3
Khi Mạch Khiết mang một hộp bánh gato đến nhà chị gái, phát hiện ra cửa khép hờ, trong phòng bật đèn nhưng không có ai cả.
Trước khi đến Mạch Khiết đã liên hệ với chị gái, rõ ràng chị đã đồng ý, bây giờ lại chạy đi đâu không biết.
Mạch Khiết lên luôn tầng hai, thấy phòng ngủ của chị gái khép hờ, trước cửa có hai đôi giày. Nghiêng tai lắng nghe, trong phòng hình như có giọng nói của nam nữ, động tĩnh rất khả nghi lọt qua khe cửa truyền tới.
Mạch Khiết băn khoăn đứng ở bên ngoài cửa gọi:
- Chị ơi, chị ở bên trong à?
Trong phòng ngay lập tức yên ắng, một lát sau, dường như có người bị ngã phát ra một tiếng "thịch".
Mạch Khiết vội vàng đập cửa:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cửa hé ra một khe nhỏ, Mạch Khiết nhìn vào, là ông anh rể Trần Hạo, cởi trần, chỉ mặc một chiếc quần đùi ngắn cũn, anh ta hoảng hốt nhìn Mạch Khiết:
- Cô... sao cô lại đến đây?
Mạch Khiết thấy thần sắc của anh ta khác lạ, lập tức hiểu ngay ra tất cả mọi chuyện, đẩy mạnh cánh cửa ra, quả nhiên nhìn thấy một cô gái trần truồng nửa nằm nửa ngồi trên giường, đôi mắt to tròn mơ màng, sắc mặt ửng hồng, bộ dạng lẳng lơ của kẻ vừa mới vụng trộm xong. Chính là Tiểu Ngọc, khách thuê phòng ở tầng trên.
Mạch Khiết lao vào, túm lấy mái tóc dài của Tiểu Ngọc, kéo cô ta từ trên giường xuống:
- Được lắm, đôi gian phu dâm phụ các người, làm một việc hạ lưu vô liêm sỉ như vậy, các người sao có thể xứng đáng với chị gái tôi chứ?
Tiểu Ngọc kêu thét lên. Có lẽ là vì hổ thẹn, cô ta vốn không dám đánh lại.
Trần Hạo vội vàng đến giúp, Tiểu Ngọc giằng ra khỏi tay Mạch Khiết, vội vàng cuộn lấy quần áo và chạy lên tầng trên, đóng cánh cửa "thình" một tiếng.
Mạch Khiết gào lên với anh rể:
- Anh còn là người sao? Anh cầm tiền của chị gái tôi, ra ngoài đánh bạc, anh đánh chị tôi, chị ấy cũng nhẫn nhịn, một lòng một dạ chung sống cùng anh. Lần nào không có tiền, thì anh đều bắt chị tới tìm tôi, tôi cũng đều đưa, anh còn đối xử với chị ấy như thế này sao? Thật không ngờ anh dám ngang nhiên đưa người đàn bà khác về nhà, đưa lên giường, anh vẫn còn coi chị ấy là vợ anh sao? Tôi liều mạng với anh đấy!
Mạch Khiết không thể suy nghĩ được gì đến hình tượng thục nữ của mình, nắm lấy những cuốn sách và tạp chí để trên bàn, ném xối xả vào mặt anh ta.
- Cô bị điên à? – Trần Hạo cũng bị cô làm cho tức giận, túm chặt lấy cánh tay cô – Chẳng phải chỉ là động vào một con đàn bà thôi mà, có gì ghê gớm chứ, mà cô ta cũng có biết đâu! – Anh ta đẩy mạnh khiến Mạch Khiết ngã xuống đất.
Anh ta ung dung mặc quần áo:
- Sự việc này, chị gái cô không biết, nếu cô thông minh thì hãy giúp tôi giấu cô ta, nếu không, người đau lòng lại chính là cô ta đấy. Cô vỗ mông là có thể đi được, còn cô ta vẫn cứ phải tiếp tục chung sống với tôi. Cô là người thông minh, không cần tôi phải nói nhiều chứ!
- Anh là đồ khốn! – Mạch Khiết lau nước mắt, bò lồm cồm dậy. Nếu như có một con dao, cô chắc chắn sẽ không chút do dự mà đâm thẳng vào ngực anh ta.
Nhưng vừa nghĩ đến chị gái, Mạch Khiết liền bình tĩnh lại. Trần Hạo nói đúng, con người chị gái nhẫn nhịn chịu đựng đã quen rồi, cho dù có nói ra thì nhiều nhất chị cũng chỉ chiến tranh lạnh một hai tháng với anh rể, nhưng quyết không ly hôn, cuối cùng lại phải trốn vào một góc lặng lẽ đau buồn khóc lóc.
Đúng là nghiệp chướng, kiếp trước không biết rốt cuộc chị gái đã nợ Trần Hạo cái gì, kiếp này phải chịu sự giày vò của anh ta đến thế?
Mạch Khiết càng nghĩ càng tức giận bước "thình thịch" lên lầu, đạp mạnh cửa:
- Mày mở cửa ra ngay cho tao! Mở cửa!
Tiểu Ngọc ở bên trong cũng lớn tiếng chửi rủa nhưng nhất định không dám ra mở cửa.
- Mày không dám mở cửa phải không, được rồi, tao sẽ gọi cảnh sát bắt mày. Tao đếm đến ba mày không mở cửa tao sẽ gọi 110, nói mày dụ dỗ chồng của chị gái tao, đảm bảo sẽ cho mày lên tivi, đảm bảo mày sẽ được nổi tiếng.
