Ba Nụ Hôn Đổi Lấy Một Đời Chồng

2

Đem theo hai quầng thâm khổng lồ, Mạch Khiết nho nhã ngồi xuống vị trí của mình ở phòng họp.

Mọi người lục tục vào phòng, sếp và Tưởng Văn cũng bước vào phòng họp, Mạch Khiết thấy Lý Mộng Long thản nhiên ngồi xuống ghế bên cạnh Tưởng Văn, đó vốn là chỗ ngồi của Lâm Đại.

Lâm Đại vội vàng bước vào, ngượng ngùng phát hiện ra chỗ ngồi của mình đã bị người khác chiếm lĩnh, may mà có một nhân viên nhanh ý đã đứng dậy nhường chỗ, những người khác lần lượt cũng lùi lại nhường chỗ. Sự sắp xếp thứ tự chỗ ngồi thể hiện địa vị cao thấp trong công ty và mức độ thân thiết của người đó đối với sếp.

Mạch Khiết ngồi xuống một vị trí ở góc khác, khéo léo né tránh tất cả những sự tranh cãi. Người ngồi vị trí đầu tiên có cái lợi là, ngồi dưới gốc cây đại thụ thì được hưởng bóng râm, nhưng cái hại chính là tất cả những việc cụ thể tỉ mỉ đều do bạn phải sắp xếp và điều chỉnh.

Xuyên qua bầu không khí se lạnh, Mạch Khiết và Lâm Đại nhìn thẳng vào nhau. Trong đôi mắt xếch của Lâm Đại toát ra mùi sát khí lạnh người.

Bất giác, lòng bàn tay Mạch Khiết cũng toát đầy mồ hôi.

Cuộc họp vẫn diễn ra như thường lệ, những người ở bộ phận quản lý cấp cao khích lệ động viên cấp dưới, vẽ ra một tiền đồ rộng mở như thể dưới đất sắp nở bông hoa bằng vàng. Khóe môi nở nụ cười dịu dàng, nhưng trong mắt lại trào dâng sự sốt ruột nôn nóng, Mạch Khiết ngẩng đầu lên, phát hiện ra Lý Mộng Long ngồi ở ghế đối diện mình, nét mặt của anh ta gần như giống y hệt nét mặt của cô.

Mạch Khiết nghĩ, chính vì anh ta đã nhìn thấy được bộ dạng thất thần bi đát nhất của cô, cho nên cô chắc chắn sẽ không từ mọi thủ đoạn để đuổi anh ta ra khỏi M Beautiful cho bằng được.

Anh ta nở nụ cười với Mạch Khiết, Mạch Khiết cúi đầu, muốn né tránh ánh mắt của anh ta, sợ suy nghĩ hơi ác độc đó của cô bị đối phương nhìn thấu.

Khi cuộc họp tiến hành được một nửa, cuối cùng cũng đến lượt Lâm Đại phát biểu.

Để chờ đợi được đến giây phút này, có ông trời mới biết cô ta đã chờ đợi bao lâu rồi.


Cô ta từ tốn mở file tài liệu, rút ra một tập tài liệu mỏng, vứt xuống bàn.

- Đây là những lời phản ánh ý kiến của độc giả trong khoảng thời gian gần đây mà tôi đã tập hợp được. Chuyên mục bị bình chọn là kém nhất chính là chuyên đề của Lâm Hạ mà chúng ta đã kiên trì suốt cả năm nay. Lời chê bai nhiều như nước triều dâng, hơn nữa, thù lao cho cô ta lúc ban đầu lại là mức cao nhất.

Mặt sếp chợt tỏ vẻ không vui:

- Nếu đã như vậy, vậy thì nên xóa bỏ chuyên mục này.

Lâm Đại cuối cùng cũng ném ra quả lựu đạn đầu tiên:

- Vấn đề là, tôi muốn liên hệ với Lâm Hạ, kết quả mới biết được rằng, mười tháng trước cô ấy đã qua đời do tai nạn giao thông.

Những cô gái thanh lịch trong hội nghị bồng chốc phát ra những tiếng cảm khái chẳng hề thanh lịch chút nào, vô số dấu chấm hỏi đang lấp lánh trên gương mặt mọi người.

Ông sếp đầu óc chậm chạp lại vẫn hơi mơ hồ:

- Đã lâu như vậy thì ai là người viết chuyên mục?

Chuyên đề ngôn tình thì bỗng chốc chuyển thành chuyên đề kinh dị.

Tưởng Văn đúng là gừng càng già càng cay, khéo léo chuyển dời tầm nhìn, điều không may chính là, hỏa lực lâu nay lại nhắm thẳng vào Mạch Khiết – cô gái vốn có tính cách điềm đạm nhất.


- Mạch Khiết, sự việc này sao cô lại không hay biết?

Mạch Khiết lộ ra nét mặt vô tội, nhưng thực ra cô đã sớm biết cần phải đối phó ra sao:

- Chuyên đề Lâm Hạ, khi tôi tiếp quản chức trưởng ban biên tập đã được cấp trên thông báo là không cần tôi phụ trách.

Cấp trên của Mạch Khiết là Lâm Đại, quả bóng lại được đá ngược trở lại.

Trong mắt Tưởng Văn trào dâng sự hoang mang căng thẳng.

Sếp có vẻ hơi bực:

- Thế rốt cuộc là hiện giờ ai đang viết chuyên mục này? Lâm Đại, cô phải điều tra rõ cho tôi.

Lâm Đại cười nhạt, ném ra quả lựu đạn thứ hai:

- Tôi đã tìm ra người này rồi, tác giả này tên thật là Lưu Nguyệt Phong, là sinh viên năm thứ hai của trường Đại học Khoa học Kỹ thuật, là một tác giả không có kinh nghiệm viết chuyên đề. Từ trước tới nay chưa hề phát biểu bất cứ bài viết nào chứ đừng nói đến viết chuyên đề. Hơn nữa...

Tiếng cảm thán trong phòng họp đã tắt lịm từ lâu, lúc này im ắng không có lấy một tiếng động. Nếu như bạn đi qua đây, bạn sẽ tưởng rằng bên trong toàn là đám cương thi không có hơi thở.

Mạch Khiết liếc nhìn Lý Mộng Long, anh ta là người duy nhất còn giữ được thái độ bình thản như không vào lúc này. Sự dửng dưng đó khiến người ta nghi ngờ rằng anh ta không phải là một thành viên của M Beautiful, như thể tất cả mọi việc đều không liên quan gì đến mình cả.


Các cơ quan trên mặt sếp đều rúm ró cả lại, cũng giống như những người khác, đều đang chờ đợi phần nội dung tiếp theo sau chữ "hơn nữa".

- Hơn nữa, người có tên Lưu Nguyệt Phong này, chính là con gái của ông chủ tạp chí Vu Môn.

Khi Vu Môn ra mắt trên thị trường, đã từng đưa ra một khẩu hiệu chói lọi, trong vòng ba tháng sẽ làm cho M Beautiful biến mất khỏi thế giới. Mặc dù thời gian trôi đi, mọi thứ đã thay đổi, đã chứng minh được ai là sứ, ai là vàng nhưng điều này vẫn khiến cho ông sếp ưa sĩ diện cảm thấy căm hận và nhức nhối.

- Bừa bãi hết sức! – Ông chủ bực tức nói:

- Lâm Đại, chuyện này cô hãy điều tra cho rõ ngọn ngành, tôi sẽ xử lý tất cả những người có trách nhiệm liên quan, quyết không nhân nhượng.

Sắc mặt Tưởng Văn trở nên rất tệ, giống như lớp nhựa rắc đường vừa rải xuống đường cái.

Khi mọi người thoáng thở phào, Lâm Đại ném ra quả lựu đạn cuối cùng.

- Lưu Nguyệt Phong nói với tôi, từ đầu đến cuối, cô ấy chỉ viết bài thôi, chưa từng nhận được một đồng thù lao nào cả, cô ấy chỉ muốn được nổi danh, không quan trọng chuyện tiền bạc.

- Vậy, vậy thì tiền thù lao đi đâu? – Một cô biên tập viên tiểu tốt không kìm lòng được, buột miệng hỏi. Tất cả ánh mắt của mọi người bất giác đều dồn cả vào mặt Tưởng Văn. Bởi vì ai cũng biết, chuyên đề Lâm Hạ là do Tưởng Văn phụ trách.

Ông chủ chính là ông chủ, là vì ông ta khôn ngoan xảo quyệt hơn những người khác. Đúng lúc này, cuối cùng ông ta cũng ngửi thấy mùi khói trong không khí, nếu không ra tay ngăn chặn, thì mùi khói này sẽ trào dâng thành thuốc nổ, chắc chắn sẽ làm lung lay cái rễ vốn vô cùng rắn chắc suốt mười mấy năm của M Beautiful.

- Sự việc này quá phức tạp, chúng ta thảo luận ở cuộc họp khác. Mạch Khiết, cô đi Thượng Hải điều tra thị trường, kết quả thế nào? – Ông chủ chuyển ngay sang đề tài khác.

Mạch Khiết biết rằng lúc này Lâm Đại ngồi phía đối diện chắc chắn đang chăm chú nhìn cô đầy ẩn ý, miệng khẽ nở nụ cười chiến thắng, chờ đợi Mạch Khiết bồi thêm một viên dạn vào chỗ cô đã chiến đấu.

Bầu không khí trong phòng vô cùng căng thẳng, căng như cung tên đã lên dây, Mạch Khiết cảm thấy mình giống như một cái dây nối sắp sửa bị châm lửa, chỉ cần một mồi lửa nhỏ, cả thế giới sẽ lập tức biến thành nồi lẩu cả.

Mạch Khiến trấn tĩnh lại, báo cáo rành rọt:


- Qua tình hình điều tra thị trường có thể nhận thấy, M Beautiful vẫn đứng trong top 5 của tạp chí dành cho nữ giới từ 18 – 48 tuổi. Đặc biệt trong trường đại học, được các sinh viên nữ rất yêu mến, chúng ta sẽ thay đổi một chút về thiết kế của tạp chí, các chuyên mục cần trẻ trung hơn, thời trang hơn, tiên phong hơn...

Nếu như con mắt có thể phóng đạn ra được, toàn thân Mạch Khiết chắc đã bị thủng lỗ chỗ rồi. Đôi mắt xếch của Lâm Đại lúc này đang trợn trừng nhìn cô, nét mặt căm hận như thể Mạch Khiết là kẻ thù giết hại cha cô ta không bằng.

Khi cuộc họp chuẩn bị kết thúc, Mạch Khiết cầm di động, gửi một tin nhắn đã được lưu sẵn vào tin nhắn nháp. Nghĩ một lát, rồi lại gửi thêm lần nữa.

Cuối cùng cuộc họp cũng được kết thúc một cách an lành trong nỗi lo sợ của mọi người. Lúc tiễn sếp, Tưởng Văn còn nói với ông ta vẻ đầy quan tâm.

- Công việc của anh bận rộn như vậy, cũng không cần phải đích thân đến họp đâu ạ.

Lâm Đại đi qua Mạch Khiết, mắt không buồn liếc nhìn, như thể từ giờ phút này, Mạch Khiết là người vô hình.

Tưởng Văn quay trở về phòng làm việc, nói với anh chàng Lý Mộng Long đang đứng trước gương chỉnh lại trang phục:

- Cuối cùng tôi cũng đã biết, ai là kẻ thù của tôi. Lâm Đại, tôi quyết không tha cho cô ta!

Lý Mộng Long xòe năm ngón tay ra, khẽ vuốt tóc, vuốt gọn gàng tóc mái lún phún sành điệu. Anh muốn nói gì đó, nhưng lại thôi.

Anh rất thông cảm với Tưởng Văn, bởi vì anh biết, cô rất có khả năng sẽ không còn có cơ hội để đối phó với Lâm Đại nữa.

Nhưng như thế cũng tốt, người đàn bà ngu ngốc này, đến tận phút cuối cùng vẫn không biết ai mới là đối thủ lợi hại nhất của mình.

Anh vẫn luôn chú ý tới cô gái "kem đánh răng" ngồi đối diện anh, thật không ngờ trong lúc họp mà cô vẫn có thể bình tĩnh gửi tin nhắn. Trong lúc anh đang thấy buồn cười, cùng lúc đó, di dộng của sếp khẽ rung lên. Cô gửi hai lần, di động của sếp cũng rung lên hai lần.

Khóe môi anh khẽ lộ ra nụ cười nhạt, đóng giả lợn để ăn thịt hổ, mặc dù dáng vẻ con lợn này cũng khá được, nhưng đàn bà nếu đã tàn độc, dù có đẹp đẽ nhường nào cũng phải bị hạ giá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui