Kim Sân đi một đoạn đường khá dài, từ nhà con gái đến nhà trẻ.
Con gái anh luôn ăn mặc thật dày, cứ cắm đầu mà đi, thỉnh thoảng bị té ngã thì cũng sẽ từ từ bò dậy đi tiếp.
Sau đó anh nhìn thấy con gái dừng lại, một mình đứng bên đường ngắm nhìn hàng cây hai bên, nhìn những chùm trái cây trên cao.
Con gái đưa tay lên, hái vài trái đo đỏ, cắn một miếng, chua đến nỗi nhăn mặt lại, lẩm bẩm: “Chua quá, phải cho ba ăn thử mới được.”
Kim Sân thấy lòng vô cùng xót xa.
Con gái anh từ nhỏ đã thế, gặp được thứ gì ngon hay không ngon đều cảm thấy vô cùng mới mẻ, nhất định phải để dành cho ba nếm thử.
Lúc đó, bà cụ Hồ đã bỏ những quả màu đỏ kia vào trong túi áo, còn đưa tay vỗ vỗ, xác định trái cây đều yên ổn nằm trong đó thì mới bắt đầu đi tiếp.
Dọc đường đi có không ít người nhìn bà nhưng không ai hiểu bà, không ai an ủi bà, không ai nói với bà là ba sẽ quay lại.
Anh cứ thế đi theo con gái.
Sau đó, con gái anh không đến nhà trẻ mà về nhà, đi về phía tòa lâu đài.
Thiết bị nhận diện trên cổng vẫn nhận ra chủ nhân nên từ từ mở cổng ra.
Bà cụ Hồ vui vẻ đi vào trong, giống như vừa tan học về khi còn nhỏ, đặt chiếc cặp lên sô pha, sau đó nhìn lên lầu, từng bước từng bước mò lên đó.
Từ dưới lên lầu có tất cả ba mươi bậc thang, giữa đường bà nghỉ lấy sức hai lần, cuối cùng cũng bò lên tới nơi.
Kim Sân cứ thế đi theo sau con gái.
Bà không về phòng công chúa mà đến trước cửa phòng làm việc, móc mấy trái cây màu đỏ trong túi ra, sau đó khó nhọc cúi người xuống, đặt trái cây lên mặt đất rồi ngồi bên cạnh, trước cánh cửa đóng chặt.
Bà không gõ cửa, không gọi ba mà chỉ ngồi đó, mặt không có vẻ gì là buồn rầu, chỉ lí nhí than vãn: “Khi nào ba mới ra nhỉ, mình đói quá rồi.”
Rất lâu rất lâu về trước, công việc của anh rất bận, lúc đó con gái lại thừa năng lượng nên để đề phòng nó quấy rầy mình làm việc, mỗi ngày cửa phòng anh sẽ đóng chặt một thời gian.
Lúc anh xử lý công việc hoặc ra ngoài thu linh hồn, con gái sẽ chơi đùa dưới sự trông nom của bóng đen.
Con bé sẽ ra vườn hoa, hái hoa đựng trong mũ hoặc là vào vườn cây hái trái vải, dùng quần áo để đựng, sau đó để chúng gọn gàng trước cửa phòng làm việc.
Anh hỏi con sao không gõ cửa, con bé sẽ đưa tay nâng mặt anh lên, trịnh trọng nói như một người lớn: “Ba đang bận mà, còn để ngoài cửa phòng, lúc nào ba hết bận, mở cửa là ra thấy ngay.”
Giọng nói non nớt nhưng rất nghiêm túc.
Trong mắt con gái, cửa phòng làm việc đóng có nghĩa là ba đang bận trong đó, nhưng rồi ba cũng sẽ ra.
Kim Sân ngồi với con một lát, biết rõ đây là con gái trong quá khứ nhưng anh vẫn không nỡ để mình nó ở đây.
Có người nhanh chóng đến đây.
Rất nhiều người kéo đến, có cảnh sát, có Hồ Đào, có những người dân trong khu này hỗ trợ đi tìm người.
Con gái anh ngơ ngác nhìn những người kia kéo vào, co rụt trước cửa phòng làm việc, sợ hãi vỗ cánh cửa, hoang mang và bất lực gọi ba ơi.
Cửa phòng không mở, còn con gái thì bị Hồ Đào kéo ra ngoài.
“Mẹ, đây là biệt thự nhà người ta, chúng ta về nhà mình đi.”
“Đây là nhà cháu.”
Anh nghe bên cạnh có người đang nói khẽ với người khác: “Bà lão này biết nằm mơ thật.”
Kim Sân xua tay, tất cả đều biến mất, phòng khách trở nên vắng lặng.
Anh nhắm mắt lại, im lặng một lát rồi trở vào phòng của con.
Con gái anh đang ngủ ngon lành trong căn phòng công chúa, anh không kìm được bước tới đắp lại chăn cho con.
