Buổi chiều sau khi tan ca, Hồ Đào không về ngay mà ở lại đợi ông ngoại.
Anh đã thay bộ đồ tây sạch sẽ, lòng thầm nghĩ dù thế nào, mình là con trai của mẹ, ông ngoại có giận thì chắc cũng không làm gì mình.
Chốc lát sau, Hồ Đào nhìn thấy có hai người trẻ tuổi lái xe tới.
Một người anh từng gặp, chính là hiệu trưởng của trường, cũng là chủ tịch công ty anh trước kia.
Trong suy nghĩ của anh, người này là con cháu nên chỉ gật đầu coi như chào hỏi.
Người còn lại anh chưa từng gặp nhưng nhìn diện mạo, hai người có nét giống nhau nên chắc là anh em gì đó.
Hồ Đào lên tiếng trước: “Cảm ơn các cậu đến đón tôi.”
Hồ Đào rất tự nhiên ngồi vào băng ghế sau.
Trong đầu anh bỗng lóe lên thứ gì đó, lập tức sựng lại.
Thần ngồi cạnh ghế lái, nhìn Hồ Đào đằng sau, nói: “Thắt dây an toàn vào.”
Hồ Đào có thể nghe người kia nói chuyện, có thể hiểu từng chữ một nhưng không biết tại sao đầu óc anh như có một tấm màn che chắn lại, anh ngơ ngác nhìn hai người ngồi đằng trước.
Thần nhắc lại lần nữa với giọng không kiên nhẫn.
“Thắt dây an toàn vào.”
Hồ Đào hơi quýnh quáng, lại khá tức giận.
Quýnh là vì anh nghe không hiểu lời người kia nói, giận là vì trong mắt anh, hai người này chỉ là con cháu, vì thấy anh không có địa vị trong lòng ông ngoại nên muốn dằn mặt anh.
Hồ Đào nói không suy nghĩ: “Ông ngoại bảo hai người đến đón tôi chứ không bảo làm nhục tôi.”
Thần nhìn Hồ Đào với vẻ đầy ẩn ý, hỏi: “Thì ra anh cảm thấy thế này là làm nhục?”
Thần phát một đoạn hình ảnh.
Trong đó, một bà lão gầy gò yên lặng ngồi ở băng ghế sau, mắt ngơ ngác nhìn phía trước, người đàn ông đằng trước thì nói với giọng gắt gỏng: “Thắt dây an toàn vào.”
Bà lão giật mình, hoảng sợ ngẩng đầu lên, vẻ mặt của người đàn ông trung niên kia rất hung dữ.
Người đàn ông đó chính là Hồ Đào.
Lần đầu tiên Hồ Đào nhìn thấy mình bằng cách này.
Mặt học sinh lập tức biến sắc.
“Các người… sao các người lại có thể…”
“Tôi chỉ thắt dây an toàn cho bà ấy mà thôi, tôi có đánh hay mắng bà ấy không? Tôi lo cho sự an toàn của bà ấy nên mới thắt dây an toàn cho, có gì là sai?” Hồ Đào tự an ủi mình.
Anh chưa từng đánh hay mắng mẹ, cùng lắm là giọng không được mềm mỏng lắm thôi, thế đã tốt hơn rất nhiều người rồi.
Thần nheo mắt lại, giọng rất nguy hiểm: “Lúc nãy ta dùng giọng điệu y vậy nói chuyện với anh thì là làm nhục, còn anh dùng giọng điệu đó nói chuyện với mẹ mình thì là có ý tốt à?”
Kim Sân lạnh lùng nhìn Hồ Đào, nói: “Anh cảm thấy nếu mình đánh bà ấy thì anh còn sống để nói chuyện với bọn ta à?”
Hồ Đào nghiến răng.
“Vậy tôi đã làm gì sai? Tôi dốc lòng dốc sức chăm sóc mẹ hai tháng trời sao không ai nói đến? Có phải các người đã nói gì với ông ngoại không? Các người làm thế là sợ tôi tranh giành gia sản à?”
Thần nghe thế, không biết phải phản ứng thế nào.
May mà vừa lúc cũng đến nơi.
Hồ Đào xuống xe bèn nhìn thấy căn biệt thự mình ở trước kia nên ngẩn ra.
“Ông ngoại ở đây à?”
Kim Sân lên tiếng: “Vào đi.”
Biểu cảm của anh quá lạnh lùng nên dù chỉ coi anh là con cháu, Hồ Đào vẫn không dám làm trái, đành phải đi vào.
Họ mở cửa biệt thự.
Vừa đi vào, cả căn biệt thự sáng lên.
Dưới ánh đèn vàng nhạt, Hồ Đào nhìn thấy mẹ mình mặc chiếc áo bông, đầu đội mũ, yên lặng ngồi dưới đất, người dựa vào sô pha.
