Khâu Hành là trung tâm đề tài ở đây, từ khi ba anh xảy ra chuyện cho đến nay, từng đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào Khâu Hành, có xúc động, có đồng cảm, có chế giễu, có tức giận.
Khâu Hành không hẳn là giống ba mình, càng không giống những người chủ xe hoặc tài xế xung quanh. Anh vốn được xem là một cậu ấm quen sống trong nhung lụa, giống như Lâm Sưởng bây giờ vậy, là một tên nhóc không chịu nghe lời lão Lâm, tốt nghiệp cấp ba vẫn còn có thể lái Audi chạy khắp nơi.
Nhưng điều khác biệt duy nhất là, Khâu Hành là đứa con trai mà Khâu Dưỡng Chính cả ngày treo trên miệng khoe khoang, mỗi lần Khâu Dưỡng Chính nhắc đến đứa con biết phấn đấu của mình, miệng tươi cười vui vẻ đến nỗi không khép lại được, trong lời nói ngoài mặt thì công khai ghét bỏ nhưng vẫn ẩn giấu sự khen ngợi, khi nghe người khác khen con trai mình, ông còn giả vờ giả vịt mà nói “Cũng chỉ được có thế thôi”.
Đứa con trai mà Khâu Dưỡng Chính luôn khen ngợi tâng bốc, bây giờ cũng rơi vào hoàn cảnh giống như họ, sống trong bùn lầy, không biết đêm ngày lang thang trên đường cao tốc sống người không ra người quỷ không ra quỷ, mỗi chuyện này thôi thì đã trở thành đề tài để bàn tán rồi.
Bây giờ trên xe anh còn dẫn theo một cô gái nhỏ xinh đẹp, thế thì càng tăng thêm chút màu sắc thú vị cho đề tài vốn đã chứa đầy câu chuyện.
Dù sao vẫn là tuổi trẻ, tìm cho mình chút thú vui, không thể ở trên đường cao tốc nhẫn nhịn mãi được.
*
Khâu Hành lấy tiền mặt trong túi ra, đặt lên bàn, xoay người đi sang tủ bên kia lấy máy đếm tiền ra cắm điện vào.
Chân anh móc cái ghế nhựa qua rồi ngồi xuống, chờ máy đếm tiền khởi động, tiền bắt đầu chạy qua. Tiếng tiền chạy của máy đếm tiền vang lên, anh Lâm dựa vào đầu giường cắn thuốc chơi đánh bài trên điện thoại.
“Đừng chơi nữa, anh qua đây tính tiền đi.” Khâu Hành gọi anh Lâm.
“Tự cậu tính đi, chút nữa nói cho anh một con số là được rồi.” Anh Lâm nói.
“Thôi, anh qua đây nhìn chút đi.” Khâu Hành nói.
“Bây giờ anh cậu không rảnh.” Anh Lâm chẳng buồn ngẩng đầu lên, tầm mắt chăm chú chơi bài tú lơ khơ.
Khâu Hành không gọi anh nữa, tiền chạy qua hai lần, anh dùng WeChat chuyển qua cho anh Lâm năm nghìn tệ, nói: “Anh nhận tiền đi, phần còn lại lần sau tính.”
“Thấy rồi, lát nữa nhận.” Anh Lâm nhướng mắt nhìn anh, “Còn tiền không đấy? Cậu biết anh không vội mà, đừng có nợ lương hai tài xế xe kia, đến ngày đến tháng thì trả lương cho người ta, đừng có làm ăn bậy bạ.”
“Có, em có giữ lại rồi.” Khâu Hành đứng lên đi rửa tay, “Trước giờ em không nợ lương của tài xế, em không dám.”
“Mướn người làm việc thì vậy đấy, ba cậu trước kia ngày nào cũng bị mấy ông tài xế chọc tức điên lên.”
“Em cũng sắp rồi đây.” Khâu Hành cười tự giễu, “Lại còn mất hơn một nghìn tiền xăng.”
Anh Lâm cũng cười: “Trừ tiền thì sẽ không mất nữa.”
