Ba Người Tính Phúc Sinh Hoạt
Kim Y và Tần Vũ vì việc này nên có chút chậm trễ, khi trở về thì Tần Vũ đã về nhà rồi.
“Hai người các ngươi sao lại về muộn vậy? Tiểu Vũ xảy ra chuyện gì à?” Địch Nhã nhìn Tần Vũ được Kim Y đỡ đi vào, nhíu nhíu mày lo lắng hỏi.
“Địch Nhã!” Tần Vũ giọng vẫn còn có chút khàn khàn, lúc nãy quỳ ở trong văn phòng thật sự rất lâu, hai chân cho tới bây giờ vẫn còn tê rần. Dựa vào Kim Y, Tần Vũ không được tự nhiên lắc lắc chân.
“Kim Y, cậu phạm quy. Tiểu Vũ hôm nay là của tôi!” Địch Nhã đến gần mới phát hiện khuôn mặt trắng nõn của Tần Vũ thản nhiên phiếm hồng, hơn nữa thanh tuyến khàn khàn còn bị Kim Y đỡ vào, nghĩ chút liền biết giữa hai người vừa xảy ra chuyện gì. Địch Nhã hung hăng trừng Kim Y một cái.
Kim Y sờ sờ cái mũi, quay đầu qua một bên, giả bộ không nhìn thấy Địch Nhã trừng mắt.
Đối với việc làm tình, Kim Y và Địch Nhã đương nhiên là muốn làm càng nhiều càng tốt nhưng Tần Vũ lại không đáp ứng. Tần Vũ cảm thấy nếu mỗi ngày đều bị hai người kia ép buộc vậy thì việc “tinh tẫn nhân vong, thệ lúc tráng niên” (ham mê XXOO quá mà chết lúc còn trẻ) đối với mình tuyệt không phải chuyện đùa. Cho nên ba, năm là Kim Y, hai, tư là Địch Nhã, thứ sáu hai người cùng lên, hai ngày cuối tuần là thời gian cá nhân của Tần Vũ. Hai ngày đáng quý này cũng là lúc Tần Vũ có thể tranh thủ làm nũng, chơi xấu đủ trò.
Hôm nay là thứ tư, mà buổi sáng chỉ là Tần Vũ bị chơi đùa đến bắn ra nên không tính.
“Cơm cũng sắp xong hết rồi, hai người đi thay quần áo trước đi” Địch Nhã đem Tần Vũ đang dựa vào Kim Y đứng thẳng lên. Mặc dù chân vẫn còn hơi tê nhưng Tần Vũ cũng nhanh chóng giữ được thăng bằng.
“Địch Nhã là tốt nhất” Tần Vũ nịnh nọt.
” Em biết rõ là tốt rồi” Địch Nhã trong mắt có tiếu ý, vươn tay xoa xoa hai má của Tần Vũ rồi xoay người quay trở lại bếp.
“Moa” một tiếng, Kim Y thơm lên bên má vừa bị Địch Nhã xoa xoa của Tần Vũ một cái, không đợi Địch Nhã quay đầu đã nắm tay Tần Vũ chạy thẳng.
Tắm rửa xong, Địch Nhã nửa quỳ trên giường giúp Tần Vũ lau khô tóc. Gió mát vù vù thổi qua làm Tần Vũ có điểm buồn ngủ. Tắt đi máy sấy, Địch Nhã sờ sờ mái tóc mềm mại của Tần Vũ, đem máy sấy đặt ở một bên.
“Tiểu Vũ” Địch Nhã sửa lại tư thế nửa quỳ vòng tay ôm lấy Tần Vũ đang ngồi, kéo y vào trong lòng.
“Ân” tựa vào trong lòng Địch Nhã, Tần Vũ thoải mái mị mắt.
“Chúng ta còn chưa làm ở văn phòng lần nào a!” Địch Nhã nghiêng đầu liếm vành tai mềm mại của Tần Vũ, ngữ khí oán hận rõ ràng.
“Ân….Em và Kim Y hôm nay không có…chỉ là….cái kia…” bị Địch Nhã khẽ liếm và thổi nhiệt khí làm cho vành tai hơi ngứa, Tần Vũ khẽ đứt quãng giải thích cuối cùng chỉ chỉ vào miệng mình.
“Có phải Kim Y lại đỉnh đau yết hầu của em không? Trách không được tiếng lại khàn như vậy” Địch Nhã có điểm bất mãn, tay vươn đến hầu kết của Tần Vũ sờ sờ.
“Hai người các anh không phải đều như vậy sao? Lúc làm thì chỉ hận không thể đỉnh phá yết hầu của em, em hàm càng sâu thì các anh càng thích. Làm xong thì lại đau lòng, giải thích….loại chuyện này cần giải thích sao? Nếu không phải bởi vì yêu, em sẽ không cho các anh….Uy, không cần dùng cái căn cứng rắn kia của anh chọt lưng vào lưng em a. Thật vất vả em mới có tâm tình nói chuyện yêu đương thế mà anh lại bắt đầu phát tình. Đã nói không cần chọt nữa a, căn kia của anh sao càng ngày càng cứng vậy? Thật sự là động vật chỉ biết suy nghĩ bằng nửa người dưới mà…” Tần Vũ một bên dài dòng, một bên đưa tay ra phía sau nhẹ nhàng đụng chạm vào phân thân đã đứng thẳng cứng rắn để tại vĩ chùy của y (ai nói với ta vĩ chùy là chỗ nào được hông?)
“Ngô…..Tiểu Vũ, em không phải cũng đang dùng nửa người dưới suy nghĩ sao?” Địch Nhã nói một câu, bàn tay đã vói vào trong quần, nắm lấy phân thân bán đứng thẳng của Tần Vũ, tay kia thì vuốt từ hầu kết của y đi xuống, đụng đến cúc áo ngủ thì cởi bỏ từng chiếc một.
Tác giả chém:
Chương sau lại là XXOO
Hiện tại cảm thấy không chỉ 3P nan viết mà tình yêu giữa ba người làm sao cho hài hòa mà lại không gượng ép…
Cảm ơn món quà của mọi người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...