Ba Người Tính Phúc Sinh Hoạt
Sau một tiểu nhạc đệm tình ái ở bữa sáng kết thúc, ba người thu thập thỏa đáng ra cửa.
Địch Nhã tự mình kinh doanh một công ty mậu dịch loại nhỏ, Kim Y lại là tổng giám đốc của một công ty quảng cáo mà Tần Vũ lại là quản lý khách hàng của một ngân hàng tư nhân. Công ty của Địch Nhã cách ngân hàng chỗ Tần Vũ làm rất gần nên y cũng lười tự mình lái xe mà thường là Địch Nhã đưa đón mỗi ngày.
“Tiểu Vũ, nụ hôn tạm biệt” ngay trước khi Tần Vũ định xuống xe, Địch Nhã chỉ chỉ môi mình nói.
“Ngô…” Tần Vũ vươn người qua vốn chỉ là định hôn một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lại bị Địch Nhã đè lại đầu, làm nụ hôn sâu thêm.
“Buổi tối công ty anh có chút việc, anh đã bảo Kim Y tới đón em rồi” Địch Nhã buông Tần Vũ ra, giúp y sửa sang lại quần áo.
“Đã biết” Tần Vũ quay đầu lại hôn lên hai má của Địch Nhã một cái rồi mới xuống xe.
Kim Y hừ nhẹ đi vào khu vực làm việc của nhân viên ngân hàng.
“Tiểu Vũ!” văn phòng làm việc của Tần Vũ vang lên tiếng Kim Y gõ cửa.
“Vào đi. Sao anh đến sớm vậy? Một lúc nữa em mới tan tầm ” nghe thấy tiếng mở cửa, Tần Vũ đầu cũng không nâng lên mà tiếp tục cắm cúi vào công việc.
“Nhớ lão bà a, dù sao công việc cũng đã làm xong liền tan sớm tới đây đón em. Tiểu Vũ, xem tại thành ý của anh mà kêu một tiếng lão công được không?” Kim Y đi đến đối diện bàn làm việc, khuynh thân nâng lên cằm Tần Vũ “Chụt!” tại trên môi y hôn một cái.
” Anh không cần náo loạn a, em sẽ lập tức hoàn thành công việc, sau đó sẽ về với anh ” Tần Vũ đem tay của Kim Y bỏ ra, cúi đầu tiếp tục công việc.
Lão công? Tần Vũ cúi thấp đầu bĩu môi. Hồi trước bởi vì cái xưng hô này mà Địch Nhã và Kim Y tranh nhau tới đỏ mặt tía tai, thiếu chút nữa là ra tay quá nặng. Tần Vũ để bình ổn phân tranh ai cũng không kêu mà gọi thẳng tên. Chiếu theo tính cách của Kim Y nếu hiện tại mình mà kêu vậy thì hắn chắc chắn sẽ đến trước mặt Địch Nhã khoe khoang, đến lúc đó chỉ sợ Địch Nhã sẽ đem mình làm đến 3 ngày cũng không xuống giường nổi.
Kim Y thấy Tần Vũ chuyên tâm làm việc cũng không quấy rầy nữa. Đứng thẳng người lại đi đến bên ghế sô pha ngồi xuống, bắt đầu nhìn Tần Vũ đến ngẩn người.
Tướng mạo của Tần Vũ không thuộc loại nổi tiếng. Nếu ba người đứng chung thì Địch Nhã và Kim Y chính là đại soái ca trong nháy mắt có thể khiến người ta kinh diễm mà Tần Vũ đứng bên bọn họ lại thường bị mọi người bỏ qua. Nhưng yên tĩnh lại mà chuyên tâm xem thì ngũ quan của Tần Vũ không quá sâu sắc, hình dáng cũng không nhiều góc cạnh,mi thon dài, đôi mắt nhẹ cười, đôi môi ướt át, ôn ôn nhu nhu lại khiến cho người ta trầm túy. Nhất là cặp mắt đào hoa kia hẹp dài không phải là hắc bạch phân minh mà ánh mắt luôn dẫn theo tia mê ly và mông lung, làm dung nhan ôn nhuận tăng thêm một chút mị hoặc.
Khi đang làm việc, Tần Vũ đeo một cặp kính màu đen, che khuất đi đôi mắt đào hoa, lông mi nhẹ run, thoáng mím môi, biểu tình nghiêm túc mà chân thật, mặc một thân tây trang màu đen hoàn toàn bất đồng với một Tiểu Vũ ở trước mặt bọn họ tùy hứng làm nũng, một Tiểu Vũ bị bọn họ sủng lên trời. Tiểu Vũ lúc này hoàn toàn chính là một bộ thành phần tri thức khôn khéo, lão luyện, độc lập và quyết đoán, thậm chí còn có chút hương vị lạnh lùng cấm dục nhưng lại chỉ càng thêm dụ hoặc lòng người.
“Ân…cuối cùng cũng xong” Tần Vũ đứng dậy, tháo ra kính mắt, nhu nhu mi tâm, lười biếng duỗi eo.
“Tiểu Vũ….”Kim Y từ sô pha đứng dậy đi đến bên người Tần Vũ, ôm chầm lấy eo của y trực tiếp kéo vào trong lòng, cúi đầu định hôn lên môi Tần Vũ.
“Không được…”Tần Vũ từ chối, vươn tay chỉ chỉ cửa.
” Lúc vào anh đã đóng cửa rồi” Kim Y cười nhẹ hôn lên môi Tần Vũ.
Tần Vũ cũng bình tĩnh lại, hai tay vòng lên hoàn trụ cổ Kim Y, thân thể lười biếng dán hẳn lên người Kim Y, cơ hồ là bán treo trên người hắn. Hé miệng ra để cho đầu lưỡi của Kim Y vói vào bên trong, lại chủ động vươn đầu lưỡi quấn quanh lấy đối phương.
Cả căn phòng trống trải chỉ còn nghe thấy thanh âm hôn duyệt của hai người.
Lynz: Đừng có nàng nào nghẹn tử nha Tác giả chia chương thía đó
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...