Khâu Hành rửa tay xong cũng không có gì để lau, tiện tay chà lên quần áo trên người mình, quay lại nói: “Trừ xong thì em vẫn phải tìm người mới, tìm không được. Đành chấp nhận thôi, đến cuối năm là em sắp trả xong rồi, xe đó em sẽ bán.”
“Thế chiếc cậu lái thì sao?” Anh Lâm hỏi anh.
Khâu Hành nói: “Em lái thêm một thời gian nữa, em phải tích góp ít tiền.”
“Sắp trả xong thì thôi đừng làm nữa.” Anh Lâm khuyên anh, “Đừng có tích bệnh vào người, mấy năm nữa nó mò đến thì nguy.”
Khâu Hành gật đầu nói: “Em hiểu mà.”
Khâu Hành và anh Lâm đang nói chuyện trong phòng, Lâm Dĩ Nhiên không đi theo, mà đứng dựa tường ở phòng khách bên ngoài.
Chị Lâm bưng hoa quả ra cho cô, Lâm Dĩ Nhiên vội vàng nói cảm ơn.”
“Lại đây ngồi đi, sao lại đứng đó.” Chị Lâm vẫy tay với cô, kéo cô ngồi xuống.
Lâm Dĩ Nhiên đi qua ngồi xuống, chị Lâm rất thân thiện, luôn nhét hoa quả vào tay Lâm Dĩ Nhiên cho cô ăn, nói chuyện phiếm với cô.
Chị Lâm khen cô xinh xắn, nói cô thanh tú, da trắng, trông tràn đầy sức sống.
Lâm Dĩ Nhiên không biết nên xưng hô với chị Lâm như thế nào, theo tuổi thì cô phải gọi là “Dì”, thế nhưng Khâu Hành gọi “Chị dâu”, Lâm Dĩ Nhiên gọi thế nào cũng thấy không đúng lắm.
“Con bao nhiêu tuổi rồi?” Chị Lâm hỏi cô.
“Con mười chín ạ.”
“Trông còn nhỏ, còn nhỏ hơn con dì một tuổi.” Chị Lâm không hỏi cô có học Đại học hay không, chuyển đề tài đến những vấn đề khác.
Cô gái tuổi còn nhỏ đã hẹn hò yêu đương với con trai rồi sống cùng trên xe, chuyện này nghe không giống con gái nhà gia giáo, chắc là không đi học giống như Khâu Hành.
Khâu Hành nói xong đi ra, chuẩn bị đi.
Lâm Dĩ Nhiên lập tức đứng lên, nói tạm biệt chị Lâm, chị Lâm bảo cô lần sau ghé chơi.
*
Lần này Khâu Hành ở nhà hai ngày, trước khi đi Lâm Sưởng đi tới nói với anh muốn đi theo xe với anh một chuyến.
Khâu Hành nói: “Không tiện.”
“Anh dắt theo một cô gái ra ngoài sao anh không nói không tiện, đến lượt em thì lại bảo không tiện.” Lâm Sưởng nói: “Em không làm lỡ chuyện của anh đâu.”
“Hết chỗ rồi.” Khâu Hành đẩy cậu ta sang bên cạnh, “Đừng có phiền anh.”
“Em về dọn đồ rồi đi, lát nữa đem để theo xe anh, tối nay đưa em đi cùng nhé.” Lâm Sưởng nói xong lái xe đi thật, nói phải về nhà lấy quần áo.
Lâm Dĩ Nhiên ở phía sau nghe thấy, hơi trợn tròn mắt nhìn Khâu Hành.
Khâu Hành đi gọi điện thoại cho tài xế, trong lòng Lâm Dĩ Nhiên vẫn thấp thỏm không yên.
Bản thân cô vốn là một người đang nhờ vả Khâu Hành, trên xe có thêm một người cô cũng đồng ý nhường chỗ, có một chỗ nào đó để cô ngồi là được rồi.
Nhưng nếu như trên xe không chỉ có cô và Khâu Hành, không gian này đối với cô không còn an toàn tuyệt đối nữa.
Cô chỉ dành sự tin tưởng vô điều kiện cho Khâu Hành.
Lâm Dĩ Nhiên ôm balo của mình và Khâu Hành đứng bên cửa xe, chờ Khâu Hành đi qua.
Khâu Hành nói chuyện điện thoại xong, lúc trở về còn xách theo túi hoa quả mà chị Lâm cho, hất cằm với Lâm Dĩ Nhiên, ra hiệu cô lên xe.
Lâm Dĩ Nhiên leo lên, nhìn Khâu Hành, muốn nói lại thôi.
Khâu Hành nhìn sang, nhướng mày: “Sao thế?”
Lâm Dĩ Nhiên chỉ ra phía ngoài, bỗng nhiên hỏi: “Phải đợi anh ta sao ạ…”
“Ai? Lâm Sưởng?” Khâu Hành nói: “Không đợi.”
Sự thấp thỏm của Lâm Dĩ Nhiên được hiện rõ trong mắt cô, ngay cả chính cô cũng không biết. Ánh mắt cô khi nhìn Khâu Hành còn mang theo chút dè dặt và trông mong.
Cô do dự nói: “Nhưng anh ta về lấy đồ rồi.”
Khâu Hành khởi động xe: “Ai quan tâm nó chứ.”
Buồng lái của chiếc xe tải cũ này vẫn là cảng tránh gió an toàn của Lâm Dĩ Nhiên, là nơi cô có thể buông bỏ tất cả lo lắng và cảnh giác, bất kể dừng ở đâu cô cũng có thể yên tâm mà ngủ được.
Mùi mốc meo cũ kỹ trong xe càng ngày càng nhạt, dần dần tràn ngập đủ loại mùi thơm thoang thoảng. Mùi quần áo của cô, mùi dầu gội đầu, còn có mùi của túi thơm hoa nhài.
Bộ chăn ra gối đệm lúc đầu của Khâu Hành cũng bị cô thay, đổi thành một bộ cô mang theo từ trong nhà, từ trong ra ngoài đều là mùi thơm dịu nhẹ. Ngay cả hai bên rèm cửa ở tầng dưới bị dơ đến mức không nhìn ra màu gốc cũng bị cô tháo xuống đem đi giặt.
Chiếc xe Khâu Hành dùng để bôn ba khắp nơi này, dưới sự xoay chuyển của Lâm Dĩ Nhiên, hôm nay dọn một chút ngày mai dọn một chút, dần dần không còn khiến người ta mất hết cảm giác nữa, mà dường như là thoải mái hơn nhiều.
Ngay cả Khâu Hành khi đi ngủ vào mỗi tối cũng không còn nhíu mày nhiều nữa. Nó khiến cho Khâu Hành trông càng ngày càng có năng lượng hơn, không phải vô tri vô giác mà sống qua ngày.
Khâu Hành ở trên xe ngủ chập chờn, có chút tiếng động thì đã thức dậy..
Lâm Dĩ Nhiên ngủ say, không nhúc nhích.
Hôm nay bên ngoài trời vẫn mưa, cửa sổ phía trước mở ra phân nửa, hơi gió lạnh tràn vào, nhiệt độ rất thoải mái. Tạp âm rõ mồn một càng giống như thôi miên, đây vốn là một buổi tối có thể làm người ta ngủ ngon.
“Lâm Thuyền Nhỏ.” Khâu Hành ở trong bóng tối mở mắt ra, gọi cô.
Lâm Dĩ Nhiên không ngờ anh thức dậy, tiếng nói đột ngột làm cô giật mình, hít sâu một hơi mới hỏi: “Anh dậy rồi hả?”
Khâu Hành hỏi cô: “Sao vậy?”
Lâm Dĩ Nhiên cuộn trọn nằm nghiêng ở đó, quấn chăn trên người, kinh ngạc khựng lại một lát mới nhỏ giọng đáp: “Em không sao…”
Khâu Hành hỏi: “Em không ngủ mà cứ ở đấy lăn qua lăn lại làm gì?”
“Hả…” Lâm Dĩ Nhiên xin lỗi nói: “Em làm anh thức sao?”
“Sao thế?” Khâu Hành ngồi dậy: “Nói đi.”
Lâm Dĩ Nhiên giấu nửa khuôn mặt dưới chăn, cho dù cô không so đo giới hạn nam nữ với Khâu Hành, nhưng dẫu sao thì cô cũng là con gái.
Có lẽ Khâu Hành cũng sốt ruột nên mới hỏi lại như vậy, Lâm Dĩ Nhiên cho dù thẹn thùng nhưng vẫn cắn môi, giọng ấp a ấp úng: “Em không sao… Em chỉ thấy không thoải mái thôi, anh ngủ đi.”
Khâu Hành nhìn mưa rơi bên ngoài, tưởng cô bị gió thổi vào người nên bị cảm, hỏi: “Tôi đóng cửa sổ nhé?”
“Không phải.” Lâm Dĩ Nhiên lúng túng nhắm mắt lại: “Em đau bụng.”
Lâm Dĩ Nhiên trước nay chưa từng nói chuyện ấp úng khó khăn như bây giờ, Khâu Hành nghe cô nói đau bụng thì cũng hiểu ra rồi.
Trong buồng xe nhất thời yên tĩnh lại, bầu không khí hơi gượng gạo.
Lát sau Khâu Hành hỏi cô: “Muốn mua đồ không? Đi siêu thị?”
Giọng của anh vẫn không có cảm xúc gì giống mọi khi, như đang nói một chuyện rất bình thường.
Cả khuôn mặt của Lâm Dĩ Nhiên rụt vào trong chăn, nói: “Không không, không cần, anh ngủ đi.”
Khâu Hành nằm xuống lại: “Vậy tôi ngủ.”
“Dạ.” Lâm Dĩ Nhiên nhắm chặt hai mắt, trả lời ngay.
Khâu Hành không khách kháo, nói ngủ là ngủ.
Lâm Dĩ Nhiên giằng co hồi lâu mới chui từ trong chăn ra, Khâu Hành đã ngủ rồi. Lâm Dĩ Nhiên không dám lộn xộn nữa, lúc trở mình cũng rất cẩn thận.
Tuy nhiên vào ngày hôm sau.
Khâu Hành hầu như ở mỗi trạm nghỉ đều dừng lại một lần, xuống xe nghỉ ngơi một lát, tùy tiện đi dạo quanh. Lâm Dĩ Nhiên cũng không hiểu vì sao, đúng lúc cô muốn đến phòng vệ sinh.
Giữa chừng có hai chỗ trạm nghỉ cách rất gần, cách nhau không tới một tiếng.
Khâu Hành lại dừng xe lần nữa, Lâm Dĩ Nhiên không xuống, chỉ chờ Khâu Hành đi xuống nghỉ một lát rồi lại quay về. Khâu Hành cũng không xuống xe, hai người ngồi một lát, Khâu Hành hỏi cô: “Không xuống xe à?”
Lâm Dĩ Nhiên lắc đầu.
Khâu Hành hỏi tiếp: “Thế tôi lái đi nhé?”
Lâm Dĩ Nhiên mờ mịt gật đầu.
Thế là Khâu Hành lái xe đi.
Đến trạm nghỉ kế tiếp, Khâu Hành dừng xe ở phòng vệ sinh, lúc này cô mới đột nhiên hiểu ra ngày hôm nay Khâu Hành xảy ra chuyện gì.
Khâu Hành cầm chai nước đi xuống, uống hai hớp, sau đó đứng ở một bên gửi tin nhắn.
Mặt Lâm Dĩ Nhiên hơi đỏ, đồng thời cũng cảm thấy có lỗi. Trước giờ Khâu Hành lái xe đều rất vội, nhưng hôm nay anh phải dừng lại rất nhiều lần.
Đến khi hai người trở lên xe, Lâm Dĩ Nhiên nói với anh: “Anh không cần mỗi một trạm nghỉ đều dừng lại đâu… Em muốn xuống xe sẽ nói trước cho anh biết.”
Khâu Hành mặt không cảm xúc: “Biết rồi.”
Bây giờ Lâm Dĩ Nhiên đã biết mặt của anh không cảm xúc cũng không có nghĩa là anh thiếu kiên nhẫn, cô nhỏ giọng nói câu “Cảm ơn” với anh.
Khâu Hành liếc nhìn cô, trước sau như một không đáp lại lời cảm ơn của cô.
*
Chương trước
Ba năm rồi lại ba năm [09]
18 THÁNG HAI, 2024~BÌNH LUẬN VỀ BÀI VIẾT NÀY
***
Khâu Hành bắt xe tới, vùng nội thành Lâm Châu không có giấy thông hành sẽ không cho xe chở hàng vào. Xe của anh dừng ở bên cạnh một chiếc xe cảnh sát giao thông trên đường cao tốc, thế thì không lo bị mất đồ.
Lâm Dĩ Nhiên tự giác leo lên xe.
Trên xe vẫn giống như trước khi cô xuống xe, chỉ là có một số chỗ hơi loạn so với lúc cô dọn dẹp. Khâu Hành lấy đồ chỉ lấy bừa rồi quăng bừa, cũng không biết dọn dẹp, vì vậy trong xe lúc nào cũng rất lộn xộn.
Hộp khử mùi không khí đặt phía trước đã gần bốc hơi hết, ngày nào cũng bị nắng chiếu vào nên rất nhanh khô, bên trong chỉ còn dư lại vài viên kết thành một tảng, mơ hồ tỏa ra chút mùi hương kém chất lượng.
Lâm Dĩ Nhiên đặt balo ở dưới chân giống như trước, nhưng lần này có thêm một cái túi nên chật chội hơn chút.
Khâu Hành ngồi vào ghế lái, khởi động xe rồi lái đi.
Trong buồng xe yên tĩnh một lúc, Khâu Hành vốn ít lời, Lâm Dĩ Nhiên không biết phải nói gì. Cô mở miệng cũng chỉ có thể nói “Cảm ơn” với Khâu Hành, nhưng cô đã nói nhiều lần quá rồi.
Đêm đó bọn họ vẫn dừng ở trạm nghỉ như cũ, Lâm Dĩ Nhiên cầm đồ dùng cá nhân đi đến phòng vệ sinh, Khâu Hành ở lại trong xe, Lâm Dĩ Nhiên không mang balo theo nữa.
Quay lại xe Khâu Hành thì cô mất đi điều kiện tắm rửa mỗi ngày, chỉ có thể chỉnh đốn lại mình cho sạch sẽ nhất có thể ở phòng vệ sinh trạm nghỉ. Nhưng Lâm Dĩ Nhiên vẫn cảm thấy rất tốt, tốt hơn căn phòng nhỏ mà cô thuê rất nhiều.
Lúc trở lại xe, Lâm Dĩ Nhiên phát hiện trên xe có hơi thay đổi, đồ lặt vặt nằm rải rác ở tầng trên đã bị bỏ vào trong hộp đặt sang một bên, quần áo Khâu Hành dồn hết vào một cái túi giấy rồi nhét chen chúc ở góc tầng dưới.
“Em ngủ tầng dưới đi, tôi ngủ ở trên.” Khâu Hành nói với cô.
Lâm Dĩ Nhiên muốn nói không cần, nói mình ngồi ngủ như trước là được rồi. Lúc trước cô cũng sợ phiền đến Khâu Hành, nhưng cô đã làm phiền anh nhiều lần rồi, nếu hôm nay nói những lời tương tự như “Không cần phiền phức như vậy” thì có vẻ dư thừa quá.
Lâm Dĩ Nhiên bèn nhẹ giọng đáp lại: “Dạ.” Rồi nói thêm: “Anh ngủ ở trên có tiện không? Em ngủ ở dưới cũng được.”
Khâu Hành hỏi: “Em lên trên được không?”
Lâm Dĩ Nhiên ngửa đầu nhìn, nói: “Em lên được.”
“Vậy em lên đi, nửa đêm tôi phải dậy.” Khâu Hành nói xong rồi cầm túi đồ dùng cá nhân xuống xe đi rửa mặt.
