ngạn Vũ nhìn theo anh, thật lòng thì cô cũng rất nhớ mẹ Trang, nhưng mà… Quách gia có thật sự muốn chào đón một người ăn hại như cô không chứ? Cô chỉ mang nhờ họ Quách, thân phận rõ ràng cũng không có, sao có thể xem cô là con cháu của Quách gia?
Không về thì không được, mà về cũng không xong… đau đầu thật sự!
____________________________
Bé Ni hôm nay có lịch đi khám chỗ bác sĩ tâm lý, trong lúc đợi con bé về, Ngạn Vũ mới có thời gian ngồi trò chuyện cùng với bà chủ Thạch.
Thật lòng thì cô vẫn không có mấy thiện cảm với người phụ nữ này, chắc có lẽ vì cô biết được mối quan hệ của bà ấy và chị gái cô không được tốt.
Là người thân thiết duy nhất của Thu Ngọc tính tới thời điểm hiện tại, cô làm sao có thể có cái nhìn thiện cảm được với người nhà họ Thi… thật sự phải nói rất khó!
Bà chủ Thạch tuổi tác phải hơn 50 là ít, da dẻ hơi ngâm nhưng gương mặt lại rất có nét, là kiểu sắc sảo chứ không phải xinh đẹp rực rỡ.
Ngạn Vũ đoán ngày trẻ bà chủ Thạch cũng thuộc hàng ngũ có nhan sắc, chẳng qua là nước da không được trắng giống như mấy phu nhân nhà giàu mà cô vẫn thường hay gặp.
Nhưng đặc biệt một điểm là ánh mắt của bà chủ Thạch nhìn vào lại có cảm giác đáy mắt rất sâu, thể hiện rất rõ là người có tâm cơ, không dễ chung sống…
Quái! Nét mặt mẹ chồng thế này mà chị gái cô lại cứ luôn bảo là bà ấy rất hiền… rõ ràng theo cô cảm nhận là không hiền, bà nội của bé Ni không hiền đâu!
Không riêng gì Ngạn Vũ, bà chủ Thạch cũng không có quá nhiều cảm xúc yêu mến dành cho cô.
Ngạn Vũ là vì bênh vực chị gái nên mới không thích bà, còn bà là vì lòng tự tôn của một người mẹ nên cũng không thích Ngạn Vũ.
Bà cho rằng Ngạn Vũ chỉ là một cô giáo bình thường mà còn có phẩm chất vượt trội hơn hẳn con gái cưng của bà, vậy nên nhìn kiểu gì bà cũng không thấy thích cô, còn cho rằng cô là cố tình tỏ ra như vậy.
Nhưng hiện tại cháu nội của bà chỉ chịu học với duy nhất cô giáo này, bà thương con thương cháu, vậy nên không thể làm phật lòng cô gái trước mặt này được.
Dù sao cũng chỉ là một chút cảm xúc vặt vãnh của người mẹ, bà chủ Thạch là người từng trải, vậy nên bà có thể dễ dàng thu liễm được cảm xúc, không để cho một chút cảm xúc cá nhân làm ảnh hưởng đến gia đình.
Bà nhìn Ngạn Vũ, vẫn phải đánh giá đây là cô gái khá là hoàn hảo, thái độ của bà lúc này điềm tĩnh, bà hỏi thêm thông tin về cô:
– Cô giáo Vũ là người ở thành phố A à? Còn trẻ như cô sao lại chịu đến đây dạy học?
Ngạn Vũ nhìn bà, biểu cảm bình tĩnh, cô khẽ đáp:
– Dạ thú thật với bác con là trẻ mồ côi, mức chi phí sinh sống ở thành phố A cao quá, một người không gia đình như con không thể chi trả nổi.
Với lại con cũng thích nhịp sống ở phố Cổ, không hối hả xô bồ như ở chỗ cũ mà con sống.
Bà chủ Thạch gật đầu, trong lòng sinh ra chút cảm giác… xem thường.
Đối với những người ở cùng tầng lớp như bà, cũng thuộc hàng ngũ hào môn quyền quý thì chuyện xuất thân là cực kỳ quan trọng.
Dù ngoại hình có xinh đẹp đến mức nào, học thức cao thâm tới đâu, hay thậm chí là giỏi giang được người người hâm mộ ra sao mà xuất thân thấp kém thì đối với những phu nhân như bà, bà cũng không thèm để họ vào trong mắt.
Xuất thân gia thế là mức độ thấp nhất để đánh giá một con người, một người mà đến xuất thân như thế nào còn không rõ… thật không đáng để bà phải quá bận tâm.
Nghĩ như vậy, lại nghe Ngạn Vũ nói như thế, bà chủ Thạch trước còn không thích cô thì bây giờ đã buông sự phòng bị xuống.
Bà nhìn cô, nụ cười khẽ nâng, bà chậm rãi nói:
– À, đáng tiếc cho cô giáo quá.
Tôi thấy sống ở đây cũng rất tốt, phù hợp với cô giáo hơn.
Với lại cô giáo cũng yên tâm, cậu Sơn trông vậy nhưng rất giỏi, về sau cô giáo sẽ không cần phải lo lắng nhiều.
Ngạn Vũ gật đầu, cô cười cười:
– Dạ vâng, bác nói phải.
Lại như chợt nhớ đến chuyện gì đó, bà chủ Thạch có phần tò mò, bà liền hỏi:
– Nhưng mà hình như cô giáo họ Quách nhỉ? Này là họ của…
Biết bà chủ Thạch đang hỏi đến vấn đề nào, Ngạn Vũ liền đáp nhanh:
– Dạ họ Quách, đây là họ của mẹ nuôi trong trung tâm đặt cho con, bà ấy nói đặt theo họ này cho lạ ạ.
Còn thú thật con họ gì, con cũng không biết…
– Ồ, ra vậy… tôi cứ tưởng là họ Quách của Quách gia kia chứ.
Bởi họ Quách ở thành phố A rất ít, không nghĩ là cô giáo cũng họ Quách.
Ngạn Vũ cười đáp:
– Dạ, con nào được diễm phúc đó, nếu con là họ Quách của Quách gia, vậy thì bây giờ con đang là thiên kim tiểu thư sống trong nhung lụa rồi, đâu vất vả mưu sinh như thế này ạ.
Bà chủ Thạch cười cười, đáy mắt có chút xem thường, bà thuận miệng an ủi:
– Cố gắng là sẽ được cuộc sống sung túc, cô giáo còn trẻ, còn nhiều cơ hội lắm.
Ngạn Vũ không đáp, cô chỉ cười, trong lòng sinh ra thêm rất nhiều sự “không thích” đối với mẹ chồng của Thu Ngọc.
Cái người phụ nữ này trước mặt thì lời nói tỏ ra rất thân thiện, rất tử tế, nhưng ánh mắt nhìn người thì lại là kiểu hời hợt, không xem trọng.
Kiểu người cạy giàu xem thường người khác thế này, có đánh chết cô cô cũng không tin là người dễ tính!
Cả hai ngồi được một lúc thì bé Ni trở về, đi bên cạnh con bé là Mẫn.
Nhìn thấy cô, bé Ni liền đi về phía cô, con bé không nói chuyện nhưng ánh mắt nhìn cô giống như là đang chào hỏi.
Ngạn Vũ cũng không phải người không biết trên dưới, thấy con bé chưa chào bà nội, cô liền khẽ kề tai con bé, nhắc nhở:
– Bé Ni, chào bà nội đi con.
Nghe Ngạn Vũ nhắc, bé Ni lúc này mới rón rén đi đến gần trước mặt bà chủ Thạch.
Con bé nhìn bà nội, không nói chuyện được nên liền gật đầu thay cho lời chào.
Bà chủ Thạch nhìn cháu gái, nhìn ánh mắt long lanh tròn xoe của con bé, bà cảm thấy có chút xót dạ nên liền kéo con bé về phía bà.
Hỏi han vài chuyện linh tinh, thấy con bé không tỏ ra xa cách, bà chủ Thạch mới tương đối cảm thấy hài lòng.
Bé Ni là cháu ruột của bà, dù con bé không được hoàn hảo nhưng vẫn là máu mủ của bà, bà tất nhiên là thương xót cho con bé rồi.
Lúc này, bà chủ Thạch mới quay sang hỏi Mẫn:
– À, sao lại có mình con đưa bé Ni về vậy, thằng Tuấn đâu?
Mẫn nhìn bà, gương mặt xinh đẹp, nụ cười thân thiện, cô ấy đáp:
– Dạ, anh Tuấn có việc gấp nên tới công ty rồi bác.
Bà chủ Thạch gật đầu, bà nhìn vào gương mặt xinh xắn của cháu gái, bà nói với con bé:
– Bé Ni theo cô giáo về phòng học bài đi con, lát nữa nội bảo với bà Liễu làm gà rán cho con ăn nha.
Bé Ni thích ăn nhất là gà rán, nhưng thường ngày bà chủ Thạch lại ít khi cho con bé ăn món này.
Bà bảo là đồ dầu mỡ không tốt cho sức khỏe, vậy nên không muốn cháu của bà đụng tới.
Hiếm hoi lắm mới có một ngày được bà nội đồng ý cho ăn, bé Ni hết sức vui mừng, trên gương mặt non nớt liền nở nụ cười vui vẻ.
Nụ cười này của con bé làm cho bà chủ Thạch hài lòng hết sức, bà vui vẻ xoa đầu cháu nội, sau đó mới để con bé đi theo Ngạn Vũ về phòng.
Ngạn Vũ biết bà chủ Thạch có chuyện muốn nói với Mẫn, vậy nên cô liền nắm tay dắt bé Ni đi về phòng.
Vừa qua khỏi góc khuất của cầu thang, Ngạn Vũ liền lấy lý do nghe điện thoại nên cô mới bảo bé Ni về phòng trước, còn cô ở lại nghe ngóng thử xem hai người phụ nữ phía dưới sắp sửa sẽ nói cái gì với nhau.
Đứng trên cầu thang, Ngạn Vũ nghe khá rõ được cuộc trò chuyện của hai người phía dưới…
“Bé Ni sao rồi con? Bác sĩ bảo con bé thế nào?”
“Dạ, tình trạng của con bé khá lên được chút, chịu tiếp xúc với bác sĩ nhưng vẫn còn rụt rè lắm bác ạ.”
“Như vậy cũng được đi, có tiến triển là được rồi.
Nó dù sao cũng là con gái, khờ khạo một chút thì cũng không có vấn đề gì.
Từ giờ tới lúc con bé lớn, còn rất nhiều thời gian để chữa trị, không cần ép bác sĩ quá sức.”
“Con nghe nói anh Tuấn đang có ý định đưa bé Ni sang Sing để chữa bệnh, anh ấy đang liên hệ với bác sĩ bên đó, nếu bên đấy họ đồng ý tiếp nhận hồ sơ thì khoảng vài tuần nữa sẽ đi ạ.”
Giọng của bà chủ Thạch cao hơn thường khi:
“Sao nó không nói với bác? Bác chưa nghe chuyện này?”
“Dạ, cái này cũng là con nghe lén trong lúc anh ấy nói chuyện điện thoại, mà chuyện này cũng tốt mà bác, có gì con sẽ đi cùng cha con anh Tuấn…”
“Thì là tốt, chữa bệnh là chuyện tốt, nhưng đâu nhất thiết phải bỏ công bỏ việc để đi nước ngoài như vậy.
Bác sĩ trong nước cũng tốt mà, bệnh của bé Ni là bệnh tâm lý, làm gì chữa khỏi một sớm một chiều được.”
“Cái này con cũng không rõ… nhưng nếu anh Tuấn còn bận việc thì để con đưa bé Ni sang Sing cũng được.
Khó khăn lắm mới được xem hồ sơ bệnh án, nếu có cơ hội thì mình phải cố gắng bác ạ.
Bác sĩ ở đây thì tốt nhưng không tốt bằng bên Sing… con bây giờ chỉ mong cho bé Ni mau khỏi bệnh, con bé không có mẹ đã là thiệt thòi lắm rồi.”
Không gian im ắng trong chốc lát, khoảng vài giây sau, Ngạn Vũ mới nghe được giọng của bà chủ Thạch cất lên.
“Thiệt… con tốt như vậy mà thằng Tuấn nó cứ…”
“Bác… chỉ cần bác thương con là được rồi, còn những chuyện khác… từ từ cũng được ạ.
Dạo gần đây anh Tuấn đối xử với con cũng tốt lắm bác, con nghĩ… chắc chỉ cần con thật lòng thì trước sau gì cũng sẽ được đền đáp.”
Bà chủ Thạch có vẻ như đang an ủi Mẫn:
“Con cứ yên tâm, chắc chắn rồi thằng Tuấn sẽ thấy được tấm chân tình của con mà…”
“Con cũng hy vọng là như vậy, nhưng mà có lẽ… anh Tuấn sẽ không thể nào quên được chị Ngọc… con thấy anh ấy vẫn luôn tìm kiếm chị.
Con… thương anh ấy là một chuyện nhưng còn chuyện anh ấy có chấp nhận con hay không… con vẫn thấy mong lung lắm bác.”
Bà chủ Thạch có vẻ không được hài lòng, giọng bà gằn lên:
“Cái loại làm vợ làm mẹ mà bỏ chồng bỏ con như con Ngọc… lấy tư cách gì mà được yêu thương.
Con thấy đó, gia đình bác như vầy, thằng Tuấn nó tốt như thế… vậy mà nó nỡ lòng nào bỏ đi, để cha con thằng Tuấn bơ vơ đến nỗi con bé Ni nó bệnh thành ra như vậy.
Bác công nhận là bác không thích con Ngọc nhưng dù gì nó cũng là mẹ của bé Ni… nó không có công lao cũng có khổ lao… làm gì có ai ngược đãi nó.
Rõ ràng con cũng biết, nó là có người đàn ông khác…”
Lời còn chưa dứt, Mẫn đã vội ngăn lời của bà chủ Thạch:
“Ấy bác, đừng nói chị Ngọc như vậy, sợ là bé Ni nghe thấy thì không tốt đâu.
Con bé là con gái, mẫn cảm lắm, với lại cũng chưa chắc là chị Ngọc chị ấy thật như vậy mà bác.
Mặc dù con thương anh Tuấn nhưng con không muốn trở thành người đục nước béo cò.
Nếu sau này con thành với anh Tuấn, chỉ sợ bé Ni nó nghĩ là con cố tình chen vào giành hạnh phúc của chị Ngọc… con không muốn như vậy.”
Dừng khoảng chừng vài giây, lại nghe giọng của bà Thạch thở dài:
“Con tốt như vậy mà thằng Tuấn nó không nhận ra, biết tới khi nào nó mới chịu chấp nhận là vợ nó… đi theo người ta rồi.
Trước kia bác đã nói là không được, dằn co giữa hai người đàn ông thì trước sau gì cũng có chuyện… thiệt là tức mình!”
“À Mẫn, con lại gần đây, bác nói với con chuyện này…”
Bà chủ Thạch cố tình nói nhỏ với Mẫn, thành ra Vũ có muốn nghe cũng không nghe được.
Nhưng những gì mà từ nãy tới giờ cô vừa nghe lại khiến cho tâm tình của cô trở nên vô cùng nặng nề và rối bời…
Dằn co giữa hai người đàn ông? Chị của cô… là có người khác thật sao? Nói đùa à?
Không đâu, cô không tin là như vậy, trước khi có bằng chứng xác thực, cô sẽ không tin Thu Ngọc là người như thế… cô không tin!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...