Ba Năm Rồi Lại Ba Năm

Khoảnh khắc Lâm Dĩ Nhiên nhào đến, Khâu Hành còn tưởng là Lâm Dĩ Nhiên sợ hãi muốn ôm anh, anh giơ tay lên đáp xuống eo cô. Là một tư thế chuẩn bị an ủi.

Nhưng khi môi Lâm Dĩ Nhiên dán lên môi anh, Khâu Hành kinh ngạc mở to mắt nhìn cô.

Môi Lâm Dĩ Nhiên mềm mại ấm áp, hơi thở run rẩy, ánh mắt vừa lóe sáng ban nãy đã nhắm chặt lại, cánh tay vòng lên cổ Khâu Hành.

Khâu Hành hơi lùi lại, ngẩng đầu kéo dài khoảng cách, sau trận chạy nhanh vừa nãy hơi thở vẫn chưa ổn định, cánh tay còn đặt bên cạnh Lâm Dĩ Nhiên, anh nhìn Lâm Dĩ Nhiên, thở hổn hển hỏi cô: “Em làm gì đấy?”

Tai Lâm Dĩ Nhiên vẫn căng ra, cánh tay dùng sức cầm ghế vẫn còn tê rần. Cô không trả lời, chỉ chăm chú nhìn Khâu Hành.

Khâu Hành hỏi: “Bị dọa sợ rồi à?”

Anh vỗ lưng cô, rồi đưa tay muốn kéo cánh tay cô xuống.

Nhưng mà ngón tay anh vừa mới đụng vào cánh tay Lâm Dĩ Nhiên, Lâm Dĩ Nhiên lại nhón chân lên, hôn anh một lần nữa.

Lần này Lâm Dĩ Nhiên dùng hết sức lực của mình, hôn Khâu Hành như thể quyết đánh một trận đến cùng với anh.

Một học sinh giỏi ngoan ngoãn như cô, ngay cả phim ảnh về tình yêu cũng ít khi xem, cô hôn không được bài bản lắm nhỉ? Đây là chuyện vượt quá giới hạn nhất mà một cô gái tuân theo nề nếp làm ra trong cuộc đời này, ở hẻm nhỏ tối tăm chủ động hôn môi một người đàn ông. Hơi thở của cô gập ghềnh trúc trắc, sắp khóc đến nơi rồi.

Đôi mắt Khâu Hành tối sầm, nhìn lướt qua mặt Lâm Dĩ Nhiên.

Trong thời gian Khâu Hành không trả lời, Lâm Dĩ Nhiên không thể làm gì khác, chỉ có thể bất lực cố chấp ôm Khâu Hành.

Cô không biết trong mấy giây này trong đầu Khâu Hành lóe lên rất nhiều ý nghĩ. Những thứ cần Khâu Hành phải làm tê liệt chính mình mới có thể gánh vác hiện trạng trong quá khứ, những thứ trong quá khứ mà anh đã buông bỏ và tương lai tạm thời không có hy vọng. Chỉ trong vài giây này, chúng nó tựa như một vụ nổ lan rộng ra, chạy dọc theo dây thần kinh trong đại não của Khâu Hành.

Môi Lâm Dĩ Nhiên nhẹ nhàng dán vào môi anh, bên ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong lại yếu mềm, cô cố gắng hết sức cẩn thận từng li từng tí một chạm vào anh vào, chạm vào lời khẩn cầu chưa nói thành lời.

Cô rơi nước mắt là khi Khâu Hành đột nhiên ghì chặt cổ cô, cắn môi cô.


Khâu Hành rất mạnh bạo, anh thật sự hung hăng, cũng chẳng dịu dàng.

Nụ hôn của anh mãnh liệt mạnh mẽ, đánh chiếm thành trì, Lâm Dĩ Nhiên bị anh giam ở trong lồng ngực, bị bao bọc bởi hơi thở độc nhất chỉ thuộc về Khâu Hành.

So với lúc nãy Lâm Dĩ Nhiên chỉ dán môi mình lên môi Khâu Hành, thì đây mới thật sự là hôn.

Nó tràn ngập tính xâm lược không thể chống lại.

Trước khi Lâm Dĩ Nhiên mất đi hô hấp, Khâu Hành buông cô ra.

Lâm Dĩ Nhiên dựa lưng vào tường, cố gắng lấy hơi.

“Muốn như vậy?” Giọng Khâu Hành vừa trầm vừa khàn, nhìn cô hỏi.

Lâm Dĩ Nhiên không nói nên lời, trong mắt mang theo ánh nước.

Ánh mắt Khâu Hành xoáy sâu vào cô một lúc, cuối cùng lùi một bước kéo giãn không gian ra. Anh đưa tay vò tóc Lâm Dĩ Nhiên, rồi lại hạ xuống mạnh tay bóp má cô, xoa nắn mặt cô làm cái đầu nhỏ của cô phải lắc lư qua lại.

*

Đêm trước khi chia tay, nó nhất định sẽ không bình thản trôi qua như thường lệ.

Nó là giai đoạn kết thúc của mùa hè, thế nên nhất định phải ghi lại dấu ấn mạnh mẽ cho một mùa hè hỗn loạn mà tùy ý này.

Buổi tối đó, giữa bọn họ có quá nhiều kích thích trật đường ray.

Rượu, đánh nhau, chạy trốn, hôn môi.

Chúng nó khiến cho thần kinh xao động và phấn khích, khiến khắc chế trở nên càn rỡ, khiến quy củ mong muốn được phóng túng. Muốn liều lĩnh vứt bỏ tất cả tạp niệm, vứt bỏ cuộc sống tạm bợ khổ sở, muốn để mồ hôi nhỏ vào không khí, muốn giữ chặt thứ duy nhất trong tay nhảy vào biển rộng.

Sau cửa khách sạn, căn phòng tối om không bật đèn, trước mắt Lâm Dĩ Nhiên chỉ có Khâu Hành mà cô không nhìn rõ.

Từ cái hôn môi qua đi, Lâm Dĩ Nhiên không nói chuyện nữa, cô chỉ im lặng nắm tay Khâu Hành, rảo bước nhanh ở trên đường, đi tới nơi này.

Khâu Hành không chạm vào cô, chỉ ở trong bóng tối trầm giọng hỏi cô: “Em muốn gì?”

Lâm Dĩ Nhiên biết mình đang run rẩy, hô hấp của cô loạn đến mức sắp nói chuyện không rõ ràng. Cô biết Khâu Hành đang nhìn mình chằm chằm, Lâm Dĩ Nhiên hít sâu một hơi, cắn mạnh môi dưới, nhắm mắt lại, vứt bỏ chính mình của mười chín năm trước trong phút chốc.

“Muốn anh.” Cô mở mắt ra, nói với Khâu Hành.

Và rồi, họ nhảy xuống biển.

Ánh trăng chiếu rọi khắp mặt nước, đối diện với bờ biển ở phía xa, làn sóng mãnh liệt nuốt chửng con người xuống tận đáy biển.

*

Khâu Hành không phải là người dịu dàng, anh sẽ không nói lời nhỏ nhẹ dỗ dành, cũng không nói lời tâm tình. Mặt Lâm Dĩ Nhiên trắng bệch đau đớn, nhưng toàn bộ quá trình cô vẫn không khóc, chỉ luôn ôm lấy Khâu Hành.

Khâu Hành thường xuyên hung hăng hôn cô, nhưng cũng sẽ hôn lên đôi mắt cô.


Từ đầu đến cuối Lâm Dĩ Nhiên đều nằm trong lòng anh, từ biệt bản thân mình của trước kia, từ đêm nay bắt đầu một cuộc sống mới.

Sau khi gió yên sóng lặng, Lâm Dĩ Nhiên rơi nước mắt.

Khâu Hành vẫn luôn ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc bị dính trên khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của cô, để lộ ra khuôn mặt trắng nõn.

Khâu Hành cúi xuống lặng lẽ hôn lên trán cô, lại lướt trên sống mũi, rồi lướt xuống môi cô.

Nước mắt Lâm Dĩ Nhiên từ khóe mắt trượt xuống.

Lòng bàn tay Khâu Hành nâng mặt cô lên, ngón tay cái chấm khóe mắt cô, thấp giọng hỏi cô: “Khóc cái gì?”

Đôi mắt Lâm Dĩ Nhiên ẩm ướt chăm chú nhìn Khâu Hành, mắt cô rất đỏ, dù có chứa đầy nước mắt thì cũng đẹp đẽ vô cùng.

“Khâu Hành.” Giọng Lâm Dĩ Nhiên hơi khàn, khẽ gọi anh.

Khâu Hành lại cúi đầu hôn cô: “Ừm?”

Lâm Dĩ Nhiên ôm Khâu Hành.

“Anh đừng buông em ra, có được không?”

Khâu Hành không trả lời, chỉ nói: “Em phải đi học.”

Nước mắt Lâm Dĩ Nhiên lại rơi xuống, hỏi: “Vậy anh đến thăm em được không? Nếu như có lúc anh ở gần đó… Chúng ta cứ như thế này nhé.”

Động tác Khâu Hành dừng lại, hỏi cô: “Thế này là thế nào?”

“… Như bây giờ.” Sắc môi Lâm Dĩ Nhiên nhợt nhạt, nhắm mắt nói.

Khâu Hành ngẩng đầu lên nhìn cô, vài giây sau hỏi: “Ý em là gì?”

“Em không muốn ở một mình.” Lâm Dĩ Nhiên khàn giọng trả lời.

Khâu Hành im lặng, không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt anh vô cùng u ám, làm Lâm Dĩ Nhiên thấy hơi sợ.


“Anh ở bên em một khoảng thời gian, đợi em… Đợi đến khi em sắp tốt nghiệp, được không anh?”

Khâu Hành vẫn nhìn cô.

Trong phòng rơi vào hoàn cảnh trầm mặc nghẹt thở, chỉ còn sót lại tiếng hít thở của nhau.

Sau đó Khâu Hành bình tĩnh hỏi cô: “Tôi ở bên em giúp em đi học, còn em thì ngủ với tôi. Ý em là thế này ư?”

Một chữ nào đó khiến mi mắt Lâm Dĩ Nhiên run lên, một lát sau mới gật đầu.

“Ở bên bao lâu? Bốn năm? Ba năm?” Khâu Hành hỏi.

Lâm Dĩ Nhiên đỏ mắt đáp: “Ba năm.”

“Sau đó thì sao?”

Lâm Dĩ Nhiên rơi nước mắt, cô nói: “… Sau đó sẽ kết thúc.”

Khâu Hành lại khôi phục vẻ mặt không biểu cảm của mình, gật đầu nói: “Được.”

Khâu Hành đứng dậy bỏ đi, mới vừa rồi ở trên giường vẫn còn ướt át nóng bỏng, giờ đây chỉ còn lại một mình Lâm Dĩ Nhiên.

Không khí lạnh lẽo tràn vào, cuốn đi hết mọi yêu thương và lãng mạn.

Mặt trăng lành lạnh cao quý treo trên bầu trời cao, bình thản nhìn ngắm nhân gian.

Vào buổi tối của một mùa hè bình thường lại phi thường này, Lâm Dĩ Nhiên dùng chính sự ngây thơ của mình, đổi lấy thời gian ba năm kế tiếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui