Ông lão cảnh sát đeo khẩu trang đi vào, lấy tập hồ sơ trong ngăn bàn của mình ra rồi định đi.
Bà cụ Hồ hỏi: “Hôm nay bạn không chạy bộ à?”
Ông lão cảnh sát lắc đầu: “Hôm nay mình không chạy bộ.”
Bà định nói gì thêm nhưng hình như ông lão kia đang có việc, lấy đồ xong là đi nhanh ra ngoài, không dừng lại một chút.
Bà chăm chú nhìn theo bóng lưng của ông, ánh mắt tràn ngập vẻ hâm mộ.
“Bạn ấy đi thật là nhanh.”
Bà nói xong bèn đứng dậy, bước thật dài, bắt chước cách đi nhanh nhẹn của ông lão cảnh sát.
Kết quả vì bước dài qua nên lập tức mất thăng bằng, may mà có ông cụ Hồ kéo lại nên mới không bị ngã.
Bà nắm tay anh Thừa Khiếu, thở phào một hơi, tự lẩm bẩm: “Anh Thừa Khiếu, hình như em không thể đi nhanh được như vậy.”
Bà vẫn luôn chê mình đi chậm quá, mỗi lần nhìn thấy những bạn nhỏ khác chạy nhanh thoăn thoắt là cực kỳ hâm mộ.
Bây giờ phát hiện mình không thể đi nhanh được, bà rất thất vọng.
Ông cụ Hồ nói: “Chúng ta đi chậm chậm cũng kịp mà.
Sau này nếu gặp kẻ xấu, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, em không cần phải sợ.”
Lúc này ông cũng đã nghe những lời bà nói, hiểu ra tại sao bà lại muốn chạy bộ.
Bà cụ Hồ nhìn anh Thừa Khiếu của mình, nói: “Không được, có những kẻ xấu còn lợi hại hơn cả hai chúng ta cộng lại.”
Bà đột nhiên nhớ ra, nói: “Anh Thừa Khiếu, anh cũng phải tập chạy bộ mới được.
Nếu không sau này em lỡ chạy được nhanh nhưng mà phải quay lại kéo anh nữa.”
Lúc nói đến đây, bà nhớ ra chuyện gì đó nên bèn nhìn ông và nói rất nghiêm túc: “Anh Thừa Khiếu, lần trước em kêu to “có kẻ xấu, anh Thừa Khiếu chạy mau” nhưng anh lại không chịu chạy, em phải trở lại kéo anh nhớ không.
May mà kẻ xấu đó không đánh chúng ta.”
Ông cụ Hồ đỏ bừng mặt: “…” Ai mà ngờ vợ ông vẫn còn nhớ chuyện này.
Lúc ấy là vì ông thừa biết đối phương không thể đánh lại ông.
Ông chọn làm con người nhưng lần trước khi phẫu thuật đã kích thích một số gen của thần trong cơ thể ông, những tế bào ấy không khiến ông trẻ lại ngay lập tức nhưng cũng đã cho ông một số sức mạnh mà con người không sao có được.
Ông cụ Hồ cảm thấy trong mắt vợ, hình tượng của mình đã không còn lợi hại như trước nữa.
Bất luận là hồi nhỏ hay hồi trẻ, trong mắt vợ ông, ông luôn là một đại anh hùng.
Khi nào thì ông trở thành một anh Thừa Khiếu gặp chuyện là phải bỏ chạy vậy?
Ông lão ngẫm lại, đoán chắc là do lần trước vợ ông nhớ lại được chút ít, không may là phần ký ức nhớ lại ấy vừa đúng đoạn ông bị ngất đi, sau đó ông bà bị kẻ xấu đánh.
Ông cau mày, cảm thấy mình cần cứu vãn hình tượng của mình trong lòng vợ, vì thế lên tiếng: “Anh ra ngoài chạy bộ đây.
Em Chúc Chúc, em có muốn ra xem anh chạy không?”
Bà cụ Hồ vốn định đi chạy bộ, lúc này cũng vừa yêu cầu anh Thừa Khiếu cùng chạy với mình, bây giờ nghe thế lập tức hớn hở ôm lấy cánh tay anh Thừa Khiếu.
“Anh Thừa Khiếu, đi thôi đi thôi!”
Mỗi lần ôm cánh tay của ai đó là bà cụ Hồ có thể đi nhanh hơn.
Lúc có cánh tay để ôm, bà bước dài đi nữa thì cũng sẽ không bị mất thăng bằng.
Một số ông bà lão khác cũng có bạn đời của mình nhưng vì không bị bệnh nên vẫn ở nhà phụ trông em bé, đâu ai có thể giống hai người này, ngày nào cũng kề cận nhau.
Bà lão bác sĩ không có bạn đời, bà không nhịn được bèn quay qua hỏi ông lão bác sĩ tâm lý: “Mấy người từng kết hôn các ông, ai già rồi cũng như thế à?” Bỗng dưng bà cảm thấy bản thân mình vì theo đuổi tự do mà đã mất đi một điều gì rất đặc biệt.
Ông lão bác sĩ tâm lý vui vẻ cười bảo: “Nếu tất cả những cặp vợ chồng trên thế giới này đều như họ thì chắc hồi trẻ tôi đã không ăn cơm nổi rồi.” (Ăn cơm chó thôi ^^)
Bà lão bác sĩ thẩm mỹ: “…”
——
Bên này, bà cụ Hồ bước nhanh ra khỏi phòng học, đứng trên tấm đệm chống trượt.
Bà mệt chết được, đứng thở hồng hộc, đấm vào chân mình, nói: “Mệt quá hà!” Người già rồi, đi vài bước là cảm thấy cả người không còn chút sức nào, không muốn nhúc nhích nữa.
Ông cụ Hồ nghĩ ngợi rồi nói: “Em nhìn anh chạy trước đã.
Lúc anh chạy em không nên chạy.”
Bà nghi hoặc hỏi: “Tại sao vậy? Em muốn chạy chung với anh mà.”
Ông trả lời: “Chúng ta cùng chạy sẽ rất dễ va vào nhau.”
Bà gật đầu.
Đúng lúc chân tay bà không còn chút sức lực nào, phải đợi một lát mới chạy nổi.
“Vậy cũng được, anh chạy trước đi, lát nữa đến em chạy.”
“Chuẩn bị!” Bà cụ Hồ vươn chân ra, giơ tay lên, gọi lớn giống như trọng tài trên tivi vậy.
“Chạy!” Bà vừa nói xong, ông cụ Hồ đã chạy vút đi như một cơn gió.
Bà lão trợn tròn mắt, há hốc mồm đứng nguyên tại chỗ.
Sau khi chạy được một vòng, ông nhanh chóng chạy đến bên cạnh vợ mình, vẻ mặt vui tươi hớn hở như muốn được khen ngợi, vậy mà còn làm bộ nói: “Lâu quá không chạy bộ nên tốc độ bị hạn chế.”
Bà cụ Hồ ngơ ngác quay đầu qua như một cái máy, nhìn thấy anh Thừa Khiếu của mình bèn hưng phấn reo lên.
“Anh Thừa Khiếu, anh chạy còn nhanh hơn bạn cảnh sát nữa!”
Ông cụ Hồ khiêm tốn xua tay.
“Đâu có đâu.
Hàng ngày ông ấy đều rèn luyện, anh thì lâu rồi không chạy.”
Bà lão bác sĩ thẩm mỹ và ông lão bác sĩ tâm lý đứng trên bệ cửa sổ chứng kiến được cảnh này: “…”
Không ngờ cái người bình thường trông chững chạc chín chắn thế mà lại thâm sâu khó lường như vậy, còn cố tình chỉ ra người ta tập luyện hằng ngày còn mình thì không nữa chứ.
Quả nhiên, bà cụ Hồ cũng ý thức được điều này.
“Anh Thừa Khiếu, anh thật là lợi hại quá đi! Em phải tập chạy bộ với anh mới được!”
Ông cụ Hồ dắt tay vợ mình, nói: “Vậy em phải nghe lời anh đó.”
Bà ra sức gật đầu.
“Em nghe lời anh.”
Thế là ông dắt tay bà, từ từ đi về phía trước.
“Đầu tiên cứ chạy chậm cái đã.”
Bà cụ Hồ gật đầu.
“Chạy chầm chậm.”
Bà lão bác sĩ nhìn mà ê cả răng.
Đang tính xem tiếp thì lúc này điện thoại của ông lão bác sĩ bỗng reo lên.
Ông lấy làm lạ, ai mà gọi cho mình vào lúc này chứ?
Trên màn hình là một dãy số lạ.
Ông bấm nút nghe, đầu bên kia truyền đến một giọng nói: “Xin chào, cho hỏi ông có phải là người nhà của Lý Phong không?”
“Không phải người nhà, là bạn cùng phòng.
Cho hỏi có chuyện gì không?” Ông lão bác sĩ hỏi.
“Là thế này.
Ông ấy bị té ngã, chúng tôi đã đưa đến bệnh viện, ông có tiện qua đây một chuyến không?”
“Cho hỏi địa chỉ bệnh viện là ở đâu, tôi lập tức đến ngay.” Ông lão bác sĩ thở dài một hơi.
Bà lão bác sĩ thẩm mỹ do dự một chút rồi nói: “Tôi đi với ông.”
Ông lão bán bảo hiểm cũng nói: “Tôi cũng đi.
Nói không chừng còn có thể bán được bảo hiểm.”
Bà lão bác sĩ nói: “Có cần gọi thêm hai người kia không?” Bình thường có chuyện gì mấy người họ đều đi chung với nhau.
Ông lão bác sĩ trả lời: “Để gọi họ sau đi.
Hôm nay không có nhiều thời gian để báo với hiệu trưởng.”
Họ ra ngoài chỉ cần báo với cô giáo là được nhưng nếu dẫn theo bà cụ Hồ thì phải báo cáo hết chỗ này đến chỗ kia.
Hôm nay không có thời gian.
Ba người nhanh chóng đến bệnh viện.
Vừa đến nơi bèn nhìn thấy ông lão cảnh sát bị bó bột một chân.
Thấy họ đến, ông hỏi: “Các anh bắt được người chưa?”
Mắt ông sáng rực.
Không cần nói cũng biết chắc chắn thần trí lại không tỉnh táo, cứ ngỡ mình bị thương trong lúc truy bắt tội phạm rồi.
Bà lão bác sĩ trả lời: “Bắt được rồi.”
Người trẻ tuổi đưa ông lão cảnh sát vào bệnh viện thấy lại có thêm ba cụ già đến thì lòng thêm bồn chồn.
Anh ta vốn đang đậu xe, thấy ông lão bị té ngã, do dự một chút vẫn quyết định đưa đến bệnh viện.
Nhìn ông tội nghiệp thế này, anh ta cũng không thể chỉ đưa đến bệnh viện rồi trơ mắt nhìn, không tiến hành chạy chữa cho nên đành trả tiền thuốc men.
Vốn cứ tưởng sẽ có con cháu của ông ta đến, ai ngờ lại là ba người già xêm xêm như vậy.
Anh ta nghĩ ngợi một chút, tuy hơi ngượng ngùng nhưng vẫn nói: “Ừm… Cháu đã ứng trước ba ngàn tiền thuốc men…”
Ông lão bác sĩ và ông lão bán bảo hiểm đưa mắt nhìn nhau, trên người họ đều không có nhiều tiền.
Bà lão bác sĩ thẩm mỹ lấy điện thoại ra, nói: “Để tôi gửi lại tiền cho cháu.
Cảm ơn cháu đã đưa ông ấy đến bệnh viện.”
Bà lão chuyển tiền xong, đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình cũng không tồi, ít nhất khi cần dùng tiền thì không cần phải suy nghĩ đắn đo gì.
“Đúng rồi.” Anh ta nói: “Cái này là của ông ấy.”
Anh ta đưa cho bà lão một cái túi gấm màu đỏ.
Bà nhìn nó, khẽ cau mày.
Đây chẳng phải bùa giải hạn mà ông thầy tướng số hôm qua bán cho mấy người già kia sao?
Hơn nữa còn có đến ba cái.
Thế là thế nào?
Trong số họ, ông lão cảnh sát là người không tin ông thầy tướng số nhất, thậm chí hôm qua còn định bắt anh ta về sở cảnh sát, thế mà hôm nay lại đi tìm anh ta?
Bà lão bác sĩ và ông lão bán bảo hiểm đưa mắt nhìn nhau.
Bà cầm lá bùa giải hạn đưa cho ông lão cảnh sát, hỏi: “Lý Phong, cái này để làm gì thế?”
Ông lão cảnh sát nhìn bùa giải hạn, trả lời: “Mấy người trẻ các cô cậu ấy à, không lo điều tra vụ án mà còn tin mấy thứ quỷ thần mê tín này.
Nếu cầu quỷ thần mà hữu dụng thì trên đời này ai cũng thành công hết rồi.
Các cô cậu còn trẻ, đừng gửi gắm cuộc đời mình vào cái thứ hư vô mờ ảo này.
Làm chuyện gì cũng phải dựa vào năng lực của mình, biết chưa?”
Bà lão bác sĩ nghĩ đến việc thứ này là do ông ấy mua về, bỗng cảm thấy khóc không ra nước mắt.
“…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...