Ba Năm Rồi Lại Ba Năm

Hôm nay chỗ Khâu Hành phải tới dỡ hàng là lần đầu tiên anh tới, trước giờ chưa từng tới. Khâu Hành không sợ đến chỗ lạ, ba năm trước anh mới vừa lên xe đi nhận việc thì ở đâu cũng thấy xa lạ, lúc đầu trên xe còn có một tài xế, chỉ cho tài xế kia dẫn theo anh hai tháng, sau đó vẫn là tự mình xông pha khắp nơi, chỉ cần người còn sống thì không lo đi lạc.

Chỉ đường trong thành phố rất chính xác, ở nông thôn có lúc sai lệch rất lớn, không có cột mốc, lúc gọi điện thoại bàn giao cũng không rõ ràng.

Bên này thời tiết rất xấu, bầu trời âm u giống như đang kìm nén một trận mưa lớn, tín hiệu chập chờn.

Khâu Hành ở vùng lân cận lượn vài vòng vẫn không tìm được giao lộ mà đối phương nói. Khâu Hành dừng xe ở ven đường, gọi điện thoại cho đối phương, đối phương giọng nói rất nặng, cũng có thể là do liên quan đến giọng địa phương, nghe rất khó chịu.

Khâu Hành không cãi với đối phương, mặc kệ đối phương có thái độ gì thì giọng điệu của anh vẫn luôn bình tĩnh không gợn sóng, thái độ không tốt cũng không xấu. Ngôn Tình Cổ Đại

Sau khi cúp điện thoại, Khâu Hành tiếp tục tìm đường, Lâm Dĩ Nhiên lo lắng nhìn bầu trời đen kịt, dựa theo dự báo thời tiết, bây giờ chắc là sắp mưa rồi.

Áp suất trong xe cũng không cao hơn bên ngoài bao nhiêu, hai người hai ngày nay đều không nói chuyện. Trong xe vẫn tràn ngập sự xa cách lạnh lẽo của trước kia, cộng thêm chút khoảng cách được cố ý tạo thành.

Lâm Dĩ Nhiên tạo WeChat, chuyện đầu tiên cô làm chính là tìm số điện thoại của Khâu Hành, ấn kết bạn với anh.

WeChat của cô cũng giống như danh bạ của chiếc điện thoại này, bên trong có Khâu Hành là người liên lạc đầu tiên, trước mắt cũng là người duy nhất.

Ảnh đại diện của Khâu Hành là nhân vật trong phim hoạt hình “Giấc mơ sân cỏ”, thế này thật sự khác xa với Khâu Hành.

Nhưng nghĩ lại thì thấy cũng đúng. Khâu Hành vừa mới bắt đầu dùng WeChat chắc là hồi cấp ba, anh lại là cậu bé thích bóng đá từ nhỏ, tỏa sáng rực rỡ như ánh mặt trời.

Đợi đến khi ảnh đại diện này không còn phù hợp với anh, Khâu Hành cũng không để ý tới ảnh đại diện gì đó nữa.

Tên WeChat của anh là “Khâu Hành”, Lâm Dĩ Nhiên vẫn cố ý cài đặt biệt danh cho anh.

Trên khung nhập dừng lại một hồi, cuối cùng chỉ nghiêm túc cẩn thận gõ “Khâu Hành”.

“Trời mưa rồi.” Lâm Dĩ Nhiên nhìn hạt mưa rơi trên cửa sổ, nói với Khâu Hành.

Khâu Hành đáp “Ừm”.

Trước khi trời mưa, Khâu Hành phải dỡ hàng xong rồi rời đi. Đường đất bên này mưa mấy ngày nay vốn đã rất lầy lội rồi, nếu mưa lại rơi nữa, rất có thể sẽ không đi được.

Bây giờ mặt đường loang lổ, xe ô tô không thể đi, xe tải chở hàng miễn cưỡng đi được.

Có một cái hố rất to lót một ít đá vụn lớn nhỏ cũng đã bị xe ép làm văng ra. Dọc đường đi lái xe rất khó khăn, Lâm Dĩ Nhiên đập đầu vào cửa kính tận mấy lần.

Cuối cùng tìm được xưởng gỗ, cách vị trí dẫn đường hơn 20km.

Trên xe chất đầy một xe gỗ ván lạng, chở đến đây để làm thành tấm gỗ, dùng để lót sàn nhà.


Ông chủ nhà máy không muốn đội mưa dỡ hàng, công nhân đội mưa dỡ hàng thì phải trả thêm tiền, ông chủ muốn chờ hết mưa rồi dỡ hàng. Nhưng dự báo thời tiết nói trận mưa này phải đến nửa đêm mới có thể tạnh được, Khâu Hành không muốn đợi.

Ông chủ dùng tiếng địa phương với tốc độ rất nhanh nói vài câu gì đó, Khâu Hành vẫn bày ra dáng vẻ thờ ơ cứng đầu ấy, cuối cùng ông chủ không quan tâm Khâu Hành nữa, đi tới dưới lều tránh mưa.

Ông chủ và công nhân đều không có ở đây, không ai dỡ hàng. Phải đợi mưa tạnh mới bắt đầu, địa thế bên này thấp, một khi đã tích nước thì Khâu Hành và Lâm Dĩ Nhiên hôm nay sẽ không thể ra khỏi đây.

Mưa càng lúc càng lớn, Khâu Hành ngồi trên xe mấy phút, đột nhiên đẩy cửa xe ra nhảy xuống.

Lòng Lâm Dĩ Nhiên cả kinh, thấy Khâu Hành thuận theo một bên xe, giơ tay cởi từng cái móc, đi một vòng quanh bên xe, giật hết dây thừng xuống.

Khâu Hành nhảy lên phía sau xe, giẫm vào rào chắn leo lên nóc xe, bắt đầu cuộn tấm bạt đậy hàng lại.

Trong ngoài đậy kín hai tấm bạt đậy hàng, cũng là bởi vì gỗ ván lạng sợ mưa, tấm ván gỗ đều trải qua quá trình hong khô, đó là vật liệu khô, bị nước ngâm vào sẽ dễ bị mốc, không dùng được.

Từ phía Bắc chở qua một xe gỗ ván lạng hai trăm mấy nghìn tệ bị hứng mưa như thế, ông chủ bắt đầu nhảy dựng.

Ông ta mặc áo mưa qua đây đứng dưới xe gọi Khâu Hành, bảo anh lái xe đến dưới lều, nói: “Cậu lùi xe vào đây, bây giờ dỡ, bây giờ dỡ ngay!”

Ông chủ đang dùng tiếng địa phương mắng người, Khâu Hành ông quan tâm ông ta, cuốn tấm bạt đậy hàng và dây thừng dẹp xong, Khâu Hành từ trên xe nhảy xuống, lùi xe vào.

Ông chủ gọi công nhân tới, hùng hùng hổ hổ liên tục nói gì đó, Khâu Hành ngồi ở trong xe như không nghe thấy. Từng bó gỗ ván lạng được dỡ rất nhanh, chuyển lên kệ, hai tiếng là có thể tháo dỡ xong.

Tuy rằng Lâm Dĩ Nhiên không thể hoàn toàn nghe rõ, nhưng cô biết ông chủ đang mắng Khâu Hành, hơn nữa còn mắng bằng từ ngữ bẩn thỉu. Khâu Hành không quan tâm, Lâm Dĩ Nhiên xem ra cũng rất bực, xụ mặt xuống.

Khâu Hành đã thay đồ khác, tựa lưng và ghế ngồi nghỉ ngơi, anh ngồi chỉnh ghế ngả ra sau một khoảng lớn so với Lâm Dĩ Nhiên, gối lên lưng ghế từ phía sau nhìn cô mà cô không biết.

Khâu Hành thấy Lâm Dĩ Nhiên trừng mắt nhìn ông chủ kia, giữa hai đầu lông mày nhíu lại, trong cơn tức giận đôi mắt sáng hơn bình thường một chút.

Khâu Hành lẳng lặng mà nhìn cô một lúc, kế đó quay đầu đi, nhắm mắt như đang ngủ.

Khâu Hành khỏi cần phải tính tiền với ông chủ bên này, bó cuối cùng trên xe được dỡ xuống, Khâu Hành một phút cũng không đợi, lái xe đi một mạch, thậm chí rào chắn thùng sau xe và cửa cũng không đóng.

Mưa đã lớn hơn, đi càng chậm thì càng không có khả năng ra khỏi đây được.

Rõ ràng vẫn là buổi chiều, nhưng sắc trời lại giống như buổi tối. Có những con đường đã bắt đầu ngập nước, xe của Khâu Hành chỉ có thể lách qua tránh hố trên đường đất.

Xe trống dễ lái hơn lúc xe chất đầy hàng, bớt nặng xe hẳn.

Lúc lọt vào một cái ổ voi, thân xe hơi chao đảo, Lâm Dĩ Nhiên hô khẽ: “Cẩn thận.”


Khâu Hành nhiều lần lùi xe lại hai lần mới ra khỏi cái hố này, bánh xe trượt trong vũng bùn, Khâu Hành nói câu: “Cứ mưa như thế này thì chúng ta thật sự không đi được nữa.”

Lâm Dĩ Nhiên nói: “Đợi mưa tạnh thì lâu lắm.”

Khâu Hành nói: “Có tạnh cũng không đi được.”

Lâm Dĩ Nhiên nhìn anh, Khâu Hành vẫn có lòng dạ thảnh thơi mà nói đùa: “Đợi đến khi bùn khô đi.”

Nhưng mà Khâu Hành mới vừa nói xong lời này chưa được mấy phút thì bị rơi vào một cái hố tròn ẩn mình trên đường, bánh xe nặng nề lún xuống.

Khâu Hành lùi mấy lần, xe không tiến lên được, bánh xe vẫn chuyển động tại chỗ, chỉ có bùn văng ra.

Khâu Hành đi xuống nhìn, Lâm Dĩ Nhiên cũng đi theo.

Bùn đã chôn nửa bánh xe, nếu như phía trước không có xe kéo, bất luận như thế nào cũng không thể ra được.

Hai người đều bị mưa xối ướt một nửa, Lâm Dĩ Nhiên hỏi: “Chúng ta có cái gì lót được không?”

Khâu Hành khom lưng nhìn cái hố đó, nói: “Vô dụng thôi.”

“Chăn được không anh? Anh lùi về một chút, lấy chăn lót ở bánh xe trước, có thể chống trơn trượt không?” Lâm Dĩ Nhiên hỏi.

Khâu Hành nói không thể.

Lâm Dĩ Nhiên hoàn toàn không để ý mưa tạt vào người, khom lưng đứng đó với Khâu Hành, Khâu Hành nói: “Lên xe đi, tôi thử lại.”

Lâm Dĩ Nhiên không lên xe, lui về sau nhìn, thấy Khâu Hành lùi xe rồi lại tiến lên, mỗi lần như thế chỉ thiếu một chút nữa là thành công, nếu có một thứ gì đó cứng cáp lót ở phía trước là có thể qua được.

“Khâu Hành.” Lâm Dĩ Nhiên ngẩng đầu gọi anh, hướng vừa nãy phương hướng chỉ, “Anh cứ chạy thử đi, em đi tìm tảng đá, vừa nãy em thấy có.”

“Đừng đi.” Khâu Hành không cho cô đi, “Lên xe.”

Lâm Dĩ Nhiên quay đầu đi, Khâu Hành bình tĩnh gọi tên cô, chờ đến khi mặt Khâu Hành tối sầm tắt máy thì Lâm Dĩ Nhiên đã chạy xa rồi.

Mưa càng lúc càng lớn, con đường hiện tại của bọn họ dốc hơi nghiêng, càng đi về phía trước sẽ càng cao. Dòng nước chảy về phía sau, làng này trước đó đã bị ngập nước, về sau thì mặt đường mới được nâng cao thêm một chút.

Lâm Dĩ Nhiên không biết đã chạy đi đâu, Khâu Hành đi đến giao lộ, nhìn hai bên đều không nhìn thấy cô.

Dòng nước màu vàng đen cuốn theo bùn cát mà chảy qua, nếu như dựa theo tốc độ mưa trút thế này, bọn họ sẽ không chỉ đơn giản là về trễ.


Đó là một nơi từng bị ngập, tuy rằng xe tải cao, nhưng ở đây với cơn mưa này đến nửa đêm, nước bốn phía đều chảy tới, vậy thì khó mà nói.

Khâu Hành nhất định phải lái xe đi, càng sớm càng tốt.

Anh trèo lên xe, nhanh chóng cuộn tấm bạt đậy hàng thành bó, ném xuống đất.

Lâm Dĩ Nhiên vẫn không thấy bóng dáng.

Điện thoại di động đều để trên xe, cô không mang theo gì cả. Khâu Hành lùi xe, lại nhảy xuống đem tấm bạt đậy hàng lót ở bánh xe trước.

Bây giờ anh phải lái xe đi trước, bất luận thế nào cũng không thể để nó tiếp tục bị kẹt ở đây. Tuy mưa lớn nhưng cũng không đến nỗi ở đây trong mấy phút thì sẽ xảy ra chuyện, Lâm Dĩ Nhiên lại rất thông minh, đoạn đường ngắn như vậy cô không thể xảy ra nguy hiểm gì được.

Sau khi Khâu Hành ném tấm bạt qua, anh định lên xe tìm cái gì đó lót cùng. Nhưng lúc anh khom lưng rồi lại ngừng vài giây, không tiếp tục nữa, mà là đứng thẳng lên xoay người đi.

Lúc Khâu Hành xoay người, Lâm Dĩ Nhiên ôm hai tảng đá to cố sức đi tới.

Trên người cô đều bị dính bẩn, ướt đẫm, hai cái cánh tay nhỏ gầy không biết làm sao bê hai tảng đá này lên, đang miễn cưỡng dùng cổ tay và cánh tay nhỏ chống đỡ không cho nó rơi xuống.

Khâu Hành đi tới không nói một lời, ôm tảng đá từ trên tay cô, xoay người lại ném tới bánh xe trước, đá nện xuống đất phát ra tiếng hai tiếng tùng tùng.

“Lên xe.” Khâu Hành quay lưng lại nói với Lâm Dĩ Nhiên.

Giọng anh chưa bao nặng nề như vậy, lạnh lùng ném về phía Lâm Dĩ Nhiên. Lâm Dĩ Nhiên hơi nghiêng đầu, muốn nhìn mặt Khâu Hành một chút.

Khâu Hành không quay đầu lại, Lâm Dĩ Nhiên không thấy rõ anh, vì thế im lặng lên xe.

Khâu Hành lái xe ra, xuống thu dọn tấm bạt ném ra phía sau, lúc lên xe nói với Lâm Dĩ Nhiên: “Ra phía sau ngồi.”

Lâm Dĩ Nhiên vô cùng nghe lời lập tức dịch người đi vào, không quan tâm cả người ướt mèm.

“Thay đồ.” Khâu Hành nói thêm.

Lâm Dĩ Nhiên mặc quần áo ướt đẫm, nhìn cửa sổ bị mưa làm mờ, rồi lại nhìn Khâu Hành.

Lâm Dĩ Nhiên treo hai bộ đồ ở chính giữa, chặn lại chiếc giường nhỏ ở dưới. Tất cả tiếng thay đồ sột soạt mờ ám như vậy, thế nhưng giờ phút này trong thùng xe hoàn toàn không có chút bầu không khí mập mờ ướt át nào cả.

Khâu Hành im lặng chỉ lo lái xe, Lâm Dĩ Nhiên nhanh chóng thay đồ, nhẹ giọng nói: “Em xong rồi.”

Mưa ào ạt vẫn tiếp tục kéo dài nện trên nóc xe, cần gạt nước đong đưa qua lại bằng tốc độ nhanh nhất, khiến người ta thấp thỏm nóng nảy mà không yên lòng.

Lái xe trên đường xóc nảy hai mươi phút, cuối cùng Khâu Hành cũng lái ra khỏi đường làng nhỏ, lái lên đường nhựa.

Đường làng chật hẹp miễn cưỡng chứa được hai làn đường xe chạy, hai bên đường bị cây cối che kín dày đặc, thân cây và cành lá che khuất bầu trời, một con đường nhỏ không mấy thẳng tắp nhẹ nhàng hướng về phía trước, trong thời tiết này không có một bóng người.

Khâu Hành dừng xe, tắt máy.


Ánh sáng trong xe ảm đạm, thế giới bên ngoài dường như đã bị nước mưa nhấn chìm. Có thể vào thời khắc này, Lâm Dĩ Nhiên lại một lần nữa cảm thấy vô cùng chân thật.

Tựa như một tầng hầm nho nhỏ trong ngày cuồng phong, như ngôi nhà gỗ đốt lò than trong ngày tuyết lớn. Thế giới bên ngoài có rung chuyển nguy hiểm đến mấy thì càng hiện rõ cô đang rất thoải mái và an toàn trong không gian nhỏ này.

Không được hoàn mỹ nhất chính là hơi thở nặng nề Khâu Hành.

Lâm Dĩ Nhiên nhìn anh, quần áo Khâu Hành đều bị ướt sũng, cánh tay và tay đều có vết bẩn. Lâm Dĩ Nhiên lấy khăn của Khâu Hành ra, dùng khăn chạm vào cánh tay Khâu Hành.

Khâu Hành không lấy.

Khi anh đột nhiên cúi người qua, Lâm Dĩ Nhiên cũng không trốn ra phía sau. Có thể là cô không kịp phản ứng, cũng có thể là hơi kinh ngạc.

Cô chỉ hơi mở to hai mắt, mờ mịt nhìn Khâu Hành.

Khâu Hành không cách cô quá gần, có một bàn tay chống bên chân cô, Lâm Dĩ Nhiên bị anh vây trong không gian chật hẹp này, cô có thể cảm nhận được độ ẩm ướt trên người Khâu Hành, cũng mơ hồ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh.

Vẻ mặt Khâu Hành cực kỳ hung dữ, là cảm xúc trực tiếp hiếm thấy trên khuôn mặt lười biểu hiện hỉ nộ này của anh, ánh mắt anh rất đen, trừng mắt nhìn Lâm Dĩ Nhiên: “Não em úng nước à?”

Lâm Dĩ Nhiên không biết là vì lạnh, hay là bị Khâu Hành dữ quá, hai cánh tay cô hơi run lên.

“Em không biết nước chảy về hướng đó sao? “Khâu Hành nhíu mày,” Tôi không cho em đi mà em còn chạy cái gì?”

Lâm Dĩ Nhiên dịu dàng trả lời: “Không chảy nhanh đến thế được.”

Cô thấy Khâu Hành lại thay đổi vẻ mặt, thành thật đáp thêm câu: “Em không nghĩ nhiều vậy, em sợ lát nữa sẽ không đi được.”

“Không đi được thì không đi được, em lo gì chứ?” Khâu Hành tiếp lời hỏi cô.

Lâm Dĩ Nhiên nhìn anh, vẻ mặt vẫn ôn hòa, đáp lại nói: “Em không lo, em tưởng anh lo.”

Khâu Hành dữ dằn chặn cô ở đây, Lâm Dĩ Nhiên không sợ, cũng không né tránh, còn nhìn thẳng vào mắt Khâu Hành.

Tóc cô vẫn ướt, trên mặt dính hơi nước ẩm ướt, quần áo trên người lại mềm mại mà khô ráo. Chỗ cổ áo còn có thể nhìn thấy dấu vết bị Khâu Hành ngộ thương trước đó, hiện lên màu xanh.

Khâu Hành nhìn thấy hai cánh tay cô đều bị trầy, là vừa rồi bê đá bị cạ trúng. Cánh tay run không phải vì lạnh, cũng không phải sợ Khâu Hành, chỉ là bê đồ nặng quá nên giờ vẫn chưa lấy lại sức được.

Lâm Dĩ Nhiên ỷ lại vào Khâu Hành, cảm kích Khâu Hành, cho nên tầm mắt khi cô nhìn Khâu Hành đều rất dịu dàng, trong khoảng cách gần như vậy, dung nạp Khâu Hành vào đôi mắt dịu dàng của cô.

“Tôi lo thì sao?” Khâu Hành nhìn cô chằm chằm, hỏi.

Lâm Dĩ Nhiên lắc đầu nói: “Không muốn thấy anh lo.”

Ánh mắt của cô từ đôi mắt và lông mày Khâu Hành quét đến môi anh, lại khẽ nhướng mi, nhìn thẳng vào anh một lần nữa. Có một giọt nước từ trên tóc Khâu Hành rơi xuống, Lâm Dĩ Nhiên giơ tay lên, động tác tự nhiên dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi.

Khi cô bị Khâu Hành đột nhiên ghì cổ ôm vào lòng, sống mũi thẳng tắp của Lâm Dĩ Nhiên đập vào xương quai xanh cứng rắn của anh.

Đây là lần đầu tiên họ ôm nhau, Khâu Hành khá thô lỗ, Lâm Dĩ Nhiên đau đến mức len lén hít vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui