Bá Nữ Khiêm Quân

Edit: Phong Vũ

Trần Hiểu Quân vén chăn lên, Trình Hiểu Quân còn nằm trên giường không kịp phản ứng, Trần Hiểu Quân thấy anh vẫn không chịu nhúc nhích bèn một cước đạp Trình Hiểu Quân xuống giường: “Còn chưa chịu dậy!”

Quả nhiên là như vậy, tuy bị Trần Hiểu Quân đá xuống giường nhưng Trình Hiểu Quân trong lòng vẫn thấy vui, đây mới là Quân Quân, mới vừa rồi Quân Quân nhất định là bị chọc tức mới có thể khác thường như vậy… Bình tĩnh? Trình Hiểu Quân từ trên đất bò dậy mang dép chuẩn bị đi ra ngoài để lại phòng cho Trần Hiểu Quân, nhưng anh vẫn chưa đi được hai bước liền bị tiếng thét chói tai của Trần Hiểu Quân làm hoảng sợ đến mức phải dừng bước, quay đầu lại kinh hãi nhìn Trần Hiểu Quân: “Quân Quân… Sao vậy?”

Trần Hiểu Quân cúi đầu nhìn quần áo của mình, Trình Hiểu Quân nhìn anh hồi lâu lại la lên lần nữa: “Quân Quân…” Anh gần như có thể nghĩ đến chuyện Quân Quân lát nữa sẽ lao xuống đánh cho mình một trận.

Trần Hiểu Quân ngẩng đầu hung hăng nhìn chằm chằm Trình Hiểu Quân nghiến răng nói: “Đồ của tôi đâu?”

Trình Hiểu Quân bị giọng nói hung ác của Trần Hiểu Quân cho sợ đến thiếu chút nữa thụt lùi một bước, tình hình so với mình tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, lần này chắc chắn là không thể nói dối như lần trước rồi, tranh thủ sự khoan hồng còn có một ti hy vọng: “Tối hôm qua đồ cậu bị dơ, nên tớ, giúp cậu giặt rồi…”

Trần Hiểu Quân nhìn chằm chằm dáng vẻ Trình Hiểu Quân lo lắng cúi gằm mặt: “Là ai giúp tôi thay …” khi hỏi câu này đã hoàn toàn không còn khí thế như lúc nãy.

“Quân Quân…” Trình Hiểu Quân không biết nên nói như thế nào nữa, mà có nói cũng chẳng thể nói nên lời.

Trần Hiểu Quân thấy anh đã lâu như vậy rồi mà vẫn không lên tiếng liền ngẩng đầu nhìn anh hỏi lại lần nữa: “Rốt cuộc là ai đã thay?”


“Quân Quân…” Trình Hiểu Quân từ trong đôi mắt ẩn chứa lửa giận của Trần Hiểu Quân đã biết nếu mình còn không trả lời nhất định sẽ lại chọc cho cô giận, “Là tớ…” nói xong anh liền chuẩn bị chờ Trần Hiểu Quân tới đánh anh mắng anh.

“Trình Hiểu Quân…” Trần Hiểu Quân kêu lên.

Nhưng bị Trần Hiểu Quân gọi quỷ ghét đáng quen rồi nên Trình Hiểu Quân chỉ mãi lo nghĩ tới việc chịu phạt, hoàn toàn không chịu trả lời cô.

“Quỷ đáng ghét!” Trần Hiểu Quân gia tăng âm lượng.

Trình Hiểu Quân lúc này mới ngẩng đầu nhìn Trần Hiểu Quân nhưng vẫn không nói gì.

“Quần áo của tôi là cậu giúp tôi thay?” Giọng nói có vẻ rất bình tĩnh.

“Ừ…” Trình Hiểu Quân đang căng thẳng nên không có ý thức được giọng nói Trần Hiểu Quân bình tĩnh lạ thường.

Trong lúc nhất thời cả hai người đều im lặng, một lát sau Trình Hiểu Quân nghe thấy tiếng bước xuống giường, anh cứ nghĩ là Trần Hiểu Quân sẽ tới đánh cho mình một trận nhưng sao đã mấy phút rồi mà chẳng động tĩnh gì? Anh nghi ngờ ngẩng đầu lặng lẽ nhìn về phía Trần Hiểu Quân, cô lúc này đang ngồi ở trên giường bất động…


Trần Hiểu Quân cũng cẩn thận quan sát Trình Hiểu Quân, ánh mắt hai người chạm nhau một giây lại đồng thời nhanh chóng xoay sang hướng khác.

“Quỷ đáng ghét!” Trần Hiểu Quân cất giọng vừa như là bình tĩnh lại mang theo chút sốt ruột khẩn trương theo gió bay vào tai Trình Hiểu Quân, đang lúc Trình Hiểu Quân còn chưa kịp phản ứng gì Trần Hiểu Quân lại thấp giọng nói: “Cậu phải chịu trách nhiệm đó!”

Có mấy chữ đơn giản lại làm cho Trình Hiểu Quân khi đối mặt với một Trần Hiểu Quân khác hẳn bình thường đó trong nháy mắt đứng hình, không biết làm gì ngoài nhìn chăm chăm Trần Hiểu Quân, một khắc đó trong mắt anh cũng toàn vẻ hoang mang. Nhất định là nghe lộn rồi…

Cái tên quỷ đáng ghét này không phải sáng nào ngủ dậy cũng có dáng vẻ ngốc nghếch này chứ, Trần Hiểu Quân thầm nói ở trong lòng, nhưng cô làm sao có thể đứng im nhìn anh vì nghe được lời cô nói mà ngẩn người chứ. Trần Hiểu Quân mang hai chiếc giày phải lớn hơn chân mình mấy số bước đến trước mặt Trình Hiểu Quân quát: “Quỷ đáng ghét, lời tôi nói rốt cuộc cậu có nghe thấy không vậy?”

Trình Hiểu Quân lúc này thật sự bị giọng nói đó hù cho lùi về một bước, ngẩn mặt ra tiếp lời: “Quân Quân, cậu mới vừa nói cái gì vậy?”

Trần Hiểu Quân thật muốn lấy cái gì đó mà đập nát cái đầu tên ngu ngốc trước mặt này ra quá, nhìn quanh phòng một lát, thấy không có đồ gì đập được liền xoay người đem cái gối trên giường hung hăng ném vào đầu Trình Hiểu Quân, anh đưa tay gượng gạo đón lấy cái gối: “Tôi nói một lần cuối cùng, tôi nói cậu sẽ phải chịu trách nhiệm với tôi! Nghe rõ chưa?”

Trình Hiểu Quân sau khi đem mặt đặt ở phía sau gối khẽ gật đầu một cái: “Ừ! Ừ…”


Trần Hiểu Quân chau mày: “Nói vậy là cậu không có ý kiến?” Hình như đơn giản quá thì phải, hỏi mà cũng không có trả lời? Đúng là đồ đần, đồ ngốc!

“Không có!” Trình Hiểu Quân lập tức lắc đầu, “Quân Quân nói cái gì thì chính là cái đó, tớ không có ý kiến…” Trình Hiểu Quân vì kết quả bất ngờ này làm cho phấn chấn đến nỗi đầu óc cũng không kịp phản ứng.

“Được, cứ quyết định như vậy!” Trần Hiểu Quân cười băng qua Trình Hiểu Quân vẫn còn đứng ngây ra đó mà mở cửa, trước khi ra ngoài còn không quên híp mắt nhắc nhở, “Về sau cậu mà có ý kiến cũng không được chấp nhận!”

Mãi đến khi Trần Hiểu Quân ra khỏi phòng, Trình Hiểu Quân vẫn còn đứng đó nhớ lại vừa rồi mình có phải là đang nằm mơ hay không, lại bất hạnh là, Trình Hiểu Quân còn chưa kịp mơ xong giấc mộng đẹp lúc nãy thì chỉ một tiếng hét thất thanh của Trần Hiểu Quân lại khiến Trình Hiểu Quân đầu óc hoảng hốt, nhưng đôi chân thì không chần chờ một giây nào chạy về phía phát ra tiếng hét. Trình Hiểu Quân sốt ruột đến nỗi cửa cũng quên gõ cứ như vậy đẩy cửa phòng tắm ra vội vàng hỏi: “Sao vậy, Quân Quân?”

Trần Hiểu Quân xoay người đối mặt với gương, vẻ mặt gần như là muốn ăn thịt người: “Chuyện gì đã xảy ra vậy hả?”

Trình Hiểu Quân cũng nhìn chằm chằm vào mặt Trần Hiểu Quân, mấy giây sau tầm mắt lại dừng ở trên môi của cô, lúc này mới nhớ tới tại sao người trước mặt lại có nét mặt… kinh khủng như vậy: “Quân Quân, xin lỗi, tớ không cố ý…” thật sự là nhất thời kích động và bất mãn mới làm cậu bị thương!

“Xin lỗi?” Giọng nói nghe rất nguy hiểm, “Là bởi vì hôn tôi mà xin lỗi, hay là bởi vì cắn tôi mà xin lỗi?”

Trình Hiểu Quân á khẩu, cả hai đáp án hình như cũng không giải thích được ý của mình, vì vậy Trình Hiểu Quân im lặng.

Trần Hiểu Quân đi tới trước mặt Trình Hiểu Quân ra lệnh: “Có nói hay không?”

“Tớ, chỉ là muốn để cho cậu biết, tớ đã hôn cậu…” đối diện với ánh mắt của Trần Hiểu Quân, Trình Hiểu Quân bị hỏi đến nỗi muốn tránh cũng tránh không được, cho nên mới quyết định cho dù Quân Quân có ghét anh, lại không để ý tới anh thì anh cũng muốn nói ra suy nghĩ trong trái tim mình.


Trần Hiểu Quân hình như tương đối hài lòng với đáp án này nên không có lập tức ra tay đánh người, nhưng mà một giây tiếp theo Trình Hiểu Quân liền đau đến cau mày, anh che miệng ngơ ngẩn nhìn Trần Hiểu Quân cười rạng rỡ: “Quân Quân?”

“Cậu cắn tôi, tôi dĩ nhiên cũng muốn cắn lại!” Sau đó cạch một tiếng đóng cửa lại, để lại Trình Hiểu Quân vẫn đang che miệng đứng ở bên ngoài.

Lần này không dùng tay đánh, cũng không dùng chân đá, mà là dùng miệng cắn, nói như thế nào đây nhỉ, quả thật cũng giống như chuyện Quân Quân sẽ làm…

Trình Hiểu Quân bước chân lâng lâng trở về phòng của mình, giống như tất cả chuyện vừa xảy ra sáng sớm hôm nay đều không phải là thật…

[Nhật ký] Anh yêu em!

Kể từ sau buổi sáng hôm đó sau mình cảm thấy cuộc sống của mình trong khoảng thời gian này cứ như là một giấc mộng, hầu như ngày nào cũng đều có thể gặp Quân Quân, được ở bên cạnh Quân Quân. Nếu đây là một giấc mơ vậy mình nguyện vĩnh viễn không tỉnh dậy, nhưng mình biết tất cả không phải là mơ, mà là thật, mình thật sự có thể đứng ở bên cạnh Quân Quân, nắm tay cô ấy!