Anh trở về quá trễ.
Thật sự là quá trễ.
Từ phòng con gái trở ra, anh đi xuống phòng thí nghiệm dưới đất theo quán tính.
Vốn chỉ định chuẩn bị thay đổi điều kiện tìm kiếm, không ngờ vừa bước vào thì trên màn hình lớn đã dừng tìm kiếm, xuất hiện một tọa độ màu xanh lá.
Không ngờ đã tìm được!
Kim Sân mở tọa độ ra: Số 31 đường Liên Hoa.
Địa chỉ này hoàn toàn xa lạ với Kim Sân, nhưng với một người có năng lực đi xuyên không gian thì chỉ cần có tọa độ là đủ.
Kim Sân lập tức di chuyển đến số 31 đường Liên Hoa.
Anh vốn tưởng đây là một căn cứ gì to lớn lắm, kết quả đến nơi mới phát hiện ra đây là ngoại thành.
Nhất thời, Kim Sân cứ ngỡ là mình tìm nhầm vị trí, địa chỉ này nghe không giống như ở ngoại thành.
Kim Sân đứng bên đường, nơi này là cao tốc.
Lẽ ra không nên là ở ngay trên cao tốc, theo lý mà nói thì nên ở…
Một công xưởng bỏ hoang! Ngay trên khu đất trống trải ở cách đó không xa.
Kim Sân lập tức nhảy ra khỏi đường cao tốc.
Công xưởng được bao phủ bởi một lớp tuyết dày.
Dù nơi này đã bị tuyết dày bao phủ nhưng Kim Sân vẫn có thể đoán được cách đây không lâu, toàn bộ cây cỏ dưới lớp tuyết này đã bị một năng lượng cực lớn hủy hoại.
Nhìn vết tích để lại, đây là một nguồn năng lượng khổng lồ.
Kim Sân đưa tay ra, làm tan lớp băng tuyết, để lộ mặt đất đen sì bên dưới.
Anh phát hiện có vết kéo, một vết kéo rất dài, chứng tỏ sau khi năng lượng kia kết thúc, có người đã kéo một vật gì đó đi về hướng đường cao tốc.
Anh muốn tra xét nhiều hơn nhưng không có manh mối gì tiếp, năng lượng đã ảnh hưởng đến ký ức lưu giữ được của nơi này.
Kim Sân từ từ đi về phía trước, cảm nhận được tim đập mạnh.
Anh nhéo mắt lại, cảm giác sắp có nguy hiểm nên chiếc lưỡi hái lập tức xuất hiện trên tay.
Sau đó thông qua cánh cửa không gian, anh di chuyển vào bên trong xưởng.
Bất ngờ là bên trong xưởng trống không, trừ bốn bức tường ra thì không có gì cả.
Kim Sân đi lại vài vòng bên trong, cảm nhận nguồn năng lượng tàn dư còn lại trong không khí.
Anh chắc chắn trong này đã từng có một thiết bị có thể chế tạo ra cánh cửa lượng tử.
Nguồn năng lượng mà anh cảm nhận được ở cõi hư vô lúc trước chính là phát ra từ nơi này.
Nhưng kỳ lạ là nơi này đã bị dọn dẹp một cách sạch sẽ, không để lại thứ gì, mà sinh vật có được khả năng này chắc chắn không thể là con người.
Kim Sân không có được manh mối nào, thấy đã gần năm giờ sáng, một lát nữa con gái sẽ thức dậy nên anh không do dự nữa, mở cánh cửa không gian ra trở về nhà.
Về đến nhà, con gái vẫn còn ngủ, Kim Sân bèn xuống tầng hầm chỉnh lại số liệu, tìm kiếm lại một lần nữa.
Ngày hôm sau, cả dân cư cả khu này đều nhìn thấy bên trên tòa lâu đài màu hồng có ba quả bóng bay khổng lồ màu sắc rực rỡ.
Chủ nhân của tòa lâu đài này vẫn luôn là một câu chuyện truyền kỳ, chỉ giá trị của tòa nhà này thôi là đủ để trở thành chủ đề bàn tán rồi.
Bây giờ nghe nói hậu duệ của ông ta đã trở về nhưng mọi người chưa biết gì về chủ nhân mới cả.
Lúc này những quả bóng bay sặc sỡ này đã chứng minh chủ nhân đã trở lại, vì thế không có ít người tò mò đi lòng vòng quanh tòa lâu dài nhưng cũng chỉ nhìn thấy vườn hoa.
Đương nhiên họ không thể dán sát mặt vào cánh cổng sắt để nhìn như mấy đứa con nít được, đa số mọi người chỉ vờ như đi ngang qua, vờ như vô tình nhìn vào bên trong một cái mà thôi.
