Edit: Phong Vũ
Để cho tiện nên chỗ hẹn cũng chọn một khách sạn cách bệnh viện Tần Uyển Linh công tác không xa, lúc ba Trần đưa Trần Hiểu Quân đến vừa đúng gặp Tần Uyển Linh nên cùng nhau đi vào.
“Hiểu Quân đâu rồi, không phải nói là đến trước rồi sao?” Sau khi ba người ổn định chỗ ngồi xong ba Trần liền cất tiếng hỏi.
“Chắc là có chuyện gì đó, mới vừa rồi nó còn gọi điện thoại tới nói là đang trên đường đến mà.” Tần Uyển Linh nhìn đồng hồ một chút, “Chắc là nhanh thôi.”
“Vậy chúng ta cứ gọi thức ăn trước đi.” Ba Trần đưa menu chuyển qua cho Tần Uyển Linh, “Tôi chủ chi còn cô đi chợ.”
Tần Uyển Linh sửng sốt, một lát sau cười nói: “Hay là để cho Quân Quân chọn đi, con bé vốn được coi là người sành ăn mà.”
“Dì!” Nghĩ đến gọi thức ăn là lại nhớ đến bữa cơm lần thi tốt nghiệp trung học đó, Trần Hiểu Quân không chịu: “Dì, dì là y tá nên biết ăn cái gì là tốt, con nghe theo dì hết.”
Đến lúc này thì Tần Uyển Linh cũng không tiện từ chối: “Thôi, được rồi!”
Tần Uyển Linh vừa chọn món xong thì Trình Hiểu Quân cũng xuất hiện: “Mẹ, bác Trần, Quân Quân… Thật xin lỗi, con tới trễ quá!”
“Chưa muộn đâu, món ăn còn chưa có dọn lên mà, ngồi đi con.” ba Trần cười nói.
Trình Hiểu Quân thấy chỉ còn mỗi cái ghế ngồi giữa Hiểu Quân và mẹ còn trống liền ngồi vào đó.
“Sao bây giờ con mới đến, không phải con nói là đã đi trước rồi sao?” Tần Uyển Linh không hiểu đã đi trước rồi thì sao lại còn đến trễ hơn cả họ.
“À…” trình Hiểu Quân liếc mắt nhìn qua Trần Hiểu Quân bên cạnh mới nói: “Con đi mua cái này nên mới đến trễ ạ.” Trình Hiểu Quân từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho Trần Hiểu Quân, Trình Hiểu Quân rất thành khẩn nói: “Quân Quân, cái này là cho cậu, cậu mở ra xem có thích không?”
“Sao lại tặng cái này cho tôi?” Trần Hiểu Quân ngập ngừng nhận lấy cái hộp quỷ đáng ghét cho cô, mở ra xem, “Đây là…”
“Là gì vậy?” Hai vị phụ huynh lại rất tò mò.
Trình Hiểu Quân cười nhạt: “Chỉ là một cái vòng tay thôi ạ.” Sau đó lại hỏi, “Quân Quân? Có thích không…”
“Cậu lấy cái này ở chỗ của Âm Âm hả?” Trần Hiểu Quân hỏi ngược lại.
Ánh mắt Trình Hiểu Quân khẽ động một chút rồi mới nói: “Không phải đâu…”
“Sao tôi lại thấy cái vòng tay vỏ xò này giống y chang như cái đã từng cùng xem với Âm Âm, chỉ khác là có nhiều một vòng dây thôi?” Trần Hiểu Quân không biết tại sao lại mất hứng ngắt lời Trình Hiểu Quân.
Hai vị phụ huynh ở bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, than thở.
“Quân Quân, Hiểu Quân đưa cho con thì con cứ nhận đi, phải nể mặt người ta một chút chứ.” Ba Trần lên tiếng trước tiên, con bé này thật là làm cho người ta phải đau đầu mà, không biết phép tắc gì hết trơn, haizzz không biết ai đã dạy nó như vậy không biết nữa!
“Đúng đó, Quân Quân, cho dù con có thích hay không thì cũng là tâm ý của Hiểu Quân, con cứ nhận đi!” Tần Uyển Linh cũng ở một bên phụ họa.
Trần Hiểu Quân ngượng ngùng nhìn hai vị phụ huynh, thầm nghĩ mình không phải là không thích chỉ là muốn biết rõ cái này lấy ở đâu thôi, cái tên quỷ đáng ghét ngu ngốc, đầu gỗ, lại làm mình mất mặt, lại còn ở trước mặt dì nữa chứ! Trong lòng mặc dù đang mắng Trình Hiểu Quân nhưng cô vẫn nghe lời nhận món quà hơn nữa còn ôn nhu quay qua Trình Hiểu Quân nói: “Cám ơn!”
Ở góc độ của hai vị phụ huynh sẽ không nhìn thấy được ánh mắt mà Trình Hiểu Quân nhận được hoàn toàn không phải là ôn nhu đơn giản như vậy.
Bữa ăn tối này cũng không đến nỗi khó chịu đựng như Trần Hiểu Quân đã tưởng tượng, chủ yếu vẫn là ba và dì tán gẫu với nhau rất hợp ý, ngoài việc đôi lúc ba và dì hỏi cô và quỷ đáng ghét mấy câu như hai đứa ở trong trường học như thế nào, có chơi với bạn tốt hay không, có cùng đi chơi, hoặc học tập gì gì đó, thì bữa ăn này vẫn rất dễ chịu.
Trần Hiểu Quân vốn định kỳ nghỉ đông này tránh không gặp quỷ đáng ghét thì mới đến ngày thứ ba thì kế hoạch đã phá sản rồi, có một thì có hai, có hai thì có ba, chuyện kế tiếp hoàn toàn vượt quá phạm vi dự kiến của Trần Hiểu Quân. Không biết ba Trần muốn nán lại lâu hơn hay là như thế nào, mà còn nói qua tết sẽ cùng cả nhà dì ăn một bữa cơm đoàn viên, quyết định này “hù” Trần Hiểu Quân đến trợn mắt hốc mồm. Bất luận Trần Hiểu Quân có cam kết với ba là cô có thể tự mình làm ra một bàn cơm đoàn viên rất phong phú thế nào cũng không được, kết quả vẫn là ba Trần thắng chung cuộc.
Tối ba mươi tết bốn người ở nhà Trần Hiểu Quân chuẩn bị bữa cơm đoàn viên, dĩ nhiên người nấu cơm còn ai khác ngoài Tần Uyển Linh và Trần Hiểu Quân. Cũng không biết có phải là do không khí của ngày ba mươi tết cuốn hút hay không mà món ăn cũng rất nhiều, Tần Uyển Linh cùng Trần Hiểu Quân ở trong phòng bếp bận rộn đến mức chân không chạm đất, ba Trần cùng Trình Hiểu Quân nhìn cũng sốt ruột: “Có cần bọn tôi giúp một tay không?”
Tần Uyển Linh tranh thủ thời gian nói: “Không cần không cần, sắp xong rồi!” Bà dừng một giây rồi lại nói, “Chết rồi, Hoằng Đào, cái bàn còn chưa có dọn xong, anh đi dọn cái bàn trước đi, còn Hiểu Quân con ở lại đây giúp mẹ một tay.”
Ba Trần theo lời ôm chén dĩa ly tách dọn ra bàn, Trình Hiểu Quân cũng nghe lời ở lại chờ mẹ giao việc.
Tần Uyển Linh xào rau, Trần Hiểu Quân giúp Tần Uyển Linh hấp cá, ước chừng là đã chín, Trần Hiểu Quân liền mở nồi hấp ra thử độ nóng rồi quấn khăn lấy cá ra, có thể do là cái đĩa hấp rất nóng, cũng có thể là cái khăn quá mỏng mà Trần Hiểu Quân sau khi nhanh chóng để cái đĩa xuống liền giậm chân la: “Ấy da, Nóng quá! Nóng quá!” còn không ngừng thổi ngón tay.
“Quân Quân, có bị phỏng không? Để mình xem một chút!” Trình Hiểu Quân hai bước chạy đến trước mặt Trần Hiểu Quân, kéo tay của cô đang bị nóng đỏ, “Phải ngâm nước lạnh ngay, bằng không sẽ bị rộp lên đó.” Nói xong liền kéo tay Trần Hiểu Quân để vào dưới vòi nước chảy.
Trần Hiểu Quân bị động tác nhanh chóng của quỷ đáng ghét làm cho không kịp phản ứng thì người đã bị cậu kéo tới bên bồn rửa, sửng sờ nhìn quỷ đáng ghét trong chốc lát nắm hai tay của mình nhẹ nhàng xoa nắn vừa nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay bị phỏng!
Cậu ta đang làm gì vậy? Cái đầu chậm chạp của Trần Hiểu Quân bắt đầu nảy sinh nghi ngờ, làm cái gì mà dựa vào gần như vậy, tự tôi cũng không phải là không biết là phải ngâm nước lạnh, Trần Hiểu Quân trong lòng kháng cự như vậy nhưng không biết sao cũng không cách nào rút tay ra, nhìn quỷ đáng ghét gần có thể nghe thấy được trên người cậu ta có mùi rất mát mẻ, có thể nhìn rõ vẻ mặt cậu ta đau lòng như thể chính mình mới là người bị thương, cô chỉ có thể ngơ ngác mà nhìn, ngay cả tay cũng không rút ra…
Tần Uyển Linh không có nghe thấy tiếng của hai người nên quay đầu lại nhìn thoáng qua, đập vào mắt bà là hình ảnh thằng con yêu quý đang cẩn thận kỷ lưỡng rửa vết thương cho Quân Quân, còn Quân Quân ở bên cạnh thì đỏ mặt ngẩn người, hai đứa nhỏ này thật là… Tần Uyển Linh khẽ lắc đầu, sau khi thở dài lại tiếp tục làm việc của mình.
Trần Hiểu Quân cũng không nhớ rõ quá trình này làm sao mà kết thúc, tóm lại khi cô khôi phục đầu óc về lại lúc bình thường thì lại bận túi bụi với việc xào rau, chẳng có thời gian mà nghĩ đến những cái khác, cô cố ý lờ đi những cảm xúc khác lạ trong lòng để giúp dì xào rau.
Chừng hơn một giờ sau, một bàn đầy đồ ăn đã tươm tất, Tần Uyển Linh cùng ba Trần ở bên ngoài chuẩn bị bàn ăn, còn Trần Hiểu Quân và Trình Hiểu Quân thì cùng nhau bưng cái mâm thức ăn.
Trình Hiểu Quân đang cùng hai vị phụ huynh ở bên ngoài suy tính nên xếp các món ăn như thế nào thì chợt nghe từ trong phòng bếp có tiếng rống to: “Quỷ đáng ghét!” Chắc là đợi sốt ruột quá nên Trần Hiểu Quân cũng quên mất là ở nhà không nên gọi Trình Hiểu Quân là quỷ đáng ghét.
Hai vị phụ huynh sửng sốt, Trình Hiểu Quân phản ứng rất nhanh: “Quân Quân nhất định chờ nóng ruột lắm rồi, con vào trong bếp trước đây ạ.”
Hai vị phụ huynh nhìn nhau, rồi gật đầu cho phép Trình Hiểu Quân đi.
Trình Hiểu Quân lập tức chạy vào bếp: “Quân Quân?”
“Sao cậu lại chậm chạp quá vậy, đồ ăn nguội hết rồi đây này.” Giọng điệu oán trách của Trần Hiểu Quân khiến Trình Hiểu Quân nhất thời luống cuống cả lên.
“Quân Quân…” mới vừa rồi Quân Quân là đang oán trách mình đúng không.
“Đồ ngốc, còn đứng đó làm gì, không tới bưng thức ăn à?” Trần Hiểu Quân trợn mắt nhìn, nhưng dáng vẻ hoàn toàn không có cảm giác là đang tức giận.
“A!” Lẽ nào là do mình suy nghĩ nhiều quá, Quân Quân vẫn đối xử với mình rất tốt? “Quân Quân!”
“Còn kêu cái gì nữa? Mau lại đây!” dấu hiệu không còn kiên nhẫn, “Đầu óc cậu bị úng nước hả, nghe không hiểu lời của tôi nói sao?”
Trình Hiểu Quân lúc này mới buộc mình phải trấn định, có lẽ là Quân Quân hôm nay tâm trạng tốt: “Được rồi!” Cầm cái mâm nhanh chóng rời khỏi chỗ làm cho mình khó hiểu.
Trần Hiểu Quân ù ù cạc cạc nhìn quỷ đáng ghét đi ra cứ như đang chạy trốn, bộ đầu óc có vấn đề gì hả? Thiệt là kỳ quái!
Bốn người chỉ chốc lát sau đã chuẩn bị xong, ngồi quây quần bên bàn cơm, ba Trần nâng ly mời mọi người: “Tôi trước mời mọi người một chén! Kính Uyển Linh từ trước tới nay luôn quan tâm, chăm sóc Quân Quân, cám ơn cô đã đối xử với Quân Quân như thể con gái do chính mình sinh ra, cũng cám ơn cô đã giúp đỡ tôi, nếu như không có cô, tôi không thể nào có đủ nghị lực để tập trung vào công việc như vậy!” Rồi ông lại nâng chén nói với Trình Hiểu Quân: “Hiểu Quân, bác cũng muốn cảm ơn con, nếu như không có con giúp, bác cũng không biết đứa con gái này của bác sẽ thành ra bộ dạng gì nữa, nó rất tùy hứng rất ngang ngược còn bướng bĩnh nữa, có lúc không thể nào mà nói đạo lý được với nó; không có con tỉ mỉ phụ đạo, Quân Quân nhất định sẽ không giống thuận lợi thi lên đại học như bây giờ.”
“Bác Trần…” trình Hiểu Quân liếc mắt nhìn Quân Quân, trong lòng có chút áy náy, cậu thật ra thì làm cũng không tốt, không thể giúp Quân Quân làm tốt hơn…
“Ba…” Ba Trần nói những lời này coi như là bóc trần khuyết điểm của cô, nhưng mà sau khi nghe xong Trần Hiểu Quân lại cảm thấy trong lòng khó chịu, khó chịu đến nỗi nói không nên lời.
“Trong lúc vui mừng như thế này thì sao lại nói vậy, tối nay phải thật vui mới đúng, chúc cho anh Hoằng Đào sự nghiệp thăng tiến, chúc cho việc học của Hiểu Quân và Quân Quân luôn thành công, cạn chén nào.” Có lẽ lời chúc cũng Tần Uyển Linh cũng là tiếng lòng của mỗi vị phụ huynh, ngoài cửa sổ bừng lên từng đợt từng đợt pháo hoa rực rỡ.
“Ba, dì, pháo hoa đẹp chưa kìa, chúng ta đi xem một chút đi!” Trần Hiểu Quân cứ giống như Columbo phát hiện châu lục mới, chạy đến ban công thưởng thức pháo hoa được bắn lên rợp trời.
Hai vị phụ huynh cùng Trình Hiểu Quân sau đó cũng đứng ở ban công thưởng thức cảnh đẹp hiếm có ở thành phố này.
Những bông hoa rực rỡ đầy màu sắc chiếu sáng cả thành thị cũng chiếu sáng cả những người đang đứng đó thưởng thức, Trình Hiểu Quân nhích hai bước tới gần Trần Hiểu Quân nhìn nét mặt cô hớn hở mà hưng phấn đáng yêu thưởng thức pháo hoa, lẳng lặng đem một cái kẹp tóc nạm đá cài lên tóc Trần Hiểu Quân.
Trần Hiểu Quân chỉ nghi ngờ liếc mắt nhìn Trình Hiểu Quân đứng ở bên cạnh rồi quay đầu tiếp tục nhìn pháo hoa mộng ảo xinh đẹp.
Pháo hoa tối hôm đó đã trở thành màn pháo hoa đáng giá nhất trong lòng rất nhiều người, đẹp mà mộng ảo, thực vui vẻ, thực thỏa mãn, thực cảm động, làm rung động lòng người…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...