Con chó ba đầu đứng trong góc nhìn bà cụ Hồ.
Đã nhiều ngày không gặp cô chủ nhỏ rồi, nó ấn bộ vuốt xuống sàn, bộ dạng trông như có thể nhào tới làm nũng bất cứ lúc nào.
Chó ba đầu trở về, thần bèn dắt nó qua đây.
Mấy ngày nay ông đã suy nghĩ đến chuyện bao nhiêu năm nay, thân là một đứa em, ông đã hy sinh cho anh trai nhiều như vậy.
Càng nghĩ ông càng cảm thấy tức tối, càng nghĩ càng cảm thấy mình nên cắt đứt quan hệ với Phép Tắc.
Thần hoàn toàn không biết cháu gái đã khôi phục toàn bộ ký ức nên cứ vẫy tay gọi bà như gọi con nít: “Hôm nay được ăn bánh kem mà không vui à? Có phải gặp chuyện gì không vui không?”
Bà cụ Hồ nhìn ông nội mình.
Bà thật là may mắn vì ông nội vẫn còn trẻ trung mạnh khỏe, ngay cả chó cưng cũng không khác gì năm đó.
Bà vẫy tay với chó ba đầu, nó lập tức nhào đến.
Bà xoa đầu nó, mặt nở nụ cười, nói với ông nội: “Không có gì không vui ạ.”
Trên bánh kem có phết mứt việt quất.
Ông cụ Hồ nhìn cái bánh, xác định là thứ bà có thể ăn được bèn nói: “Em và ông nội ăn bánh trước đi, anh đi nấu cơm.”
Thần thấy cháu rể đi rồi bèn vội vàng cắt một miếng bánh kem ra.
Đúng là đã lâu bà cụ Hồ chưa được ăn bánh kem nên rất nhớ hương vị này.
Vừa ăn được một miếng thì nghe ông nội nói: “Chúc Chúc, ông lén hỏi con chuyện này nha, con đừng có nói với người khác đó.” Vì nguyên nhân này mà ông không giữ cháu rể lại ăn bánh, bởi vì ông muốn nói với cháu gái một chuyện, còn cháu rể thì… trưởng thành quá.
Mỗi khi cháu rể đi theo hai người họ, thần lại cảm thấy trên người nó toát ra một câu: “Vì con trưởng thành quá nên có khoảng cách với hai người.”
Bà cụ Hồ ăn một miếng bánh kem.
Vị ngọt mềm tan ra trong miệng.
Bà như được trở lại với ngày bé, mỗi năm được ăn bánh kem một lần.
Bà thỏa mãn híp mắt lại, bắt chước giọng điệu trẻ con của ông nội, trả lời: “Ông nội hỏi đi, con sẽ không nói với người khác đâu.”
Thần nhìn trái nhìn phải, sau đó hỏi: “Mấy ngày nay ông nội lớn của con có đến không?”
Bà cụ Hồ trả lời: “Không ạ.
Có phải ông nội muốn tìm ông nội lớn bàn chuyện gì không?”
Bây giờ bà vẫn còn nhớ ông nội đã nói ông nội lớn làm ba giận nên sau này đừng nói chuyện với ông ấy nữa.
Bà cảm thấy trước kia ông nội rất bênh vực ông nội lớn.
Lúc còn trẻ, gần như bà chưa từng thấy ông nội lớn nhưng lại thường xuyên ra ngoài chơi với ông nội.
Lúc đó ông vừa ăn lẩu với bà vừa luôn miệng nói:
“Cả gia tộc to lớn này chỉ có hai chúng ta là hợp gu ăn uống thôi.
Ba con như một đứa uống nước lạnh lớn lên vậy, còn ông nội lớn thì chưa thấy ổng ăn uống gì bao giờ.”
“Khi nào có thời gian ông gọi ông nội lớn ra đây, ba chúng ta cùng ăn uống.”
Trên thực tế, ông nội chưa bao giờ thành công cả.
Lúc đó bà biết ông nội lớn là Phép Tắc, Phép Tắc không được tiếp xúc với con người, không được nảy sinh tình cảm với con người nên bà cũng không ý kiến gì.
Nhưng khi ấy, bà cũng đại khái hiểu được lịch sử của gia tộc.
Ông nội và ông nội lớn là anh em sinh đôi, ra đời từ rất lâu về trước.
Ông nội đã kể về việc hồi nhỏ họ không có cha mẹ như thế này:
“Lúc mới sinh ra anh trai ông trông xấu xí quá nên dọa mẹ ông giật mình, cảm thấy đó là yêu quái đầu thai nên ném bọn ông xuống sông.”
Tuy có nói xấu ông nội lớn nhưng bà cụ Hồ biết rõ tình cảm anh em giữa hai ông rất tốt.
Không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại thành thế này.
Bà lại múc một muỗng bánh kem, nói: “Nếu ông nội muốn tìm ông nội lớn bàn chuyện thì có thể nhắn tin cho ông ấy mà.”
Bà nhớ ra một chuyện nên hỏi tiếp: “Bây giờ ông nội lớn còn dùng điện thoại không ạ?”
Bà còn nhớ có lần ông nội dẫn mình đi nhảy dù rồi than vãn với bà là ông nội lớn không có điện thoại di động, còn nói lúc ông mua điện thoại cho ông ấy, ông ấy cứ như người nguyên thủy vậy, đến tin nhắn cũng không biết gửi.
Thần hoàn toàn quên là thật ra điện thoại của mình là do cháu gái tặng.
Thần nghe cháu gái hỏi thì lập tức đính chính: “Ông không có chuyện gì cần nói với ông ấy hết.
Loại thần như ông ấy đâu có quan tâm mình có em trai hay không.”
Mấy ngày nay thần đóng cửa không gặp ai, trong nhà lại dùng vật liệu trong phòng thí nghiệm của cháu gái nên có thể ngăn cách cảm nhận của Phép Tắc.
Hay nói cách khác, ông đã hoàn toàn biến mất trong biển nhận thức của anh trai mình.
Thần càng nghĩ càng thấy tức giận nên oán thán với cháu gái: “Lúc trẻ ông nội con rất tự do, muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi.”
“Sau đó, ông nội lớn của con trở thành Phép Tắc, mỗi lần nhìn ông là như nhìn đứa thiểu năng.
Ông nghĩ Phép Tắc không có tình cảm nên ông nhịn…”
Bà cụ Hồ vừa ăn bánh kem vừa nghiêm túc nghe ông nội càm ràm, kể tội ông nội lớn bao năm nay đã quá đáng như thế nào.
Bà đã hiểu được phần nào.
Ông nội đang không hài lòng việc ông nội lớn không xem mình là em trai, bất luận là người hay thần, bất luận là tuổi tác ra sao, trước mặt một ai đó ta vẫn luôn là đứa trẻ.
Bà nhìn người ông trẻ con của mình, an ủi: “Có thể là ông nội lớn không biết cách thể hiện thôi chứ thực tế ông ấy rất quan tâm đến ông.”
Gương mặt trẻ trung của thần xuất hiện vẻ phẫn nộ.
“Không phải đâu, chẳng qua tình anh em giữa bọn ông không bì được với những quy tắc của ông ấy thôi.
Con xem ba con đó, dù toàn tri toàn năng thì vẫn lo con bị lạnh, sợ con bị ngã, vẫn là ba của con.”
Bà cụ Hồ ngẩn ra.
Toàn tri toàn năng? Đó không phải năng lực của Phép Tắc sao?
Bà lập tức trở nên nghiêm túc, nói: “Ông nội, chẳng phải ông nói chỉ Phép Tắc mới có năng lực toàn tri toàn năng sao? Sao ba con lại thành Phép Tắc rồi?”
Trước kia thần không nói là vì sợ Kim Sân chỉ xem con gái như một người bình thường, bây giờ biết anh vẫn quan tâm đến nó thì cũng không ngại nói ra, hơn nữa còn phải lôi kéo con bé về phe mình.
“Ông nội lớn của con ban cho ba con khả năng toàn tri toàn năng.
Năng lực này có thể lập tức cảm nhận và kiểm soát cả trời đất, trong tình huống bình thường, tất cả mọi tình cảm sẽ không thể địch lại lượng thông tin về vạn vật thế gian thoáng chốc ùa vào trong đầu.
Thế nhưng ba con vẫn cảm thấy con là đứa bé ngoan nhất trong trời đất này.”
Bà cụ Hồ ngẩn ra, lòng thấy ngọt ngào hơn cả được ăn bánh kem, nói: “Ba con thật là tốt.”
——
Lúc Kim Sân trở về thì nghe thấy con gái và ông nội đang trò chuyện.
Anh nhìn mái tóc của con, tự con bé đã buộc tóc xong, anh hỏi: “Hôm nay con có muốn đến trường không?”
Bà cụ Hồ nghĩ ngợi rồi trả lời: “Không đi học nữa.
Hôm nay con có việc phải làm.”
Kim Sân xoa đầu con.
“Ừ tùy con.”
Mọi người cùng ăn bữa sáng.
Ông cụ Hồ tưởng hôm nay phải đến trường nhưng kết quả là thấy vợ mình đội mũ, bên cạnh đặt cái balo nhỏ, nói: “Anh Thừa Khiếu ơi, em đã nói với ba rồi, hôm nay cùng ra ngoài chơi đi.”
Bà cụ Hồ vừa nói vừa đội cho ông một chiếc mũ y hệt rồi nắm tay ông đi ra ngoài.
Nhiều năm về trước, cô gái trẻ Kim Chúc Chúc đã đăng một bài post ở chế độ riêng tư chỉ mình mới thấy: “Hôm nay là sinh nhật anh Thừa Khiếu, mình đi họp ở nơi khác, không mua được vé về.
Một mình anh Thừa Khiếu đến nhà hàng mà mình đã đặt trước.
Mình hứa sau này nếu có thời gian nhất định phải bù lại.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...