Sau khi tạm biệt Tùng Tùng, bà cụ Hồ thấy ba và anh Thừa Khiếu đang đợi ở ngoài.
Bà nhìn quanh quất, hỏi: “Ba ơi, ông nội đâu ạ?”
Bà cứ tưởng ông nội cũng theo tới bệnh viện.
“Ông nội và con chó ba đầu nhà mình đang đi tìm người giúp ông nội lớn.” Kim Sân trả lời: “Phải tới tối mới về.”
Bà cụ Hồ à một tiếng, dắt tay ba, hỏi: “Vậy tối nay chó ba đầu và ông nội lớn có về theo không? Đã lâu con không gặp chó ba đầu rồi, thấy hơi nhớ nó.” Rõ ràng là không nhớ ông nội lớn hung dữ kia.
Kim Sân cảm thấy tức cười, bảo: “Ông nội lớn còn có việc, ông phải đi bắt kẻ xấu, không thể thường xuyên đến nhà mình được.
Chó thì sẽ về.”
Bà cụ Hồ lập tức hớn hở nói: “Vậy thì tốt quá!”
Kim Sân và con gái con rể về nhà.
Anh vẫn nhớ Hồ Đào đang bị nhốt trong ký ức thời không.
Bà cụ Hồ rất bám ba nhưng cũng có chừng mực.
Mỗi lần ba làm việc trong phòng, bà sẽ không quấy rầy mà đi chơi với anh Thừa Khiếu.
Kim Sân nhìn con gái, xác định con an toàn mới rời khỏi đó, về lại ký ức thời không.
Anh vừa đi vào liền lập tức nghe thấy tiếng nói chuyện bi bô.
Bên ngoài chỉ mới qua một ngày nhưng trong này đã một năm trôi qua.
Đứa bé chỉ biết khóc kia đã hơn một tuổi.
Căn phòng khách chật chội không hề kém rèm, ánh mặt trời buổi chiều tràn vào làm ấm cả gian phòng.
Người mẹ trẻ ngồi dưới thảm, dang hai tay ra, mặt tươi cười: “Cục cưng, qua đây nào, đến chỗ mẹ nào.”
Lúc này, bên cạnh sô pha, cậu bé mặc chiếc áo ngắn tay, để lộ đôi cánh tay bụ bẫm đang cầm một chiếc trống bỏi, miệng cứ ê a gì đó.
Tay cậu không vịn vào sô pha nữa mà chập choạng đi về phía mẹ mình.
Kim Sân nhìn cảnh này, lòng bỗng thấy khó chịu.
Kim Sân thu mắt về, nhìn Hồ Đào đang ngồi bên cạnh.
Anh đang im lặng nhìn.
Kim Sân biết tuy trong ký ức, Hồ Đào đã trải qua một năm nhưng thật ra về mặt thân thể, anh chỉ mới trải qua một ngày, vì thế anh không khác lúc Kim Sân rời khỏi đó lắm, chỉ có trở nên im lặng hơn nhiều.
Kim Sân đi tới, Hồ Đào ngước đầu lên, nhìn thấy Kim Sân, anh lên tiếng: “Ông là tử thần.” Hồ Đào đã bình tĩnh hẳn, không còn nóng nảy nói những lời không dám trèo cao… như trước nữa.
Kim Sân nghe ngữ khí khẳng định của cháu ngoại, không quan tâm lắm.
Hồ Đào ở đây lâu như vậy, đương nhiên sẽ nghe thấy con gái con rể nói chuyện với nhau.
Anh không gật cũng không lắc đầu, chỉ im lặng nhìn đứa cháu ngoại.
Hồ Đào cũng không nói chuyện.
Anh chưa bao giờ dám tưởng tượng ông ngoại của mình lại là tử thần.
Nếu chưa trải qua một năm này, anh sẽ nói tử thần là ngon lắm sao, thần có thể xem thường con người sao?
Nhưng bây giờ, anh đã trải qua cú sốc tâm lý, bị tiếng trẻ con khóc làm cho suy sụp, nhìn mẹ không cần đặt chuông báo thức vẫn có thể cách ba tiếng dậy pha sữa, thỉnh thoảng buồn ngủ đến mức vừa cầm bình sữa vừa ngủ…
Giọng người mẹ dịu dàng, như mang theo nụ cười xen lẫn với sự ấm áp của ánh nắng trong phòng.
“Đừng khóc, đừng khóc mà.
Mẹ đây.”
“Cục cưng ngoan, đừng khóc nữa.”
Sự suy sụp, sự bực bội bất an của anh dần tan biến trong hoàn cảnh này.
Lúc Kim Sân đến, Hồ Đào đang im lặng quan sát.
Anh nhìn thấy mình từ một đứa trẻ sơ sinh gầy gò ốm yếu, đêm nào cũng quấy khóc dần dần lớn lên, thấy cha mẹ mỗi ngày lại gầy thêm.
Hồ Đào hỏi: “Ông định đưa con ra ngoài à?”
Kim Sân đáp: “Còn hai tháng nữa.”
Anh vừa nói xong, xung quanh có sự thay đổi lớn, không còn là căn phòng khách ấm áp kia nữa mà trở thành căn biệt thự họ ở khi trước.
Hồ Đào nhìn thấy người mẹ già nua ngồi trên sô pha, hoang mang nhìn họ.
“Các cô chú là ai? Cháu phải đi tìm ba cháu.”
Hồ Đào hiểu ý Kim Sân, lập tức nói: “Tôi không muốn nhìn nữa.”
Kim Sân quay đầu qua nhìn Hồ Đào, trong mắt không có chút tình cảm, giọng bình thản không có chút cảm xúc.
“Là lúc anh phải nhìn thẳng vào áp lực, vào công sức mà anh nói rồi.”
Con người là một sinh vật kỳ lạ.
Sau khi phạm sai lầm sẽ không ngừng dùng ngôn từ để bao biện, mỹ hóa ký ức của mình.
Lâu ngày, bộ não cũng sẽ tin vào sự tốt đẹp mà họ tưởng tượng ra.
Kim Sân nhìn Hồ Đào.
“Nhìn vào hành vi của anh đi.”
Nói xong, Kim Sân lại bỏ đi.
Cảnh tượng này đã giày vò anh rất nhiều lần, nếu nhìn nữa, anh sợ mình sẽ nhốt Hồ Đào ở đây mãi mãi.
Lúc này đây anh phải về nhìn con gái mình.
——
Bây giờ, bà cụ Hồ đang nghĩ đến chuyện của cô bạn thân Tùng Tùng.
Qua một thời gian, bà cũng có thể chắp nối được đại khái sự việc.
Các bạn trong lớp thỉnh thoảng sẽ nhớ lại trước kia, Tùng Tùng cũng vậy.
Trước đây bà cụ Hồ không hiểu tại sao lại thế, tại sao mọi người lại bắt đầu chìm vào những ký ức hồi trẻ.
Bây giờ bà đã hiểu, bởi vì mọi người cũng giống như bà, đột nhiên nhớ lại một vài chuyện, chẳng hạn như trước kia bà không nhớ mình từng học tiểu học, bây giờ đã nhớ lại.
Bà cảm thấy các bạn mình chắc cũng thế.
Trước đó ở trên lớp, Tùng Tùng đột nhiên ôm bà đau khổ như thế là vì khi đó Tùng Tùng đột nhiên nhớ lại hồi trẻ mình bị kẻ xấu lừa mất 100 ngàn.
Tùng Tùng ôm bà khóc, nói bị mất con, chắc chắn là khi đó bạn ấy nhớ ra con mình bị kẻ xấu bắt đi.
Bà thầm nghĩ, kẻ đó lừa tiền Tùng Tùng thì thôi, còn bắt mất con của Tùng Tùng nữa.
Đúng là xấu xa mà!
Bà nắm chặt nắm đấm, hạ quyết tâm phải giúp bạn mình tìm ra kẻ xấu đó, đòi lại tiền và con cho Tùng Tùng.
Lúc này, bà đang ngồi bên bàn trà, tay còn vẽ tranh, rất chăm chú.
Kết quả tốt nhất chính là tìm ra kẻ xấu, bắt kẻ đó trả tiền và con của Tùng Tùng lại.
Nhưng bà đối mặt với một vấn đề khó khăn nhất: Làm sao để tìm ra kẻ xấu đó?
Ba và anh Thừa Khiếu đều không tìm được.
Trước đó bà từng hỏi ba và anh Thừa Khiếu, họ đều nói không biết.
Đúng là Kim Sân không biết thật.
Dù gì đó cũng là bạn thân của con gái, đương nhiên anh sẵn sàng giúp đỡ nhưng sau khi xem lại ghi chép cuộc đời của bà lão bác sĩ thẩm mỹ, anh mới biết người này chưa từng xuất hiện.
Bà lão bác sĩ lại không nhớ được tên họ nên không có cách nào để tra thêm.
Bà cụ Hồ rầu chết đi được.
Phải làm sao đây.
Trông Tùng Tùng buồn quá.
Là bạn thân, bà nhất định phải giúp mới được.
Ông cụ Hồ thấy bà đang tập trung suy nghĩ bèn hỏi: “Em Chúc Chúc, em đang nghĩ gì vậy?”
Bà cụ Hồ biết anh Thừa Khiếu cũng không tìm được, sợ đả kích lòng tự tin của ông nên đáp: “Nghĩ xem tối nay ăn gì.”
Ông tức cười.
“Vậy em đã nghĩ ra tối nay ăn gì chưa?”
“Chưa đâu, còn đang nghĩ.” Bà nói rất tự nhiên, tay chống cằm, lòng đang nghĩ phải làm sao để tìm ra kẻ xấu đã lừa Tùng Tùng 100 ngàn.
Đây quả là một chuyện vô cùng khó khăn.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng “thùng thùng thùng”.
Bà lập tức đứng phắt dậy, mắt sáng rực lên.
Chó ba đầu đã về!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...