1
Chiếc xe Ford men theo con đường núi ngoằn ngoèo đi lượn vòng, đây là khu vực đồi núi ở vùng ngoại ô cách trung tâm thành phố mười mấy ki-lô-mét.
Nhìn những cánh rừng xanh sẫm, và cả bầu trời xanh thẳm khác hẳn với khu vực thành thị, Mạch Khiết thoáng nghi ngờ không biết có phải là lại rơi vào cạm bẫy của Lý Mộng Long hay không?
- Rốt cuộc anh định đưa tôi đi đâu vậy? Tôi phải nói cho anh biết, giờ đã không còn thời gian để vui chơi nữa rồi, nếu còn không làm chuyên đề nữa thì số kỳ này phải để trống đấy, tôi không gánh nổi trách nhiệm đâu.
Lý Mộng Long bật cười:
- Nhìn bộ dạng của cô kìa, như thể ai đang lừa cô đem đi bán vậy, yên tâm đi nếu lừa gạt cô thì tôi còn chê tính khí cô quá nóng nảy. Cứ thoải mái đi, hiện giờ chúng ta đang đi phỏng vấn ngầm đấy.
- Nhưng anh cũng phải nói cho tôi biết hiện giờ chúng ta đang đi đâu để phỏng vấn ngầm chứ?
Anh ta châm một điếu thuốc hít một hơi thật sâu, ánh mắt bỗng sáng rực chỉ về một nóc nhà màu đỏ được che phủ giữa màu xanh của cây cối:
- Đi đến đó, Điểm hẹn tâm trạng vui vẻ.
Điểm hẹn đó trông giống như một sơn trang nhỏ được xây dựng ở vùng núi hẻo lánh không hề bắt mắt, ở đây có thể có được những đề tài về ngoại tình gì chứ?
Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Mạch Khiết, Lý Mộng Long cuối cùng cũng nói cho cô biết sự tình:
- Những người đến điểm hẹn này, về cơ bản đều là... phải rồi, những người có đời sống tình cảm thứ 3 – đây là cách nói của giới văn nghệ, thực ra chính là nơi để nắm tay người thứ ba. Đã có người thứ ba là nữ thì sẽ có người thứ ba là nam.
Mạch Khiết kinh ngạc:
- Anh lòe bịp người ta chứ gì, làm gì có nơi như thế này chứ? Có "người thứ ba" còn không lén mà giấu đi, ai lại còn dám đưa đến điểm hẹn mà khoe khoang chứ?
- Sai rồi, không phải là khoe khoang mà là đến để giải tỏa stress. Chỉ có ở đây, thứ tình cảm lén lút mới có thể được công khai, mọi người đều không biết thân phận của nhau, chỉ có một số hiệu, có thể trò chuyện theo đôi theo cặp ở nơi đây, giảm bớt được gánh nặng tâm lý.
- Sao có thể như vậy được chứ? Có kẻ thứ ba chẳng phải là việc vụng trộm vui vẻ với nhau sao? Ngày nay những người có "kẻ thứ ba" đều là những người đàn ông thành công trong sự nghiệp. – Sao từ trong miệng anh nói ra lại như thể những người trong cuộc có những áp lực và cảm giác tội lỗi nặng nề thế.
Mạch Khiết vẫn không tin. Lý Mộng Long so so vai:
- Đáng thẹn cho cô cứ cho rằng mình là người có tư tưởng thời thượng cơ đấy? Ai nói với cô những người có "kẻ thứ ba" thì nhất định phải là người thành công? Việc ngoại tình có rất nhiều nguyên nhân khác nhau, ví dụ như, mối quan hệ giữa hai người chỉ có danh mà không có thực, vì con trẻ mà không ly hôn, nhưng cũng không can thiệp vào tình cảm đối phương, ví dụ như những mối tình đầu, bởi vì rất nhiều nguyên nhân nên không thể lấy được nhau, sau khi kết hôn nhiều năm vô tình gặp lại phát hiện ra vẫn yêu thương nhau, nhưng bởi vì trách nhiệm vẫn không thể nào rũ bỏ được hôn nhân; ví dụ bởi vì áp lực của cuộc sống nên không thể kết hôn nhưng vẫn yêu thương nhau... Cái thứ gọi là tình cảm này vốn không phải là một tở giấy đăng ký kết hôn là có thể đảm bảo sẽ chung thủy với nhau mãi mãi, con người luôn thay đổi từng giờ từng khắc, cho nên tình cảm của con người cũng thay đổi từng giờ từng khắc. Điểm hẹn tâm trạng vui vẻ, tiếp đãi những con người như vậy, họ vì rất nhiều nguyên nhân đã biến thành kẻ thứ ba rất bị động, nhưng trong lòng họ vẫn luôn chịu đựng sự giày vò và thước đo tiêu chuẩn về đạo đức, cho nên không dám để lộ thứ tình cảm này hoặc là mãi mãi chỉ có thể giấu giếm mà thôi. Bây giờ chúng ta đi gặp những người như vậy, tìm hiểu câu chuyện của họ, bước vào trong thế giới nội tâm của họ.
Anh thao thao bất tuyệt cho Mạch Khiết biết loại "tình cảm phi chính thống", nghe đến cuối Mạch Khiết đã nhận ra vấn đề:
- Từ từ đã, người ta dựa vào đâu mà dốc hết ruột gan mà tâm sự chứ? Người ta dựa vào đâu để tin tưởng anh và bằng lòng kể ra câu chuyện của mình chứ?
- Nói là đi phỏng vấn ngầm rồi mà, phương pháp duy nhất là lấy được lòng tin của đối phương chính là giả làm "người nằm vùng", cần phải đóng giả thành những người có thân phận như bọn họ. Cô được lợi quá đấy Mạch Khiết ạ, tôi phải làm "kẻ thứ ba" của cô đấy.
Mạch Khiết vô cùng tức giận:
- Lý Mộng Long, hôm nay anh đã đánh răng chưa đấy? Cái gì mà kẻ thứ ba vậy, tôi vẫn còn độc thân, độc thân.
Lý Mộng Long toét miệng cười lộ ra hàm răng trắng bóng, càng làm tôn thêm đôi môi mỏng hồng hào của anh, trông rất hấp dẫn.
- Khó khăn lắm tôi mới lấy được số hiệu của điểm hẹn này.
Anh lấy ra một tấm giấy màu đỏ, trên đó ghi 34:
- Tôi là số 34, đây cũng là số của cô, mỗi đôi nam nữ dùng chung một số. Thực ra không cần cô nói, tôi cũng rất giống một người đàn ông thành công có một "kẻ thứ ba". Đợi một lát nữa hãy hành động theo ánh mắt ra hiệu của tôi, cô đừng có mà quá nóng vội làm hỏng mất cuộc phỏng vấn ngầm, bị người ta phát hiện ra tôi mặc kệ đấy, tôi chuồn nhanh còn về phần cô – Anh ta liếc xuống đôi giày cao gót của cô. – Cô bị mọi người giẫm bẹp thì cũng đừng có trách tôi.
Mạch Khiết lườm anh ta một cái, nhưng nghĩ đến chuyên đề đó, thôi bỏ đi, vì công việc cũng cần phải liều mình giả vờ đóng giả làm "kẻ thứ ba" của Lý Mộng Long thôi!
- Nghĩ gì vậy? Đã đến rồi đấy.
Lý Mộng Long dừng xe ở trong sân "Điểm hẹn tâm trạng vui vẻ", soi gương ở trong xe, ghé sát mặt mình vào mặt Mạch Khiết:
- Nhìn này, chúng ta đẹp đôi quá, vừa nhìn đã biết ngay là một đôi nam nữ vụng trộm.
- Lý Mộng Long, anh đừng quá đáng quá! – Mạch Khiết đẩy khuôn mặt trơn bóng của anh ta ra – Anh còn nói linh tinh nữa, hãy xem tôi đánh cho anh gãy hết răng đấy.
Lý Mộng Long vẫn cười nhăn nhở:
- Tôi muốn để cho cô thoải mái bớt căng thẳng, nhìn kìa, có người đến đón chúng ta rồi, giả vờ giống một chút nhé, đừng có để lộ ra sơ hở.
Một người nhân viên với khuôn mặt điềm tĩnh, yêu cầu họ đưa ra số hiệu, rồi dẫn họ vào trong phòng.