Tiểu Ngọc bị ép quá không biết làm cách nào, đành phải mở cửa.
- Tôi không hề dụ dỗ anh ta, là anh ta nói nếu như tôi không ngủ cùng anh ta, thì sẽ miễn một năm thuê phòng cho tôi, tôi là người bị mắc lừa, nếu cần trách mắng, cô nên trách mắng anh rể cô, liên quan gì tới tôi.
Mạch Khiết đẩy cô ta ra, lao vào trong phòng, nhìn thấy thứ đồ nào liền ném ra ngoài cửa sổ, cô ta vội vàng giơ tay ra chặn Mạch Khiết:
- Cô điên rồi sao? Cô muốn làm gì?
- Ngay lập tức cút ra ngoài cho tao, không cho mày thuê chỗ này nữa, cút ngay trước khi chị tao còn chưa quay về, ngay lập tức biến đi!
Mạch Khiết đanh đá ném chăn màn của cô ta ra ngoài cửa sổ rồi lại ném cả bốt, dép lê của cô ta ra ngoài.
Cô ta vẫn muốn tranh đồ với Mạch Khiết, Mạch Khiết đẩy mạnh cô ta ra, liếc nhìn thấy chiếc máy tính xách tay để trên bàn, cầm lên làm động tác chuẩn bị ném.
- Đừng đừng đừng, tôi đi!
Cô ta vừa khóc vừa nhanh chóng thu dọn đồ, Mạch Khiết trừng trừng nhìn cô ta:
- Hạn cho cô mười phút!
- Mười phút thì không kịp đâu! – Cô ta cầu xin vẻ đáng thương.
- Tao mặc kệ! – Mạch Khiết tức giận nhìn cô ta, chị gái là tất cả đối với cô, không ai có thể làm tổn thương chị gái cô.
Tiểu Ngọc sắp xếp xong đồ đạc của mình, vác một chiếc túi lớn, hằn học trừng mắt nhìn Mạch Khiết, ánh mắt đó như thể đang uy hiếp cô vậy, rồi ủ rũ chuồn ra ngoài.
Anh rể như thể không liên quan gì đến mình, hai tay chống nạnh bên cạnh để xem kịch hay, đợi Tiểu Ngọc đi rồi, anh ta nói với Mạch Khiết vẻ hơi bất lực:
- Cô cũng ác quá thì phải.
- Tôi ác đều là do anh ép cả đấy!
Người đàn ông giàu có thích trêu hoa ghẹo nguyệt thì đã đành, đằng này, đã không kiếm được tiền để nuôi gia đình lại còn muốn giở trò trai gái, đàn ông trên cõi đời này rốt cuộc là sao vậy?
Đang nói, liền nghe thấy tiếng chị gái đứng cửa bước vào, Mạch Khiết ngẩn người, vội ra đón, không biết chị gái có gặp Tiểu Ngọc hay không. Quan sát sắc mặt của chị, thì thấy rất bình tĩnh, nên Mạch Khiết mới hơi yên tâm.
Lúc ăn cơm, anh rể tỏ vẻ điềm nhiên nói cho chị gái:
- Tiểu Ngọc chuyển đi rồi, cô hãy tìm người khác đến thuê đi!
Chị gái khẽ "vâng" một tiếng, cũng không hỏi sao Tiểu Ngọc lại đột ngột chuyển nhà. Trái tim Mạch Khiết đập "thình thịch", nhớ ra chị gái thường ngày đều dành hết thời gian để bán hàng tạp hóa ở dưới tầng một, rất ít khi ra ngoài, sao hôm nay lại vừa vặn đi ra ngoài để anh rể có thời gian và không gian để vụng trộm, hay là chị ấy đã phát hiện ra từ lâu, né tránh, khuất mắt trông coi?
Mạch Khiết hiểu rất rõ tính cách của chị gái, chị ấy là người yếu đuối rất truyền thống, nhưng thực ra lại là người rất có chủ kiến và cố chấp, nếu là việc mà chị ấy không chủ động nói ra, bất luận bạn có đòi hỏi thế nào thì chị ấy cũng quyết không nói.
Thực ra, tình cảm giữa chị gái và anh rể đã danh bất hư thực từ lâu rồi, chị còn lại một cái vỏ, Mạch Khiết thực sự không hiểu tại sao chị gái vẫn trốn trong cái vỏ lạnh lẽo này để tiêu phí tuổi trẻ của mình. Loại đàn ông rác rưởi như Trần Hạo, Mạch Khiết dám khẳng định chị gái vứt bỏ anh ta thì anh ta tuyệt đối sẽ là một người đàn ông ế vợ, sẽ không thể nào tìm được một người bạn đời để cùng chung sống yên ấm nốt chặng đời còn lại.
Ánh đèn u ám rọi chiếu gian phòng bé nhỏ, cuộc hôn nhân như thế này còn chả bằng sự tự do tự tại của cuộc sống độc thân. Cuộc hôn nhân bất hạnh của chị gái khiến Mạch Khiết chợt cảm thấy hoảng sợ đối với tương lai của mình. Đàn ông không đáng tin tưởng như vậy, nhưng người phụ nữ luôn dốc lòng dốc sức yêu thương họ, tin tưởng họ. Hôn nhân, thật sự là một canh bạc lớn nhất cuộc đời của một phụ nữ! Còn tiền đặt cửa lại chính là hạnh phúc, niềm vui và tuổi xuân vô giá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...