Edit: Fuly
Tháng ba mưa nhiều, mưa bụi như mắc cửi, từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống, tràn qua cửa khắc lưu ly, dòng nhỏ như chú thích, lộn xộn rơi xuống thảm đỏ.
Trong điện, sau màn trướng mờ ảo, đèn cung đình tỏa ra ánh sáng nhẹ, rơi xuống người hai bóng dáng đang dây dưa, không ý đậm mùi tình ái, kèm theo là tiếng thở dốc cùng rên rỉ khiến người ta đỏ mặt. . . . . .
"Ái phi, ái phi. . . . . ." Thanh âm Quân Thiếu Tần tràn đầy hưng phấn, thân thể cường tráng màu lúa mạch áp trên người Vân Tĩnh Hảo, ánh mắt khóa chặt mặt nàng, nhiễm đậm tình dục, bàn tay đang đặt trên hông nàng càng thêm siết chặt, dịu dàng rồi lại cường thế, như sợ nàng chạy trốn mất vậy.
Mái tóc Vân Tĩnh Hảo lộn xộn, khuôn mặt đỏ thắm, giống như hoa đào, đôi tay nắm chặt cánh tay hắn, thân thể được chiếc mền che đi một nửa, khó chịu rên rỉ. Nàng khẽ ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ né tránh sự mạnh mẽ của hắn, nhưng cuối cùng lại trốn không thoát sự kiềm chế ấy, không tự chủ được để hắn tiến vào sâu hơn, người càng lúc càng lay động mạnh, trong đầu trống rỗng, tất cả sự vật bắt đầu mông lung, ngay trướng phù dung tinh mĩ cũng trở nên mơ hồ, không phân biệt được nữa. . . . . .
Nàng lại hôn mê? Đợi đến lúc hồi hồn, Quân Thiếu Tần đã đứng dậy lên triều, nàng cũng muốn ngồi dậy, nhưng ngay cả hơi sức để cử động đầu ngón tay cũng không có, thân thể lười biếng chỉ muốn tiếp tục ngủ, nhưng ngoài điện lại truyền đến tiếng của nữ tử với âm lượng khá cao: "Nương nương, nên dậy thôi, đã ba ngày ngài không đến Chiêu Dương điện thình an hoàng hậu nương nương rồi!"
Giọng nói siêu lớn này phát ra từ cung nữ cận thân của nàng - Cẩm Nhi, còn nàng là sủng phi của Đương Kim Thiên Tử Quân Thiếu Tần, chủ tử của Cầm Sắt Điện, Vân tần Vân Tĩnh Hảo. Bởi vì trong tên của nàng có hàm nghĩa "Bên nhau đến già, cầm sắt hài hòa, bình an yên tĩnh", nên Quân Thiếu Tần đặt tên cho cung điện của nàng là "Cầm Sắt" .
Trong mắt cả thiên hạ, nàng rất may mắn, một nữ nhi tội thần, bị phán phải vào giáo phường làm quan kỹ, thiếu chút nữa đã bị một đám cầm thú nhúng chàm, nhưng trong lúc nguy cấp lại “cá chép hóa rồng”, thành sủng phi của thiên tử!
Không sai, nàng là nữ nhi của tội thần, phụ thân nàng Thanh Bình Hầu Vân Sơ vì buộc tội đại tướng quân đương triều Tiêu Đạo Thành, mà bị Tiêu Đạo Thành cắn ngược lại một cái, bị vu hãm tham ô nhận hối lộ, xa hoa lãng phí!
Nhưng mấu chốt là, phụ thân nàng thanh liêm, ăm cơm rau dưa cả đời, sao có thể là tham quan chứ? Nhớ khi đó, lúc phụ thân nàng còn là tướng quốc, tiên đế từng đích thân tới Vân phủ, thấy đường đường là Tướng phủ nhưng chỉ có một gian tiểu viện, mấy gian nhà trệt, nhất thời xúc động, liền cho phụ thân nàng tước bị "Thanh Bình hầu", và cái biệt danh " tướng quốc nghèo " cũng bắt đầu từ đó.
Nhưng ngày bị tịch biên gia sản, chẳng hiểu sao quan binh lại tìm được năm rương trân bảo, mười thùng hoàng kim trong Vân phủ, vì vậy phụ thân nàng có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch vết nhơ, ngày đó, phụ mẫu nàng đều bị xử chặt đầu. Khoảng thời gian ấy nàng đang dưỡng bệnh ở quê nhà Khang thành, đột nhiên nghe thấy tin dữ, còn chưa biết phải ứng đối ra sao, đã bị một đám quan binh bắt vào xe tù, đưa đến giáo ti phường trong Kinh Thành, theo luật bị phạt trở thành quan kỹ!
Ở giáo ti phường, bởi vì nàng phản kháng quá kịch liệt nên quản sự công công không thể làm gì khác hơn là cho nàng hôn mê, đợi khi tỉnh lại, liền gặp được Quân Thiếu Tần, hắn từ trên cao nhìn xuống, thân hình vô cùng cao lớn, ánh mắt nóng rực lướt dọc theo thân nàng, không chút che giấu ý muốn chiếm hữu: "Nếu muốn tiếp tục sống, thì làm nữ nhân của trẫm, còn không, thì ở lại giáo ti phường mặc cho người chà đạp! Muốn giết ngươi, trẫm còn có nhiều biện pháp hơn chặt đầu!"
Chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện mình phải trở thành kỹ nữ, toàn thân nàng liền nổi da gà, cho nên, từ lúc đó trở đi, nàng lựa chọn Quân Thiếu Tần, thành sủng phi của Quân Thiếu Tần, thành công cụ phát tiết của hắn, chỉ cần thỏa mãn dục vọng của mình hắn. Dĩ nhiên, nàng cũng có tính toán của riêng mình, nàng muốn lợi dụng sự sủng ái của Quân Thiếu Tần, báo thù cho phụ mẫu!
Nàng đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, Cẩm Nhi ở ngoài điện kêu "Rời giường" nửa ngày, rốt cuộc hết kiên nhẫn xông vào trong điện, "Nương nương, người của Chiêu Dương điện đến truyền lời rồi, nói hoàng hậu nương nương mời ngài nhanh chóng qua đó, nếu không, sẽ xử theo cung quy!"
Nói tới đây, cũng nên giải thích một chút, Đương Kim hoàng hậu Tiêu Dung Thiển, chính là nữ nhi của đại tướng quân Tiêu Đạo Thành – người hại phụ mẫu Vân Tĩnh Hảo chết oan. Quân Thiếu Tần lên ngôi từ khi còn nhỏ, do Tiêu gia phụ tá, mấy năm gần đây, Tiêu gia từ từ bành trướng thế lực trên triều đình, nắm giữ triều chánh, thẳng tay loại trừ những kẻ chống đối, một tay che trời, chẳng để đế vương trong mắt, vô pháp vô thiên. Còn hậu cung, cũng là thiên hạ của Tiêu gia, hoàng hậu là đại tiểu thư Tiêu gia Tiêu Dung Thiển, tứ phi Quý, Thục, Hiền, Đức cũng đều là người họ Tiêu, thường ngày khi gặp hoàng hậu, tứ phi cũng rất thân mật gọi hoàng hậu là "Biểu tỷ", vô cùng đoàn kết, vô cùng hài hòa!
Mà người phá hư sự hài hòa này, chính là Vân Tĩnh Hảo! Trong mắt hoàng hậu cùng chúng phi, nàng là một tội nô, một quan kỹ hạ tiện hầu hạ vạn người, sao xứng ở cùng một phòng, cùng hầu hạ Quân Vương như bọn họ? Cho nên, mỗi lần Vân Tĩnh Hảo đến Chiêu Dương điện thỉnh an, rất nhiều phi tần vốn đang ở trong điện sẽ lui ra, còn tứ phi ở lại, đều không hẹn mà cùng cách xa nàng, để lại một mảnh không gian cho nàng đơn độc thỉnh an!
Lúc đầu, Vân Tĩnh Hảo còn tưởng rằng, cái này gọi là "Khách khí", sau đó nàng hiểu, thì ra cái này gọi là "Khi dễ", cũng có thể gọi là"Chán ghét", hay "Ghét bỏ"!
Hiểu đạo lý này, Vân Tĩnh Hảo liền không thường đi thỉnh an nữa, dù sao nàng cũng có chỗ dựa vững chắc, hậu cung ai cũng không dám trêu vào!
"Bổn cung biết rồi, chuẩn bị thuốc, Bổn cung muốn tắm rửa."
Vân Tĩnh Hảo ngồi dậy, mặc xong xiêm áo, đợi Cẩm Nhi chuẩn bị thuốc xong, tắm rửa trang điểm, đợi làm hết mọi chuyện, thời gian đã đi qua không ít, Cẩm Nhi gấp đến mức đầu đầy mồ hôi lạnh, nhưng không dám thúc giục nàng.
Cuối cùng đợi đến khi Vân Tĩnh Hảo trang điểm xong, nàng lại chậm rãi ngồi xuống uống trà, Chiêu Dương điện phái người tới thúc giục hai lần, nàng cũng không có dáng vẻ muốn ra cửa, cho đến khi Quân Thiếu Tần hạ triều trở lại, nàng mới đứng lên khỏi ghế dựa!
Nghe tiếng bước chân, hình như tâm trạng của Quân Thiếu Tần không tệ, rất nhẹ nhàng khoan khoái. Hắn bước vào điện, Vân Tĩnh Hảo liền nghênh đón, hành đại lễ, hắn mỉm cười nâng nàng dậy: "Mưa to cả đêm, hôm nay thời tiết rất tốt, sao ái phi không ra ngoài đi dạo một chút?"
Vân Tĩnh Hảo liền oán giận nói: "Nô tì bị hoàng thượng hành hạ cả đêm, thân thể đau nhức, nào còn có hơi sức đi ra ngoài. . . . . ."
Âm thanh mềm mại nũng nịu, khiến Cẩm Nhi cùng vài cung nữ đứng gần nghe được đều đỏ mặt, lặng lẽ lui ra ngoài.
Quân Thiếu Tần cười ha hả, đưa tay nhẹ nhàng nhéo lỗ mũi nàng, âm thanh vô cùng mềm mại, cực kỳ sủng ái: "Đều là lỗi của trẫm, trẫm nguyện ý chịu phạt, tối nay đổi lại để ái phi hành hạ trẫm có được không? Trẫm khiến ái phi bị đau bao nhiêu, ái phi cứ bắt trẫm phải chịu đau bấy nhiêu. . . . . ."
Hắn cúi đầu, dung nhan tuấn mỹ, ánh mắt ung dung, môi mỏng treo nụ cười nhàn nhạt, trên thân luôn có một loại hơi thở làm sau lòng người như men rượu nguyên chất, nhẹ nhàng dễ ngửi, khiến kẻ khác muốn đắm chìm, khó trách chúng phi hậu cung đều si mê hắn. . . . . .
Vân Tĩnh Hảo khẽ mỉm cười, cũng không khách khí, chân nhỏ đạp lên đôi giày vàng của hắn, hai cánh tay quấn lên cổ hắn, cắn một cái thật đau!
Hắn hít nhẹ một tiếng nhưng không phản kháng, ngược lại thuận thế ôm chặt nàng hơn, thiếu chút bẻ gãy luôn chiếc eo nhỏ!
Nàng bị đau nũng nịu: "Hoàng thượng, ngài nhẹ một chút. . . . . ."
Lúc này Quân Thiếu Tần mới buông lỏng tay, rồi lại ôm nàng lên, đi tới bên giường ném nàng xuống, không đợi nàng kêu đau, đã đè người lên, hai ba động tác đã cởi xiêm áo nàng ra. Vân Tĩnh Hảo khẽ thở dốc, giả vờ trừng mắt liếc hắn một cái, đứng dậy muốn đi: "Hoàng thượng, nô tì còn phải đến Chiêu Dương điện thỉnh an hoàng hậu nương nương. . . . . ."
Quân Thiếu Tần khẽ cười một tiếng, đưa tay kéo người nàng lại, ôm chặt lấy: "Không cần đi, trẫm sẽ bảo Tiểu Thuận Tử đến truyền chỉ cho hoàng hậu, miễn việc thỉnh an cho nàng. . . . . ."
Trong mắt Vân Tĩnh Hảo lóe lên tia đắc ý, tiếp tục làm nũng trong ngực hắn, da thịt mềm mại tinh tế chậm rãi ma sát, khiến thân thể hắn tê dại, lại nghe nàng nói: "Nô tì còn có một chuyện yêu cầu hoàng thượng, nô tì nghe nói, Minh Dạ Lan Nhược Tự có tổ chức hội Yên hỏa, nô tì rất muốn đi. . . . . ."
Sự vui vẻ trong mắt Quân Thiếu Tần mờ đi, trong mắt lóe lên ánh sáng khó lường: "Ngày mai là sinh nhật hoàng hậu, buổi tối trẫm sẽ đến Trọng Hoa Điện tham dự yến, hậu phi đều phải đến, sao nàng có thể xuất cung?"
Vân Tĩnh Hảo dựa vào ngực hắn, ánh sáng trong đôi mắt chuyển động, đầu ngón tay vẽ vòng tròn trước ngực hắn, âm thanh vừa như làm nũng vừa như thủ thỉ: "Nô tì nghe nói, hội Yên hỏa ở Lan Nhược Tự là đẹp nhất thiên hạ, mỗi năm đến dịp này, dân chúng Kinh Thành đều đến xem, chưa nhắc đến chuyện sẽ náo nhiệt thế nào, chì nói đến việc nô tì sống ở Khang thành đã lâu, chưa bao giờ được thấy chợ đêm phồn hoa ở Kinh Thành, quả thật rất muốn đến đó xem một lần. . . . . ."
Vẻ mặt Quân Thiếu Tần vẫn không thay đổi, nhưng nội tâm lại chẳng bình tĩnh được, đôi môi mắt lạnh của nàng dán trên da hắn, hơi thở như có như không, rất dễ dàng khơi dậy dục hỏa của hắn. . . . . . Nàng giống như có loại sức quyến rũ trời sinh, chỉ cần có chút quyến rũ, liền dễ dàng khiến hắn mất khống chế.
Còn nhớ rõ, lần đầu tiên thấy nàng thì nàng đang là tội nô của Giáo ti phường, giống như một món hàng hóa đặt trên đài, để cho mọi người đấu giá. Trên người nàng là bộ sa mỏng đặc chế của Giáo ti phường, có thêu một đóa phù dung xinh đẹp, mơ hồ có thể nhìn thấy cả nội y bên trong, khiến cho người ta có vô vàn mộng tưởng. Có lẽ là sợ nàng sẽ phản kháng, quấy rầy đến sự hăng hái của khách, nên giáo ti phường cho người trói tay chân nàng lại, còn làm nàng hôn mê. Nhưng đến gần một chút liền có thể thấy, nàng da thịt mềm mại trắng mịn đã bị dây thừng siết đỏ, có những chỗ còn chảy máu, lại càng thêm hấp dẫn người.
Mà hắn tới giáo ti phường, vốn chính là vì cứu người, cứu nữ nhi duy nhất của Vân gia. Vân gia mấy đời trung lương, vì dân vì nước, danh chấn thiên hạ, lại bị hủy trong tay Tiêu Đạo Thành, là Quân Vương, nhưng đến cả danh dự của một vị trung thần cũng không bảo vệ được ngừng, hắn rất đau lòng, nhưng hắn biết, bây giờ, hắn mới bước lên đế vị, căn cơ chưa ổn, còn chưa phải là lúc để trở mặt với Tiêu thị nhất tộc. Tiêu gia là một gia tộc lớn, muốn đánh ngã bọn họ, không phải chuyện đơn giản, một kích không trúng, mọi công sức sẽ mất hết, cho nên, hắn vẫn nhịn, chờ đợi thời cơ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...