Mạch Khiết hiếu kỳ quan sát điểm hẹn này, thực ra cũng bài trí giống những điểm hẹn khác, chỉ là ánh đèn có mờ hơn một chút, chỗ ngồi cũng thành từng đôi từng cặp.
Lý Mộng Long đột nhiên nắm tay Mạch Khiết.
Theo bản năng, cô vốn định hất tay ra nhưng Lý Mộng Long nắm rất chặt, cô nghĩ một lát, liều mình vậy, nếu để người ta nhận ra sơ hở thì thật phiền phức.
Họ đi đến phòng trà, ở đó đã có mấy đôi ngồi sẵn rồi, trong phòng trà yên tĩnh phát ra tiếng nhạc khe khẽ, trên màn hình tivi đang chiếu bộ phim điện ảnh trắng đen đề tài tình yêu không hề có tiếng. Mùi trà thơm phức, khuôn mặt mọi người đều trầm tĩnh giống như mặt nước phẳng lặng, dường như ai cũng có tâm sự.
Mạch Khiết giả vờ như vô tình quan sát họ, họ không giống với trong tưởng tượng của cô, những người này ăn mặc rất chỉn chu, cử chỉ nho nhã, chắc phần lớn là những công nhân viên chức mẫu mực.
Họ ngồi ở trên ghế sofa mềm mại, vừa ngồi xuống tay Lý Mộng Long đã ôm lấy vòng eo thon thả của Mạch Khiết.
Mạch Khiết trừng mắt nhìn Lý Mộng Long một cái, muốn đẩy anh ta ra, Lý Mộng Long lại khẽ nói bên tai cô:
- Chuyên đề!
Bị nắm trúng thóp, Mạch Khiết đành phải từ bỏ sự giãy giụa, mặc cho anh ta vòng tay ôm eo mình, hai người dựa sát vào nhau như vậy, sát đến độ có thể ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh ta. Cô cảm thấy có gì đó không tự nhiên, mặt nóng bừng, may mà có mái tóc dài che bớt khuôn mặt.
Nhân lúc mời thuốc, Lý Mộng Long nhanh chóng tiếp cận một đôi nam nữ trung niên. Anh tự sáng tác nên câu chuyện của mình: Vợ không thể sinh con được nhưng anh lại không thể ly hôn bởi vì gia đình nhà vợ giúp đỡ anh rất nhiều trong sự nghiệp, anh đành phải tìm một "người thứ ba" để có thể an ủi mình.
Anh thở dài não nề, còn nhìn vào bụng Mạch Khiết nói:
- Bây giờ thực sự tôi không biết phải làm sao, cô ấy đã mang thai đứa con của tôi rồi...
Lúc này đây Mạch Khiết đang uống trà Đại Mạch, vừa nghe thấy vậy, uống liền một hơi hết cả cốc trà nóng đột nhiên bị sặc, ho dồn dập.
Lý Mộng Long thì lại giả vờ dịu dàng ân cần vỗ vỗ nhẹ vào tấm lưng thon gầy của cô:
- Nhìn kìa, chẳng cẩn thận gì cả.
Lời tâm sự của anh đã nhận được bao lời cảm thán, hai đôi nam nữ đối diện cũng đến ngồi. Mạch Khiết bất giác lấy lại tinh thần, xem ra Lý Mộng Long đúng là thả con săn sắt bắt con cá rô.
Đôi nam nữ trung niên ở bên cạnh cũng bắt đầu kể câu chuyện của mình, thì ra họ là đồng nghiệp, cuộc hôn nhân của họ đều đang đứng trước nguy cơ tan vỡ, một người vợ chẳng buồn chú ý đến gia đình, ngày nào cũng đánh bài, một người thì ông chồng tính lăng nhăng liên tục thay đổi bạn tình. Hai người trong lúc an ủi nhau dần dần cũng nảy sinh tình cảm...
Mạch Khiết bất giác hỏi:
- Vậy thì anh chị có thể rời xa gia đình ban đầu, xây dựng lại một gia đình mới!
Người đàn ông trung niên lắc đầu:
- Ly hôn dính líu đến quá nhiều thứ tài sản chung, con cái, bố mẹ già nua... niềm hoan lạc của chúng tôi càng không thể được xây dựng trên nỗi đau khổ của người khác, chúng tôi không thể gánh vác được.
Mạch Khiết trầm ngâm, đây đúng thật là việc "ngoại tình" mà trước đây cô chưa từng tiếp xúc. Trước đây, chỉ cần nghe thấy vợ chồng nào đó có ai ngoại tình, vậy thì chắc chắn đó là lỗi của người đó, thế nhưng cái thứ gọi là tình cảm đúng thật là không thể dùng quả cân đạo đức để đong đếm một cách rõ ràng được.
Tiếp theo, hai đôi nam nữ khác cũng bắt đầu kế hoạch kể chuyện, quả nhiên rất là đặc sắc, một đôi chỉ đơn thuần là ngoại tình trên tư tưởng bởi vì họ vẫn có tinh thần trách nhiệm đối với gia đình, hai người cùng thống nhất với nhau sẽ không nảy sinh mối quan hệ xác thịt. Một đôi vốn dĩ là vợ chồng, sau khi ly hôn thì mỗi người đều có gia đình mới, nhưng lại phát hiện thực ra đối phương vẫn là người phù hợp nhất nhưng lại không thể nào kết hôn lại được, thế nên đôi vợ chồng trước đây trở thành "đôi nam nữ ngoại tình".
Đại não của Mạch Khiết lúc này đây giống như một chiếc máy vi tính, viết rõ từng lời từng chữ trong câu chuyện của họ vào trong đầu, chuyên đề "ngoại tình" dần dần trở nên đầy đủ và vô cùng phong phú.
Khi rời khỏi "Điểm hẹn tâm trạng vui vẻ", mặt trời đã xuống núi, nắng chiều hôm nhàn nhạt phủ lên mặt, giống như rắc một lớp bột vàng kim. Sắc trời chiều xuyên qua những lá cây rậm rạp, chiếu rọi xuống dưới đất, tạo thành một bức tranh sơn dầu trừu tượng.
Tâm trạng Mạch Khiết trở nên tốt hơn rất nhiều, đến nỗi quên cả việc Lý Mộng Long vẫn nắm tay cô suốt từ đầu đến cuối.
Đến tận lúc chuẩn bị lên xe, cô mới chợt bừng tỉnh, vội hất mạnh tay ra:
- Thôi đi, hãy bỏ móng vuốt của anh ra.
- Tay trơn mịn thế, thường ngày dùng loại kem dưỡng da gì vậy? – Anh ta vẫn cười nhăn nhở.
Mạch Khiết lái xe đi, về công ty.
Lý Mộng Long hơi kinh ngạc:
- Đã hết giờ làm rồi, còn về công ty làm gì?
- Phải rồi, phải viết bản thảo nhân lúc còn nóng hổi, nếu không câu chuyện sẽ mọc cánh mà bay đi mất.
- Ít nhiều thì cũng phải ăn cơm nữa chứ?
Mạch Khiết trừng mắt nhìn anh:
- Ngoài việc chơi gái và ăn cơm, trong cuộc đời của anh còn việc gì nữa? Không ăn nữa đến văn phòng ăn mỳ tôm. Hoặc là anh đưa tôi về văn phòng rồi anh có thể tan làm, một mình tôi làm thêm là được rồi.
Lý Mộng Long khởi động xe, khóe môi vẫn giữ nụ cười, cô gái này hăng say làm việc đến quên mình, thật giống mình một lúc nào đó, bất luận gặp việc gì đều không ảnh hưởng đến tâm trạng làm việc. Cô gái đặc biệt như vậy, thật không ngờ lại bị tên mọt sách Tiêu Ly đó từ chối.
Nhưng sao cô không phát hiện ra anh chàng mọt sách Tiêu Ly đó thực sự không phù hợp với cô.
Người thực sự phù hợp với cô... lẽ nào lại là mình?
Chính Lý Mộng Long cũng kinh ngạc vì suy nghĩ vừa mới bộc phát của mình, nghiêng đầu nhìn Mạch Khiết, thấy cô lại đang thể hiện ra nét mặt anh đang nợ tiền tôi, chỉ có đôi môi đỏ vẫn tươi hồng đẹp xinh, nhớ đến hai nụ hôn của mình đối với cô, tâm trạng của Lý Mộng Long đột nhiên trở nên vui vẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...