Trước cửa phòng nhân sự, chị lao công cố gắng vừa kéo vừa giữ lại cô gái trẻ đang ngấn nước mắt giận dữ muốn xông vào. Vậy nhưng dường như không ăn thua, cô gái trẻ cương quyết giằng ra bước vào phòng, ném chiếc hộp quà méo mó phi thẳng lên người Thái Dương,
- Bốp!
Theo đường rách móp của hộp, những hình ngôi sao nhỏ vương vãi đầy bàn làm việc.
Thái Dương còn đang giật mình không hiểu, mấy chị em trong phòng nhân sự cũng đang ngơ ngác đứng dậy coi. Cô gái trẻ đã chỉ tay đay nghiến từng lời:
- Thái Dương tôi nói cho anh biết, tôi tưởng anh là người hiền lành tình cảm, anh không thích tôi thì nói thẳng cho tôi biết là xong. Vậy mà không ngờ anh lại là loại người như thế! Vừa nhận được quà đã ném thẳng vào thùng rác!. Anh chê mấy ngôi sao đó rẻ tiền đúng không? Tôi đúng là có mắt như mù!
Cô lao công giật giật vạt áo,
- Lan Chi, có gì từ từ nói, biết đâu hiểu lầm thì sao?
- Chính tay tôi đã đưa quà cho anh Hoàng nhờ gửi cho anh ta, vậy mà sau đó thì sao? Sáng sớm hôm nay không có chị này dọn thấy trong sọt rác, tôi còn nghĩ chắc chắn là hiểu lầm,
- Thái Dương! Anh là đồ khốn!
- ....!!!
Không để Thái Dương kịp phản ứng lại, cô gái sau một hồi trút hết bức xúc liền sụt sịt chạy nhanh khỏi cửa, va phải một kẻ cao lớn cũng vừa bước vào.
Cả phòng ngơ ngác nhìn nhau,không ai nói được với ai câu nào.
Thái Dương trước tới giờ trong mắt mọi người luôn là lễ phép, nhã nhặn bao nhiêu. Sao lại có thể nhận quà bóc tung rồi ném vào sọt rác được.
Không khí gượng gạo bao trùm, dẫu sao thì chiếc hộp mới lôi từ thùng rác ra cũng chẳng sạch sẽ gì cho cam.
Cả người Thái Dương đều nhơ nhuốc hết thảy, phủi mấy ngôi sao dính lại trên người, Thái Dương cũng không hiểu nổi rút cuộc là sao.
Lan Chi thích cậu, mấy lần mời cậu đi ăn đi uống, chút ý tứ ấy cậu có muốn cũng không thể nhận nổi, từ chối có vài lần, còn món quà kia, những ngôi sao vương vãi đầy trên bàn này cậu thực sự không biết tới chứ nói gì đến việc quăng vào thùng rác gì gì đó.
Nguyễn Hoàng vừa bước vào thoáng cái đã hiểu chuyện, nhìn Thái Dương một thân áo sơ mi trắng nhem nhuốc, trong lòng biết bao nhiêu bực bội xen lẫn chột dạ.
Giúp Thái Dương lau lau tẩy tẩy một hồi lại thấy đôi mắt người nào đó đầy dao như đang xiên về phía cậu.
Rút cuộc cứ như thế một người im lặng, một người đầy nịnh nọt mà ráng làm cho hết tới nửa buổi chiều.
- -------
Chung cư.
Thái Dương chau mày,
- Nói! chuyện này là do em làm đúng không?
- Em đâu có biết.
- Đừng có giả vờ nữa!. Lan Chi có nói là đưa cho em món quà đó, nhưng trên thực tế thì anh không hề nhận được!
Nguyễn Hoàng vẫn sống chết không chịu nhận tội
- Đáng đời!
- ......!
Thái Dương giận tới quát lên:
- Nguyễn Hoàng!. Em bao nhiêu tuổi rồi? lại làm cái trò trẻ con như thế. Anh không thích người ta thì nói là được rồi, cùng lắm là trả lại quà, tại sao em lại xé bung ra rồi bỏ sọt rác như thế?!
- Thì cũng tại cô bé đó thôi, em đã nói là anh sẽ không thích rồi mà cô ta cứ nhất quyết đòi gửi cho anh.
- Em có biết làm như vậy tổn thương người tặng bao nhiêu không?
- Em không quan tâm tới cô ta.
- Em..
- ......!
Thái Dương không nói nữa, nhặt chiếc áo khoác bên cạnh, muốn bỏ ra ngoài.
Nguyễn Hoàng luống cuống muốn đi theo, Thái Dương mặt lạnh mà nhìn lại.
- Đừng có bước theo anh.
Nguyễn Hoàng cũng rất "oan ức" mà gào lại.
- Không phải đều tại anh sao?!
Thái Dương sững người.
- ....
- Em năm lần bảy lượt muốn công khai chuyện của anh và em nhưng anh lúc nào cũng từ chối. Lý do là gì chứ?
- ....
- Vì không thể nói ra được, em uất tới chết. Mấy cái con ong bò vẽ đó lúc nào cũng lượn qua lượn lại trước mặt anh. Sơ xẩy một tý là thấy anh cười cười với họ, xểnh ra vài phút là thấy họ chèo kéo anh đi ăn đi coi phim.
- Em....
- Của em em phải giữ chứ!
Thái Dương nghẹn tới dở khóc dở cười. Ngồi phịch xuống salon.
- Nguyễn Hoàng, em phải phân biệt được đâu là công việc..
- Em không biết!. Nếu như anh không chịu để mọi người rõ mối quan hệ của hai ta, lần sau em vẫn làm như vậy. Kẻ nào dám tặng quà anh một lần em liền ném đi một lần. Dám nhắn tin tán tỉnh anh em sẽ tặng nó 5 quả bom thư.
- ??!!!!
Thái Dương nhu huyệt hai bên trán.
Trời ạ. Thực không biết phải khuyên bảo cái tên cứng đầu này như thế nào nữa.
- Huh?
Nguyễn Hoàng tên nhóc này, vừa mới vô lý xong một hồi đã mặc kệ trời đất mà nằm thọt lên sofa, rúc những lọn tóc quăn vào trong lòng Thái Dương, gối lên đùi.
- Em ghen đấy. Ngoài đẹp trai và tài giỏi ra, em còn có một ưu điểm nữa. Đó là rất hay ghen.
- ??!!!!
Cái này thì cần gì nói. Thái Dương cậu đã nếm đủ lắm rồi. Thế nhưng không cách nào giận lâu cho được. Bởi vì hắn sẽ ngay lập tức xù lông vẫy đuôi mà chui vào lòng cậu, cọ tới cọ lui như thế này.
- Thái Dương, anh thơm quá.
- Bớt nịnh.
- Thái Dương, đùi anh sờ mềm quá.
- Đấy là đùi sao?
Cánh tay đã men theo ống quần vuốt ve vào tận nơi nào đó mà vân vê.
- Trên đùi một chút, vẫn tính mà?
- Bỏ tay ra!
Thái Dương hất cả người tên tóc xoăn nào đó rơi bịch xuống đất.
- Hôm nay em ngủ lại đó đi!. Tự kiểm điểm mình cho tốt.
- Em...
Tối hôm ấy, có một kẻ vắt đôi chân dài trên sofa, lâu lâu lại hướng phòng ngủ mà than trời, lăn qua lộn lại cho tới qua 12h một phút, liền lẻn mò vào chiếc nệm êm ấm.
Một bên nệm khẽ lún. Thái Dương nhẹ lắc mái tóc xòa.
- Ai cho em vào đây?
- Anh nói hết hôm mà, giờ là 12h2 phút rồi.
- ??!!!
Một lát sau, kẻ mới lẻn vào kia đã hôn hôn lên cánh cổ trắng nõn mà hít lấy,
Thái Dương nhẹ tiếng.
- Nguyễn Hoàng. Em biết vì sao anh muốn đi nước ngoài không?
- Vì sao vậy?
- Bởi vì, anh cứ nghĩ rằng, chỉ ở một nơi thật xa thật xa, không còn ai quen biết chúng ta nữa, anh mới có thể ngay trên đường mà nắm lấy tay em..
- .....
Cả cuộc nói chuyện, chỉ có bấy nhiêu câu rồi chìm vào trong yên lặng.Vậy nhưng nỗi chua xót dâng lên trong lòng dường như đã lan tỏa tới từng ngụm khí.
Là như thế, cái ước mơ tưởng như hết sức bình thường kia, hóa ra lại đầy khó khăn đến như thế.
Quá nhiều lo lắng,
Quá nhiều sợ hãi. Rằng một phút nào đó bất cẩn sẽ có người nhìn cậu mà chỉ trỏ rằng, cậu, là một kẻ không bình thường.
Thế cho nên, vẫn là tạm quên đi.
Nguyễn Hoàng không trả lời, vòng tay siết chặt lấy người kia.
Thái Dương, em ở đây.
=============
Thêm một đoạn thời gian vừa trôi qua.
Sài Gòn chuyển nắng,
Mới đầu mùa mà như rát da rát thịt. Mọi người vì thế mà cũng tranh thủ đi làm sớm hơn đôi chút, bàn tán xôn xao về vụ hot nhất hôm nay.
Thông tin Đặng Tiến- Phó tổng giám đốc cũng là con rể của tập đoàn Phú Thịnh ly hôn vừa làm xao động khắp các trang báo mạng, việc phân chia tài sản vẫn còn là một bài toán dài chưa có hồi kết.
Thoáng nhìn qua gương mặt quen thuộc trên một tờ báo mạng, Thái Dương chỉ khẽ thở dài.
- ----
Trong phòng Giám Đốc nhân sự
- Chết tiệt!
Nguyễn Hoàng gần như gập tới rầm một cái chiếc laptop của Sếp Trung xuống, nói như nghiến.
- Tên đó vậy mà ly hôn ngay lúc này!
Sếp Trung ngồi xuống ghế đối diện, xót xa mà mở lại cái Laptop lên,
- Tôi đã bảo cậu rồi, đừng có cố đấm ăn xôi làm gì. Giờ thì hay rồi, bao nhiêu kế hoạch chỉ uổng tiền.
Nguyễn Hoàng đưa tay mở thêm một nút cổ áo. Hai tay siết chặt vào nhau không thể tin nổi. Cậu đã gài người vào Phú Thịnh, tốn không ít tâm tư thủ đoạn. Tính toán chẳng còn bao lâu nữa sẽ một phát hất cẳng tên khốn Đặng Tiến khỏi cái chức phó chủ tịch tập đoàn, cũng khiến hắn một xu cũng không còn.
Vậy mà không hiểu vì cái quái gì, tên đó nghiễm nhiên từ bỏ công ty, địa vị,khiến kế hoạch của cậu phút chốc không còn gì để nhắm tới.
Mấy hợp đồng mồi sẵn chờ hắn ký tên cuối cùng đều gác lại bàn giao cho người khác cả.
Sếp Trung nhún vai.
- Dĩ nhiên, hắn chỉ là con rể, một khi đã ly hôn thì sao còn tư cách phó tổng nữa?
Nguyễn Hoàng nhíu chặt đôi mày rậm.
Không đúng, rõ ràng có điều gì đó không đúng...
Tại sao một kẻ chết vì tiền vì địa vị như hắn, bỗng nhiên nói buông là buông?.
Không lẽ nào...
Nguyễn Hoàng như nhận ra điều gì, đôi mắt lập tức sáng lên, quay người lại.
- Anh liên lạc với phía ba tôi, cử vài người giỏi một chút bám sát các đơn hàng chuẩn bị giao đi.
- Hả? tôi là quản gia của nhà cậu sao?
- Nhanh lên một chút!
- ???!!!!!
=========
Gần một tuần sau, Thu Hương vừa cầm trên tay một xấp hồ sơ hỗn độn vừa chạy xộc vô phòng.
- Không xong rồi!
- Không xong rồi!
- Có chuyện gì vậy?
Mọi người chưa kịp nhao tới hỏi, sếp Trung đã lập tức gấp gáp triệu tập cuộc họp khẩn cấp, là họp toàn bộ các ban phòng.
Sau khi nhập xong đơn hàng từ Quảng Châu về, trị giá hơn 30 tỷ đồng,
Mới xuất đi 1 phần nhỏ giao cho khách đã lập tức bị kiện ngược lại là hàng không đảm bảo chất lượng và có dấu hiệu trốn thuế.
Anh nhân viên bên phòng sales phụ trách doanh số công ty X đó mặt cắt không còn hột máu, lắp bắp giải thích:
- Rõ ràng khi giao hàng đã ký nhận hàng ok rồi sao tự nhiên lại lật mặt nhanh như vậy?
- Bên đó đã có động thái đem vụ việc ra tòa. Nếu vụ việc này vỡ lở, lô hàng kia không những không thể bán ra tiếp mà còn có nguy cơ bị hải quan sờ gáy. Nếu bị tịch thu lại tổn thất là không thể tưởng!
Không khí đông cứng.
Giám đốc kinh doanh sau cuộc họp khẩn liền vội vã dẫn theo vài người tin cậy bao gồm cả Nguyễn Hoàng xuống dưới Long An để gặp đại diện phía công ty X.
Trước mặt tất thảy mọi người trong công ty, Thái Dương chỉ có thể dùng ánh mắt hoảng hốt lo lắng nhìn về phía Nguyễn Hoàng chuẩn bị rời đi.
Kẻ tóc xoăn nào đó mỉm cười gật đầu trấn an cậu..
Công ty X chỉ là một công ty tầm trung, trước tới nay đều không có vấn đề gì xích mích qua lại. Không hiểu nổi lý do vì sao tự dưng lần này vừa nhận hàng liền đã bất chấp mọi thứ mà phá vỡ hợp đồng, đâm đơn ra tòa.
Sếp Trung gần như cũng mất trí phân tích tới nơi. Phải biết rõ rằng tiền bồi thường hợp đồng đó trong trường hợp công ty kia có thắng kiện đi nữa cũng không đáng bao nhiêu so với tổn thất cả hai bên phải gánh chịu. Không thể hiểu nổi, một công ty đang đà phát triển ổn định tại sao lại chỉ vì đơn hàng như thế mà không biết sống biết chết liều mạng kiện ra tòa.
- ---------
Thái Dương rời từng bước chân khó khăn về chỗ ghế ngồi..
Đây chính là điều mà cậu lo sợ nhất.
Ngay từ đầu những lô hàng đó chính là trốn thuế, nói thẳng ra thì là nhập lậu.
Hàng nhập về bên ngoài đều là những thứ không bị áp thuế cao, nhưng trong những container đó dĩ nhiên là mặt hàng khác, còn chưa tính tới rất nhiều mặt hàng không được phép nhập về.
Điều này, cậu rõ hơn ai hết.
Rõ kể từ khi lo lắng mà kéo tay Nguyễn Hoàng tới chỗ căng tin kia, chính cậu còn đùa rằng,
< Nếu cậu có ở tù, tôi nhất định đến cười nhạo cậu>
Câu nói ấy giờ đây một lần nữa vang lại trên gương mặt đã như co lại...
Nguyễn Hoàng..
===================//================
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...