Mình thực sự rất vui, tất cả tâm ý và nỗ lực của mình cuối cùng cũng được đền đáp lại trong buổi sáng hôm đó. Hôm đó mình cứ tưởng phòng mình thậm chí là nhà của mình cũng có thể trở thành hiện trường đại náo thiên cung, nhưng mà mọi chuyện lại vượt quá sức tưởng tượng của mình! Quân Quân không có đánh mình cũng không có… Coi như là không có mắng mình đi, mà còn nói là muốn mình phải chịu trách nhiệm với cô ấy? Còn nói mình cắn cô ấy, cô ấy cũng cắn phải lại? Tâm tư của con gái thường rất khó đoán, Quân Quân lại không giống như mấy cô gái khác, nhưng mà lần này mình đoán đúng một chút rồi, Quân Quân thật ra cũng thích mình! Nếu Quân Quân không thích mình lúc thức dậy nhất định sẽ trực tiếp một cước đá mình xuống giường sau đó đánh mình một trận chứ không phải chỉ là bảo mình dậy thôi đâu, sau khi biết là mình giúp cô ấy thay quần áo sẽ không để mình chịu trách nhiệm, sau khi xác định là mình cắn cô ấy chắc chắn cô ấy sẽ không cắn lại mình một miếng, mặc dù rất đau nhưng cũng coi là một nụ hôn ấy nhỉ! Sau khi bị Quân Quân đuổi ra phòng tắm, trở về phòng mình lại càng vui hơn đến nỗi phải bắt chước Quân Quân trực tiếp động khẩu động thủ động cước để diễn tả cảm xúc của mình, nhưng mà mình chỉ sợ sẽ hù dọa Quân Quân nên chỉ nằm ở trên giường cười với cái trần nhà.

Quân Quân để cho mình chịu trách nhiệm với cô ấy nhé. Chịu trách nhiệm! Đây là điều mình cầu cũng không được chứ làm sao có thể cự tuyệt chứ, mình cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện không chịu cái trách nhiệm này, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện để bất cứ người nào khác phải chịu trách nhiệm với Quân Quân, trách nhiệm đối với Quân Quân mình đã sớm đặt ở trong lòng, cho tới tận bây giờ vẫn chưa từng bỏ qua. Quân Quân, bất kể em như thế nào, tương lai ra làm sao, anh cũng sẽ mãi mãi chịu trách nhiệm với em, bởi vì anh yêu em! Theo em nhiều năm như vậy cũng chỉ vì anh luôn yêu em! Bây giờ anh cảm thấy rất hạnh phúc rất vui vẻ, tiếng yêu đã nhiều năm chôn dấu trong lòng, bây giờ đã có thể trở thành quang minh chính đại nhìn vào đôi mắt em, bày tỏ với em, mười ngón tay đan vào bàn tay của em… Hôm nay, nguyện vọng nhiều năm qua của mình đã thành hiện thực, Quân Quân là của mình!

Chỉ là có một vấn đề nho nhỏ, thật ra thì cũng không tính là vấn đề gì, nói chính xác hơn một chút, mình định nghĩa nó là một hiện tượng tốt. Trong khoảng thời gian này ở bên cạnh Quân Quân mình phát hiện yêu đương với Quân Quân hơi khó khăn một chút, cô ấy ngoài để cho mình nắm tay, cũng không giống như trước kia ngắt điện thoại của mình thì những thứ khác vẫn y chang như trước, không vui thì mắng, giận thì đánh, may mà mình đã quen quá rồi nên cũng thấy không có gì to tát, nếu là người khác không biết có thể nhịn được Quân Quân bao lâu, nghĩ đến chuyện này thì Quân Quân đại khái nhất định chính là của mình rồi! Dĩ nhiên Quân Quân thỉnh thoảng cũng sẽ giống như những cô gái đang yêu khác, biết mình phải tăng ca thì thỉnh thoảng sẽ tới đưa cơm cho mình, là Quân Quân đích thân làm cho mình! Nếu Quân Quân thấy mình mệt mỏi, tâm trạng tốt Quân Quân cũng sẽ giúp massage, vận khí tốt nói không chừng sẽ hôn lên mặt mình một cái! Mặc dù những tình huống này rất hiếm, nhưng mình cũng rất thỏa mãn, chỉ cần là Quân Quân làm vì mình, mình sẽ vui vẻ nhận lấy, điều này nói rõ ràng là Quân Quân, cô ấy cũng là yêu mình!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui