Edit: Sora – Chan
Trần Hiểu Quân đổi tính rồi sao? Trong thời gian này, Xà Âm luôn nhìn Quân Quân rồi quay lại tự hỏi mình một vấn đề. Thật ra cũng không hẳn là thay đổi hoàn toàn, Quân Quân vẫn như trước đây, chơi nhiều học ít, đọc sách cũng chỉ xem qua, xem đại, nhưng so với hồi trước thì giỏi hơn nhiều rồi. Hiểu Quân, rốt cuộc cậu đã làm được điều này bằng cách nào vậy? Xà Âm sẽ không tự cho mình là thông minh khi đi hỏi Hiểu Quân, tốt nhất là để Hiểu Quân phải tự nói với mình. Xà Âm rất thông minh, rất mưu trí, cô sẽ chọc cho Quân Quân tức giận nhưng Quân Quân nhất định sẽ không mắng cô, không đánh cô, cô và Quân Quân sẽ giận nhau nhưng mỗi lần như thế lần nào Quân Quân cũng thỏa hiệp trước, cô chỉ muốn thử Hiểu Quân bằng Quân Quân mà thôi. Hiểu Quân, cậu chắc chắn sẽ không nói cho tớ biết cậu thành công bằng cách nào, trước mặt tớ cậu có thể nói tất cả mọi chuyện về Quân Quân, nhưng chưa bao giờ nói về bản thân cậu, càng không có khả năng nói cho tớ biết cậu đã làm như thế nào. Nhưng, nói cho cậu biết, tớ không phải loại người không làm nên chuyện đâu đấy!
“Quân Quân, tan học tụi mình cùng đến sân trượt băng chơi nhé?” Xà Âm đề nghị, hôm nay là thứ sáu nên không có lớp tự học buổi tối.
“Đến sân chơi?” Trần Hiểu Quân dao động, cũng đã lâu cô không đi chơi rồi, nhưng dạo gần đây cô vẫn đang bị quản thúc, chắc đi không được đâu. “Tớ cũng muốn đi lắm…”
Xà Âm nhìn Quân Quân chăm chú, không hiểu cô đang lo lắng chuyện gì: “Hiểu Quân, cậu muốn cùng tụi tớ đến sân chơi không?”
Trình Hiểu Quân từ nhỏ cơ thể đã ốm yếu, không có khả năng về thể dục, kiểm tra thể dục cũng đã rất khổ sở chứ đừng nói đến những loại vận động khác: “Tớ, sẽ không biết trượt băng đâu.”
“Không sao, chúng tớ có thể dạy cậu, tớ và Hiểu Quân Quân đều biết, cậu yên tâm!” Xà Âm vỗ ngự bảo đảm.
“Nhưng mà…” Trình Hiểu Quân phát hiện Quân Quân đang nhìn mình, cũng đáp lại ánh mắt của Quân Quân: “Chán quỷ, cậu không muốn đi thì đừng có ở đó nói nhảm!” Trình Hiểu Quân biết Quân Quân không thích ý mình, vội cầm lấy cặp sách, khoát tay khẩn trương. “Tớ và các cậu cùng đi.”
“Tốt, vậy bây giờ chúng ta đi thôi.” Xà Âm hào hứng dẫn đường nói.
Ba người thu dọn đồ đạc, không bao lâu đã đến nơi. Trình Hiểu Quân chưa bao giờ đi trượt băng nên không biết mua vé như thế nào, đành để Xà Âm đi mua.
“Chán quỷ, dù thế nào cũng đừng có làm cái đuôi bám theo tôi đấy, nhìn chán lắm.” Trần Hiểu Quân không chút khách khí “giáo huấn.”
“Tớ sẽ học chơi được.” Trình Hiểu Quân nói.
“Hừ!” Có ai thèm quan tâm cậu học được hay không đâu! Trần Hiểu Quân không thèm để ý tên chán quỷ này nữa.
Xà Âm cầm ba tấm vé dẫn Trình Hiểu Quân và Trần Hiểu Quân vào sân trượt băng.
Khu trượt băng này rất đông, có thể vì gần Chủ nhật rồi nên mọi người mới đổ xô tới đây, diện tích có vẻ “chật chội” hẳn. Trình Hiểu Quân bỗng chột dạ, lỡ như đụng phải ai thì làm sao bây giờ? Lỡ Quân Quân bị thương thì biết làm sao? Lo lắng của cậu chỉ là dư thừa, Trần Hiểu Quân đã đi trước một bước đi xong giày chạy vào sân băng, trượt trơn tru nhìn có vẻ rất thành thạo.
“Hiểu Quân, cậu cũng đi giày trượt đi, để tớ dạy cậu trượt.” Xà Âm đưa đôi giày trượt băng cho Trình Hiểu Quân.
Trình Hiểu Quân nhìn đám người trượt băng một lúc rồi nhìn lại chiếc giày trượt trước mặt, cuối cùng cũng gật đầu đi giày vào.
“Chúng ta vịn tay vào rồi trượt từng bước chầm chậm.” Xà Âm một tay kéo Trình Hiểu Quân vừa ngã xuống đất vừa ổn định tư thế của cậu. “Lần đầu tiên ai cũng như thế, nhiều lần rồi sẽ quen thôi.”
“Quân Quân cũng đã học như thế?” Trên đầu Trình Hiểu Quân đã có mồ hôi chảy.
“Đúng thế, trước kia vào Chủ nhật, tớ thường cùng Quân Quân đến đây chơi, chẳng qua Quân Quân không muốn dạy chứ thực ra cậu ấy trượt khá hơn tớ đấy.” Xà Âm để một tay Trình Hiểu Quân đỡ lên lan can. “Khi học, trước tiên phải luyện tập bước lướt, đúng, chính là như thế đấy.”
Trình Hiểu Quân vừa làm theo động tác của Xà Âm để luyện tập, vừa nhìn giữa sân băng, Quân Quân trượt nhanh như vậy thì làm sao có thể cùng cậu ấy chơi đùa, mình học còn chưa xong.
Trình Hiểu Quân không để ý lại bị đụng, ngã “rầm” một cách nặng nề trên mặt đất, may là cuối mùa thu mặc quần áo dày nên đã ngăn được các vết bầm tím, rách da chảy máu.
“Cậu không sao chứ?” Xà Âm lập tức đỡ Hiểu Quân dậy, lo lắng hỏi.
“Không có chuyện gì, chẳng qua chỉ té ngã một cái thôi, chúng ta tiếp tục đi.” Tớ muốn nhanh học được…
Xà Âm xem xét một chút không thấy có vấn đề gì, bèn dặn dò: “Cậu phải chú ý một chút, nhìn kỹ tớ làm thế nào, để tớ nắm tay cậu, cậu đi theo tớ.
“Được!” Trình Hiểu Quân cúi đầu tâm trạng không tốt. “Tớ biết rồi.”
Hai người bên ngoài khổ cực luyện tập, một người bên trong trượt băng vui vẻ, nhưng với điều kiện là không nhìn thấy sự giao thiệp hoà hợp của hai người kia.
Âm Âm, có chuyện gì vậy, rõ ràng là hẹn mình đến đay trượt băng nhưng sao bây giờ lại dạy cho cái tên chán quỷ kia? Chán quỷ, cậu quá đần nên không học được hay là đang cố ý chiếm Âm Âm của tôi, không cho cô ấy chơi trượt băng với tôi vậy? Thật là đáng ghét quá chán quỷ ơi, cậu té ngã nhiều lần là đáng-đời! Trong lòng Trần Hiểu Quân bắt đầu nảy sinh nhiều ác ý.
“Rầm”, lại là tiếng té ngã, Trần Hiểu Quân cách đó khá xa nhưng vẫn nghe thấy được, Trần Hiểu Quân lập tức bước xẹt qua: “Tại sao hai người?” Trần Hiểu Quân nhìn chằm chằm hai người đang ngã xuống đất, nói chính xác là tên chán quỷ hại Âm Âm cùng ngã với cậu ta. “Cậu, đần chết đi được! Cứ bám lấy Âm Âm như thế thì mãi mãi cùng không học được đâu!” Vừa đỡ Âm Âm dậy vừa nói “Âm Âm, cậu bị ngã có sao không?”
“Không sao! Không sao! Quân Quân không cần lo, trước kia tụi mình mới học không phải cũng té ngã rất nhiều lần sao.” Âm Âm khoát tay hòa hoãn không khí.
Trần Hiểu Quân nhíu mày nhìn thoáng qua Âm Âm, rồi hít sâu vào phản bác: “Nhưng cậu ta đần như vậy!”
“Thật xin lỗi, Xà Âm, hại cậu bị ngã theo tớ.” Trình Hiểu Quân từ dưới đất bò dậy, xin lỗi Xà Âm.
“Cậu không cố ý thì sao phải xin lỗi, không nên nghe Quân Quân nói lung tung, trước kia cậu ấy hại tớ té ngã không biết bao nhiêu lần.”
“Âm Âm!” Trần Hiểu Quân bất mãn hét lên, chuyện này sao có thể để tên chán quỷ kia biết được.
Xà Âm coi như không nhìn thấy, quay sang tiếp tục nói với Hiểu Quân: “Chúng ta nghỉ một lát đợi tí nữa học tiếp.”
Trình Hiểu Quân thất vọng gật đầu, đứng cách xa Quân Quân một chút.
Trần Hiểu Quân một mình ngồi xuống nghỉ ngơi, cho rằng hai người kia không thấy lời mình nói nên tức đến đầu bốc khói, chắc phải đánh người cho bõ tức mất. Lại thấy Âm Âm xoa xoa chân cho tên chán quỷ, cô càng không cam lòng bỏ qua. Hừ! Đáng đời! Các người không theo tôi, tự chơi một mình đi! Nhìn về phía cửa ra của sân trượt, dưỡng khí tiêu hao quá nhiều, nên đi bổ sung dưỡng khí trước đã.
Trần Hiểu Quân buồn bực ngồi trên ghế dài uống đồ uống, tôi uống một mình, không cho các người uống, kệ các người ngã chết, đau chết, mệt chết, khát chết…
“Các người làm gì vậy?” Một tiếng hét hoảng sợ truyền đến lỗ tai Trần Hiểu Quân đúng lúc cô đang uống.
Trần Hiểu Quân nhất thời tò mò bèn men theo tìm ra tiếng kêu. Cô chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế, cũng không biết người khác nếu gặp tình huống này thì sẽ làm thế nào, tóm lại, phản ứng đầu tiên của Trần Hiểu Quân là xông lên phía trước che chở cho cô bé, hung hăng: “Không cho phép các người bắt nạt cô bé.”
Bốn tên con trai vây lấy bọn cô, bốn mặt nhìn nhau cười nói: “Vừa có một đứa tự động tới cửa, xem ra ca này vận khí không tệ.” Một người trong đám tiến gần Trần Hiêu Quân nâng mặt cô lên nói: “Còn có thu hoạch ngoài ý muốn nữa này~”
Những tên khác không ngừng khoa tay múa chân phụ hoạ.
Trần Hiểu Quân bị bọn chúng vây lấy cảm thấy rất không thoải mái, ghê tởm đám người kia, nhất định không phải loại tốt đẹp gì! Trần Hiểu Quân lặng lẽ nhìn khung cảnh xung quanh một chút, không phải chứ, là một con hẻm nhỏ không người nào đi qua. Chẳng lẽ hình ảnh cướp bóc kinh điển trên ti vi và trong sách không phải là nói bừa? Làm sao bây giờ, chẳng lẽ mình chạy trốn theo đường cũ.
“ Em không sao chứ?” Trần Hiêu Quân kéo cô bé về phía sau mình.
Tay cô bé run run: “Em, em không sao. Em…em sợ!” Tiếng nói dần chuyển sang khóc lóc nức nở.
Làm sao bây giờ, chỉ có một con đường, nếu chỉ có mình mình thì có thể làm được, hai người thì lại có chút khó khăn, mặc kệ, thử rồi khắc biết! Trần Hiểu Quân nắm tay cô bé lùi lùi về phía sau.
“Muốn chạy?” Tên kia dường như đã nhìn thấu sự tính toán của Trần Hiểu Quân. “Không có lối thoát đâu!” Hắn dùng ánh mắt báo cho những tên còn lại biết. Nghe câu nói đó, những người kia bước nhanh đến chỗ Hiểu Quân và cô bé, phá hỏng đường lui duy nhất.
Làm sao bây giờ, đây chẳng lẽ là gieo gió gặt bão sao?
Trần Hiểu Quân khẳng định như thế bởi vì trước kia cô cũng từng gặp phải tình huống tương tự, mặc dù so với bây giờ không cùng câp bậc nhưng cô cũng chỉ là một học sinh trung học năm nhất, còn là một cô bé, làm sao biết được đường lui khi còn không giữ được bình tĩnh, cô cũng sợ chứ. Trước kia đối mặt với mấy tên học sinh bất lương cô còn có thể ứng phó, nhưng bây giờ, mấy người này thật sự là giang hồ, mấy tên côn đồ lưu manh, theo chân nhau hợp lại, Trần Hiểu Quân tự thấy mình là trứng chọi với đá.
Bảo đảm an toàn tính mạng mới là quan trọng nhất: “Không phải các người muốn tiền sao? Tôi có!” Trần Hiểu Quân và cô bé gần như dính chặt vào nhau. Coi như thầy giáo đã không phí công dạy dỗ.
“Tiền? Dĩ nhiên muốn chứ!” Bốn tên lưu manh không có ý tốt cười cười: “Thật là thức thời, bọn anh cũng không muốn làm khó gì các em đâu, hắc hắc!” Bốn tên bắt đầu tiền đến gần hai người.
Trần Hiểu Quân bỗng rùng mình, những tên này tuyệt đối không chỉ đơn giản muốn tiền: “Muốn tiền, tôi cho các người.” Trần Hiểu Quân lấy hết tiền trên người ném về phía chúng, hi vọng sẽ dời sự chú ý của chúng ra chỗ khác hòng tìm cơ hội chạy trốn.
Thấy Trần Hiểu Quân ném tiền ra, trong đám có hai đứa không để ý vội vã cúi xuống nhặt tiền, nhưng hai tên còn lại thì khác.
“Các người còn muốn làm gì?” Giọng nói của Trần Hiểu Quân cũng bắt đầu run lên, không có thời gian lẫn cơ hội chạy trốn.
“Hắc hắc!” Hai người này ngày càng tiến gần: “Em gái sẽ biết ngay thôi.”
Trần Hiểu Quân bị từ “Em gái” làm cả người nổi da gà, trong lòng mắng một câu “Khốn kiếp”, hai người đã lui đến chân tường không còn cách nào lui nữa rồi, Trần Hiểu Quân đột nhiên lấy thân mình che cô bé ở phía sau.
Cây gậy? Trần Hiểu Quân lui đến chân tường thì cảm giác như đụng phải vật gì. Bất kể là vật gì, đuổi được mấy tên khốn này rồi tính. Trần Hiểu Quân mò tới mò lui hình dáng của vật kia, bất thình lình ném về phía kẻ đứng đầu.
Trần Hiểu Quân nhắm chặt mắt ra sức đập phá, cũng nghe được tiếng người bị nện hét lên.
“Để tôi đánh tiếp!” Tay Trần Hiểu Quân trên không trung bỗng không nhúc nhích được nữa. Một cú đánh vô dụng? Trần Hiểu Quân nhìn về phía trước, thấy đầu gậy còn lại đã nằm trong tay đối phương, hơn nữa hình như còn không hề ảnh hưởng đến hắn.
Trần Hiểu Quân không biết nên làm sao bây giờ nữa…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...