Trên sô pha có một tờ giấy, tay bà cầm một chiếc bút, thỉnh thoảng chấm vào bình mực rồi vẽ lên giấy.
Hồ Đào cảm thấy hơi khác thường, cảnh này trông quen quá.
Đúng lúc này, bình mực bên cạnh bà bị đổ.
Một người giúp việc đi đến, thấy bình mực bị đổ dưới đất thì rất tức giận, lập tức nắm chặt tay bà lão.
“Có phải bà cố ý không? Tôi vừa lau nhà xong là bà làm đổ mực?”
Người giúp việc trông rất hung dữ, bà lão sợ đến mức rụt cổ lại.
Người kia thấy thế bèn cầm cây bút lên gõ mạnh vào đầu ngón tay bà.
“Cứ bày bừa lung tung này! Bà làm cả cái sô pha dơ hết rồi, lau không sạch lại trừ lương của tôi!”
Tay bị bị gõ đau nên cố sức muốn giật lại.
Bà khóc: “Tôi sẽ méc với ba, ba sẽ đánh cô.”
“Ba bà đã chết từ sớm rồi.” Người giúp việc tức tối nói.
Hồ Đào nghiến răng, nói: “Tôi không biết chuyện này.” Anh không có tâm trí nào để ý xem hai người này dùng kỹ thuật gì để phục dựng lại cảnh tượng sống động như vậy, chỉ biết hoảng hốt nói.
Kim Sân nhìn cảnh tượng này, từ đầu đến cuối không hề dời mắt đi.
Những chuyện này vốn dằn vặt anh khá nhiều, và sau khi bị dằn vặt như vậy, anh mới khắc ghi là không được giao con gái cho bất cứ ai.
Nghe học sinh nói thế, Kim Sân lạnh lùng nhìn anh một cái.
Cảnh tượng kia nhanh chóng lướt qua giống như chiếc máy chiếu được nhấn nút tua qua vậy.
Ngay sau đó nó dừng lại, có người đi vào.
Hồ Đào nhìn thấy mình và vợ bước vào, người giúp việc ân cần bưng trà cho họ, nói: “Hôm nay bà ấy lại đòi ba om sòm, còn cố ý làm đổ mực lên sô pha nữa.”
Vợ anh cau mày, nói với giọng không được vui.
“Đồ bọc sô pha tới bốn ngàn mấy một bộ đó.”
Hồ Đào nhìn thấy mình đi đến trước mặt mẹ, nói: “Mẹ, sau này đừng có đổ mực lên sô pha nữa, biết chưa?”
Hồ Đào nghiến răng, nói: “Tôi không biết sau lưng mình người giúp việc lại làm như vậy.
Mẹ không hề nói gì với tôi!”
Kim Sân nhìn Hồ Đào, không hề phản biện cho con gái.
Nhưng anh hiểu con gái mình, lúc này ký ức của con bé còn ở giai đoạn trẻ thơ, là lúc nhạy cảm nhất, sợ bị vứt bỏ, sợ người xấu.
Con gái anh không nhớ người này là ai, trong mắt con bé, cái người hung dữ này cùng một giuộc với người xấu đã bắt nạt mình.
Cảnh tượng lại tiếp tục thay đổi.
Thoắt cái họ đã đứng trước cửa phòng làm việc.
Hồ Đào ngẩn ra, bên trong vang lên tiếng trò chuyện của mình và vợ.
Hồ Đào mở cửa ra bèn nhìn thấy mẹ đến đưa bánh quy cho mình nhưng anh lại lắc đầu, không nhận.
Lúc này, vợ anh đọc sai một từ, mẹ lên tiếng đính chính.
Hồ Đào nghe thấy mình nói với vẻ bực bội: “Lúc bảo nói thì không nói, lúc không cần nói thì cứ nói.”
Anh nhìn thấy mình dập cửa bỏ đi, mẹ bị tiếng dập cửa làm giật nảy mình.
Kim Sân nhìn con gái, con bé cúi đầu, nhìn hai chữ “Kim Sân” trên tài liệu, nói nhỏ: “Kim Sân, đây rõ ràng là tên của ba mà.”
Kim Sân đau đớn xoa hai bên thái dương, nhìn con gái rồi lẩm bẩm: “Lúc học mẫu giáo, con bé đã biết viết tên của ta.” Còn nhỏ vậy mà con bé đã biết đọc hai chữ này, bây giờ vì đính chính lại tên của ba mà bị người ta quát vào mặt.
Hồ Đào ngẩn người, không hiểu cho lắm.
Anh đột nhiên ý thức được Kim Sân chính là tên của chàng trai trẻ này, mà mẹ thì cứ không ngừng lẩm bẩm nói hai chữ này chính là tên của ba mình.
Sân vốn là chữ hiếm gặp, gần như không có ai dùng nó đặt tên.
Trong đầu Hồ Đào nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ nhưng nhanh chóng bị phủ định.
Thần cũng cảm thấy bùi ngùi.
Ông lên tiếng: “Ta biết mà, Chúc Chúc là một đứa bé ngoan, Chúc Chúc vẫn luôn là một đứa bé ngoan.”
Đầu óc Hồ Đào hỗn loạn.
Trực giác cho anh biết tất cả đều bất thường.
Nhưng anh thật sự nghĩ không thông, tuy anh có ai, nhưng ai dám bảo đảm mình có thể nhẫn nại không bực bội trước sự lẩm cẩm của cha mẹ già?
Hồ Đào cắn răng, lên tiếng giải thích: “Tôi chỉ không kiềm chế được cảm xúc của mình thôi.
Lúc đó áp lực lớn quá, mẹ lại chạy lung tung, ở công ty tôi bị chê trách nhiều nên khó mà kiểm soát được cảm xúc.”
Ngay lập tức, anh cảm thấy chân đau nhói.
Quay đầu lại thì thấy chàng trai trẻ còn chưa biết tên kia, cậu ta lại tức giận đá anh một cái.
Sau khi đá xong, sắc mặt của thần rất tệ, ông nói với Kim Sân.
“Anh trai ba nói đúng quá mà, không nên tiếp xúc với con người nhiều, nếu không sẽ không thể kiểm soát được lý trí.”
Thần vẫn luôn rất lý trí, thế mà lại bị các kiểu ngụy biện của Hồ Đào chọc giận đến nỗi phải đánh người.
Tiếp theo đó, trong căn phòng lại xuất hiện những phân đoạn hình ảnh khác nhau, là vợ Hồ Đào tức giận quát bà cụ Hồ không được cho Hồ Tiểu Mãn tiền, là Hồ Đào quát bảo ba của bà đã chết rồi, là cảnh Hồ Đào lạnh đạm không kiên nhẫn các kiểu.
Hồ Đào ôm cái chân đau, nhìn cảnh này, thấy chột dạ nhưng ngoài mặt lại cứng rắn nói: “Tôi thừa nhận thái độ của mình không tốt, nhưng trong tình hình đó, bất luận người kiên nhẫn thế nào thì cũng sẽ bị bào mòn thôi.”
Hồ Đào công nhận thái độ của mình có vấn đề thật, nhưng so với những người làm con khác, như vậy là đã không tồi.
Rất nhiều người khi cha mẹ bị bệnh đã đưa ngay vào viện dưỡng lão hoặc là không chịu chữa trị, còn anh chỉ là thái độ không tốt thôi, những gì nên làm anh cũng đã làm.
Kim Sân tức giận đến bật cười.
Hồ Đào đang định nói gì, ai ngờ cảnh trước mắt thoắt cái lại thay đổi.
Một giây trước, rõ ràng anh còn ngồi trên băng ghế sau, xe chạy trên đường, anh còn nhìn thấy những chiếc xe bus lướt qua nữa.
Nhưng vài giây sau, anh đã đứng dưới một cái cây, cả người lạnh cóng, cúi đầu nhìn thì thấy trên cành lá của những bụi cây đọng lớp băng thật dày.
Hồ Đào chỉ cảm thấy người lạnh toát.
Sao anh lại ở đây, chẳng lẽ bị ảo giác sao?
Hồ Đào dụi mắt, nhìn mọi thứ với vẻ không dám tin.
“Không phải ảo giác đâu.” Người bên cạnh lên tiếng.
Hồ Đào quay đầu qua, nhìn thấy hai người kia thì cau mày.
“Các người bỏ thuốc tôi à?” Anh cho rằng những thứ trước mắt là ảo giác, tưởng hai người này bỏ thuốc mình.
Thần lên tiếng trả lời: “Nghĩ nhiều quá đấy, ta chỉ dẫn anh đi xem quá khứ của mình mà thôi.”
Hồ Đào nhìn họ với vẻ không dám tin.
Thần vừa nói xong, Hồ Đào liền nhìn thấy có hai người trẻ đang đi đến.
Anh ngẩn ra, đây là… ba mẹ?
Đây là họ lúc còn trẻ, hai người đều đeo balo.
Hồ Đào còn nhớ hai chiếc balo này.
Lúc anh đi học, ba mẹ vẫn giữ hai chiếc balo leo núi mày đen này.
Đối với những thứ đang diễn ra trước mặt, Hồ Đào cảm thấy rất kỳ lạ.
Anh không biết rốt cuộc có phải ảo giác hay không, nếu không phải ảo giác thì nó là gì?
Hồ Đào do dự một chút nhưng vẫn lên tiếng gọi họ.
Hai người không hề nghe thấy, chỉ bước thoăn thoắt về một hướng.
không biết tại sao, nhưng theo bản năng Hồ Đào không muốn bước tới.
Sau đó Kim Sân đẩy anh đi, lạnh lùng bảo: “Ta đã cho anh quá nhiều cơ hội rồi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...