Khi ấy họ mới phát hiện trong vườn hoa không hề có tuyết đọng mà hoa cỏ xanh um tươi tốt, hoàn toàn khác hẳn với thế giới bên ngoài.
Chuyện này cũng không làm người ta ngạc nhiên lắm.
Dù gì cuộc sống của người giàu khác một trời một vực với người thường, nói không chừng người ta đã dùng kỹ thuật gì đó để giữ cho cả khuôn viên này được ấm áp, sau đó mang hoa cỏ về trồng khiến cả khu vườn trông bừng bừng sức sống.
Tuy nhiên vẫn không ai nhìn thấy chủ nhân của tòa lâu đài.
Lúc này những người ra tản bộ càng có chủ đề để bàn tán, mỗi người có một sự phán đoán khác nhau:
“Không biết họ dùng kỹ thuật gì mà khiến vườn hoa vào mùa đông mà cứ như là mùa xuân.
Nếu không quá đắt thì tôi cũng muốn thử.”
“Anh nghĩ nó có đắt không?”
Có một số người bắt được điểm kỳ lạ này:
“Tòa lâu đài to lớn thế này mà để không mấy chục năm, không biết có nguy cơ bị sụp đổ không nữa.”
“Tôi thì rất muốn chuyển nguy cơ ấy lên người mình đây này.”
Nhiều người thì bàn về chủ cũ của tòa lâu đài:
“Không biết người chủ lần này có phải là người chủ trước kia không nhỉ?” Có một bà lão nói: “Bây giờ cũng chẳng còn ai nhớ đến dung mạo của người đó nữa.
Mấy chục năm trước, ông ấy là người giàu nhất nơi này, sau này nghe đâu còn nhận được giải thưởng lớn về y học nữa.”
“Bà ơi, bà có nhìn thấy ông chủ lúc trước chưa?” Bên cạnh có người đến gần hỏi.
“Đương nhiên là thấy rồi.
Từ nhỏ bà đã sống ở đây, lúc đó bà còn đi học, ông chủ đó là một ông bố đơn thân, cực kỳ đẹp trai, ngày nào cũng đích thân đến nhà trẻ đón con gái về.
Nghe nói tòa lâu đài này là xây cho cô con gái đó.
Con gái ông ấy thích công chúa, trong nhà họ có rất nhiều vương miện công chúa, nghe người ta nói con gái ông ấy tiện tay tặng cho bạn bè một cái thôi cũng phải mấy trăm ngàn.”
“Sau đó sao lại ra nước ngoài ạ? Có thật là con gái ông ấy chết sớm như lời đồn không?”
“Cái này bà cũng không rõ.
Lúc họ đi, bà đã đến nơi khác học đại học rồi.
Nghe người ta nói là vì cô con gái chết sớm.
Cô gái đó đúng là tốt số, lúc nhỏ cả đám bọn tôi đều hâm mộ cô ấy, đáng tiếc là số không thọ.
Rồi từ đó về sau chưa bao giờ nhìn thấy chủ nhân tòa nhà này nữa, tòa lâu đài cũng luôn để không tới giờ.” Bà lão chỉ nhớ đến vài chuyện mình nghe nói lúc nhỏ.
Sở dĩ nhớ như vậy là vì đó là giấc mộng của mỗi một bé gái, thời đó có cô bé nào không hy vọng mình ngủ một giấc thức dậy là trở thành tiểu công chúa trong tòa lâu đài ấy đâu.
“Lúc bà học đại học thì cô gái ấy mới chết, vậy cũng hơn hai mươi rồi nhỉ?”
“Đúng vậy, cũng không biết là xảy ra chuyện gì nữa.”
“Vậy người chủ mới này chắc chắn không phải người chủ cũ rồi.
Ông chủ cũ ít nhất chắc cũng phải hơn chín mươi tuổi, chắc là chủ cũ qua đời nên đời sau mới về thừa kế tài sản.”
“Chắc là thế.
Có điều không biết ông chủ mới trông thế nào, hẳn là tuổi cũng không còn trẻ nữa.”
Trong lúc nói chuyện, mọi người bất giác đều đi về phía tòa lâu đài, sau đó họ nhìn thấy một chàng trai trẻ từ trong đó đi ra, bên cạnh dắt một bà lão quen thuộc.
Chàng trai cao lớn đĩnh đạc, mặc chiếc áo khoác dài màu đen, khí chất hơn người.
Và điều hoàn toàn trái ngược với khí chất ấy chính là trên vai trái của anh ta lại đeo một chiếc balo cũ ai nấy đều quen thuộc, đi rất chậm rãi vì tay phải anh ta còn dắt một bà cụ, bà cụ kia thì đội chiếc mũ bằng lông, mặc chiếc áo lông màu hồng.
Họ đều vô cùng quen thuộc!
Một cơn im lặng kéo dài.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau với vẻ không dám tin..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...