4
Tiêu Ly sắp xếp hành lý cho Hướng Đình Đình, sách và quần áo đều đã được xếp gọn gàng trong cái va li rất to.
Hướng Đình Đình đi đến, từ phía sau ôm chặt lấy Tiêu Ly, dựa đầu vào lưng anh.
- Hay là, hay là em không đi nữa, em ở lại đây, cưới anh và sinh con luôn.
Tiêu Ly vẫn thu xếp hành lý cho cô, nói:
- Ngày mai đã phải đi rồi, còn nói những câu nói ngốc nghếch như thế này.
Hướng Đình Đình vòng đến trước mặt anh, cúi đầu, hôn vào môi Tiêu Ly, hồi lâu mới nói:
- Sao anh không bao giờ cố giữ em ở lại, thực ra, nếu như anh giữ em ở lại, em sẽ xem xét.
Tiêu Ly khẽ thở dài, giơ tay ra vuốt mái tóc dài mượt mà của cô:
- Chúng ta ở bên nhau bao nhiêu năm như vậy, tính cách em, lẽ nào anh còn không hiểu sao? Anh không níu giữ em lại, là bởi vì anh không muốn sau này em phải hối hận.
- Vậy thì, hay là anh đi cùng em nhé?
Tiêu Ly lắc đầu:
- Việc này sau này bàn sau nhé! Tóm lại, anh toàn tâm toàn sức ủng hộ em theo đuổi lý tưởng của mình, em cũng không cần phải lo lắng cho anh, anh tự biết chăm sóc bản thân. Có kỳ nghỉ, có cơ hội, anh sẽ đến thăm em.
Hướng Đình Đình lặng lẽ cúi đầu, khóc thút thít.
Tiêu Ly vô cùng kinh ngạc, vội vàng nâng mặt cô lên, lau nước mắt cho cô:
- Em sao vậy? Còn chưa đi mà đã nhớ nhà rồi sao?
Hướng Đình Đình nghẹn ngào nói:
- Em không biết... không biết lựa chọn của em là đúng hay sai, anh là một người tốt như vậy... Chúng ta đã yêu nhau bao năm nay mà vẫn chưa kết hôn, anh cũng chưa bao giờ trách móc gì em cả, cũng không rời xa em, ngược lại, em lại rời xa anh để đến một nơi xa xôi như vậy.
Tiêu Ly mỉm cười chăm chú nhìn cô:
- Em biết mà, anh cam tâm tình nguyện, em không cần phải bận tâm, anh là đàn ông, anh có thể chờ đợi em được.
Hướng Đình Đình ngả người vào lòng anh, khẽ nói:
- Nếu có một ngày nào đó, chúng ta cuối cùng không thể ở bên nhau, anh có oán hận em không?
Tiêu Ly dịu dàng nắm tay cô:
- Không đâu. Chúng ta có tới mười năm tình cảm bền vững, những điều tốt đẹp em làm cho anh, có thể khiến anh tha thứ và bao dung tất cả. Em đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, anh sẽ đợi em quay trở lại.
Anh cúi đầu, đôi môi lành lạnh hôn vào môi Hướng Đình Đình. Hồi lâu, Hướng Đình Đình nói:
- Hãy bế em vào phòng ngủ, đêm nay cứ coi như là đêm tân hôn của chúng ta nhé!
Tiêu Ly khẽ bật cười:
- Cô em ngốc nghếch của anh, ở cùng với em, đối với anh, ngày nào cũng là ngày mới cưới.
Anh bế cô lên, đi vào phòng ngủ. Trong phòng ngủ chỉ có một cái đèn quýt nhỏ xíu toát ra ánh sáng lờ nhờ, Tiêu Ly muốn tắt đèn, nhưng Hướng Đình Đình lại giơ tay ra ngăn anh lại:
- Đừng tắt, em muốn nhìn anh, nhìn anh thêm một chút...
Trong lòng cô tràn ngập nỗi bi thương, đối với tiền đồ và sự nghiệp học hành, cô có mục tiêu rất rõ ràng, nhưng chỉ duy nhất đối với tình yêu, cô cảm thấy băn khoăn mơ hồ.
Cô thực sự không thể nào dự liệu được, ngày mai tạm biệt nhau, liệu có còn có cơ hội gặp lại.
Trong khoảnh khắc này, cô chỉ muốn được nằm trong vòng tay ấm áp của anh, ngừng lại thêm từng khoảnh khắc, để khắc sâu thêm vào trong ký ức...
Cơ thể họ quấn chặt lấy nhau trong bóng tối, họ đã quá quen thuộc nhau, nhưng lại vẫn tràn ngập cảm giác mới mẻ hứng khởi như lần đầu tiên.
Hướng Đình Đình biết, nếu rời xa Tiêu Ly, e rằng cả cuộc đời này cô cũng không thể nào gặp được một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa như anh.
Nhưng, trên đời này, không phải tất cả mọi phụ nữ đều chỉ sống vì tình yêu, cũng như thể, không phải tất cả đàn ông đều quá đa tình vậy.
Trên hành tinh xanh bao la rộng lớn này, tất cả những người đang sinh sống đều rất khác biệt nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...