Khâu Hành lấy cái chăn mỏng ở tầng dưới của anh nhét lên trên, chăn quanh năm để trong xe đương nhiên sẽ bị nhiễm mùi khó ngửi của chiếc xe này.
Lâm Dĩ Nhiên đứng giữa sàn xe, cúi người trải chăn bằng phẳng rồi lấy ra giường của mình ra, gấp gọn lại trải lên mặt trên.
Trên xe chỉ có một cái gối, Lâm Dĩ Nhiên lấy mấy bộ quần áo trong balo của mình ra, cuộn lại làm gối.
Khi Khâu Hành trở về thì cô đã nằm trên giường, đốt một ít nhang muỗi. Khâu Hành khóa xe từ bên trong, chỉ để lại phân nửa cửa sổ ở hai bên ghế trước.
Hai bên tầng dưới có một cửa sổ nhỏ không mở ra được, phía trên có treo rèm, có thể kéo qua che lại, nhưng Khâu Hành chưa bao giờ che.
Bên cạnh có một chiếc xe vừa mới dừng lại, cách bọn họ khá gần. Lâm Dĩ Nhiên ở tầng trên không có cửa sổ cho nên không nhìn thấy bên ngoài. Chiếc giường chật hẹp này chỉ chứa được một người, mở mắt ra là nóc buồng xe. Trong chiếc xe tải ngoài trời, trong một tấc vuông nho nhỏ này, Lâm Dĩ Nhiên bị một loại cảm giác an toàn mạnh mẽ bao bọc lấy, cảm thấy như mình đang giẫm trên mặt đất, bước chân nặng trịch và kiên định. Chẳng mấy chốc đã thấy buồn ngủ.
“Trước mắt em cứ ở trên xe của tôi cho đến khi em nhập học. Tạm thời em đừng dùng chứng minh thư.” Khâu Hành nằm ở tầng dưới, lúc mở miệng nói chuyện cũng là lúc Lâm Dĩ Nhiên đã sắp ngủ.
Lâm Dĩ Nhiên mở mắt ra, mím môi, áy náy nói: “Em biết anh mang em theo sẽ hơi phiền phức, nhưng em thực sự…”
Cô hơi ngượng ngùng nói tiếp: “Em thực sự không dám ở một mình. Em sẽ cố gắng không gây thêm phiền phức cho anh, xin lỗi anh, Khâu Hành.”
Giọng nói của Khâu Hành vẫn cứ lạnh nhạt: “Tôi không có thời gian quan tâm đến em, có chuyện gì thì tự em nói ra. Có chỗ nào bất tiện thì em tự giải quyết, hoặc muốn xuống xe thì nói với tôi.”
“Được ạ.” Lâm Dĩ Nhiên nói lại lần nữa: “Cảm ơn anh.”
Khâu Hành nói xong cũng ngủ ngay, Lâm Dĩ Nhiên nằm ở đó thư giãn một lát rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Đây là giấc ngủ sâu nhất trong khoảng thời gian này của cô, vào ban đêm cô mơ hồ nghe được tiếng Khâu Hành xuống xe lên xe, nhưng cô vẫn không thức dậy.
Cô ngủ một mạch đến sáng hôm sau mà không hề nằm mơ, lúc mở mắt là xe đang chạy trên đường.
Xe tải chở đầy hàng nặng nề vang lên ầm ầm, Lâm Dĩ Nhiên không ngờ mình lại ngủ say đến như vậy.
Cô nhìn thấy đỉnh đầu của Khâu Hành từ góc độ này. Có lẽ cứ ngồi mãi trên xe nên thấy mệt mỏi, lúc Khâu Hành lái xe không ngồi thẳng lưng, mà là thả lỏng tư thế, lưng hơi cong. Khuỷu tay trái gập lại phủ lên mép cửa sổ, tay phải đặt trên vô lăng.
Mặc dù không nhìn thấy mặt anh, nhưng cô cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt và ánh mắt của anh, nhất định là bình tĩnh mà nhìn về phía trước.
Lâm Dĩ Nhiên thức dậy với tư thế hơi cuộn tròn nghiêng về phía trước, cô duy trì tư thế này trong chốc lát, mở to mắt im lặng nhìn đằng trước.
Góc nhìn từ chỗ này không giống như khi ngồi trên ghế phụ.
Trên bầu trời có những đám mây to lớn nối thành vùng, trải dài che phủ đỉnh đầu của họ. Ở nơi không có đám mây che lấp có một màu xanh trong vắt. Bản chất bầu trời là màu xanh, một màu xanh vừa thuần túy lại vừa trong suốt.
Mới vừa tỉnh ngủ nhìn thẳng bầu trời sáng chói như vậy sẽ không mở mắt nổi, Lâm Dĩ Nhiên híp mắt, nhìn bầu trời và con đường không có điểm cuối ở phía trước.
Thật sự rất đẹp. Trong lòng cô nghĩ như vậy.
Tối hôm qua cô không mang điện thoại lên giường, đặt nó ở phía trước hộp đựng đồ. Có thể là do tiếng xe tải chạy đã che lấp tiếng rung của điện thoại, cho nên màn hình hết sáng rồi tối, hết tối rồi lại sáng, lúc Khâu Hành nhìn thấy thì trên màn hình đã hiện lên bốn cuộc gọi nhỡ.
Khâu Hành đổi tay trái đặt lên vô lăng, tay phải cầm điện thoại lên.
Anh cúi đầu nhìn, là số lạ. Anh ấn nghe.
“Nói.”
“Lâm Dĩ Nhiên nín thở nhìn xuống, nghe Khâu Hành nói: “Mày quản được à.”
“Cần tìm ai thì đi mà tìm người đó, mấy người tìm nó có ích gì? Nó cũng chẳng có tiền trả đâu.”
Khâu Hành cười trào phúng: “Nếu ba nó quan tâm đến nó thì đến mức như bây giờ sao? Nằm mơ đấy à?”
Bên kia không biết đang nói gì, Khâu Hành im lặng chốc lát, cuối cùng nói một câu: “Thế bọn mày cứ đi tìm đi, khi nào tìm được rồi tính.”
Nói xong câu này rồi anh cúp điện thoại, tắt nguồn, thuận tay ném điện thoại vào hộp đựng đồ.
Sau đó lại khôi phục tư thế cũ, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Lâm Dĩ Nhiên nghe được toàn bộ quá trình Khâu Hành nhận điện thoại của cô.
Giọng điệu của Khâu Hành khá bình tĩnh, không sợ sệt như lúc cô đối mặt, cũng không có cuộc đối chọi gay gắt nào làm người ta tức đến nổ đom đóm mắt.
Có vẻ anh không hề xem trọng chuyện của đối phương. Nghe giọng nói của anh, dường như Lâm Dĩ Nhiên cảm thấy không còn đáng sợ nữa.
Lâm Dĩ Nhiên từ tầng trên leo xuống, lặng lẽ ngồi xuống ghế phụ.
Khâu Hành quay đầu nhìn cô: “Dậy rồi à?”
Lâm Dĩ Nhiên mới vừa đi xuống nên vẫn chưa buộc tóc lại, tóc cô xõa trên lưng, gió tràn vào từ cửa sổ xe thổi bay hơn phân nửa tóc cô. Lúc Khâu Hành nhìn sang, Lâm Dĩ Nhiên vốn muốn đáp lại, nhưng tóc đã dán đầy mặt cô, Khâu Hành chỉ nhìn thấy một cái đầu đen thui.
Lâm Dĩ Nhiên vội vã vén tóc qua, nhanh tay túm ra sau buộc lại.
“Em dậy rồi.” Lâm Dĩ Nhiên hơi xấu hổ vội trả lời: “Dậy rồi ạ.”
Mới đầu Khâu Hành không đề phòng, bị mái tóc bay loạn của cô làm giật mình, sửng sốt một lát, sau đó trên khuôn mặt bình thường không gợn sóng lại lộ ra ý cười.
“Tóc em dài quá.” Lâm Dĩ Nhiên vén tóc mai lộn xộn ra sau tai, thấy Khâu Hành cười cô cũng muốn cười: “Xin lỗi.”
“Làm tôi hết hồn.” Khâu Hành nói.
Lâm Dĩ Nhiên ngượng ngùng nói: “Buổi sáng lúc anh lái xe ra mà em cũng không biết luôn, em ngủ say quá.”
Khâu Hành quay đầu lại nói: “Em không bị rơi xuống là được rồi.”
Tầng trên không có vật che chắn, lan can kim loại ngắn chỉ có thể dùng để treo móc quần áo, không chắn được người. Lâm Dĩ Nhiên ngủ rất nghiêm chỉnh, không lăn qua lăn lại lộn xộn, chỉ cần không phải xóc nảy dữ dội thì không thành vấn đề.
Bắt đầu từ ngày này, Lâm Dĩ Nhiên chính thức trú ẩn trên xe của Khâu Hành.
Cô có một chiếc giường nhỏ trong chiếc xe tải cũ kỹ này.
Cả ngày hôm nay Lâm Dĩ Nhiên cứ lên giường xuống giường, rồi đi qua đi lại ở phía sau, đứng ở giữa sàn xe một lúc rồi lại ngồi xuống. Khâu Hành cũng không để ý, chỉ lo lái xe, tùy cô ở phía sau lặng lẽ di chuyển đồ đạc trong xe như một chú chuột đang dọn nhà.
Lâm Dĩ Nhiên thay ra giường của Khâu Hành bằng ra giường mà mình mang theo từ nhà trọ, gối cũng được thay bằng một cái áo gối cùng màu.
Chiếc chăn mỏng tối qua cô trải ở dưới người, cô cũng dùng vỏ chăn sạch sẽ tròng lên rồi.
Túi quần áo nhăn nhúm kia của Khâu Hành được cô xếp gọn gàng lại, đồ đạc chất đống lộn xộn trong hộp cũng được cô xếp ngay ngắn rồi đặt ở dưới giường và chỗ trống ghế phụ.
Trên cửa xe chỗ ghế lái của Khâu Hành có nhét một cái khăn cũ, là Khâu Hành dùng để lau tay dơ, đã không còn nhìn ra màu sắc ban đầu của nó nữa.
Lâm Dĩ Nhiên lấy nó ra, lúc dừng xe nghỉ ngơi còn đến trạm nghỉ mua một chậu nước nhỏ.
Thế là vào buổi tối, trong xe vốn hơi lộn xộn và dính bẩn gần như đã thay đổi diện mạo.
Hai tầng trên dưới trải ra giường và áo gối hồng nhạt của Lâm Dĩ Nhiên, không còn nhìn thấy mấy đồ lặt vặt bị vứt lung tung nữa, Lâm Dĩ Nhiên đặt balo ở tầng trên, bên cạnh là bộ quần áo mà cô dùng làm gối.
Chỗ khu điều khiển cũng được dọn dẹp, lau sạch bụi bặm, hai ba bộ quần áo vừa mới giặt xong treo trên lan can ở tầng trên, ngăn lại phân nửa tầng dưới của Khâu Hành, trông giống như nửa đoạn rèm cửa.
Trong xe trộn lẫn mùi nước giặt, xà phòng và hộp khử mùi không khí, rất thơm.
Ban ngày lúc Khâu Hành dừng ở trạm nghỉ đã giúp cô đổi nước hai lần, thời gian khác anh chỉ tập trung lái xe, cho nên tất cả đều là Lâm Dĩ Nhiên tự dọn dẹp.
Đến giờ đi ngủ, lúc Khâu Hành trở lại xe có nói: “Xe này từ ngày được sản xuất ra tới nay chưa từng sạch sẽ thế này.”
Lâm Dĩ Nhiên mỉm cười nói: “Lần sau dừng ở thành phố, nếu đủ thời gian em muốn đi mua chút đồ.”
“Ừm.” Khâu Hành nói.
Vào buổi tối, Khâu Hành bị mùi thơm nhàn nhạt vây quanh.
Trên gối, trên ra giường, trên quần áo treo bên cạnh. Đều là mùi nước giặt thoang thoảng.
Mùi không nồng, nhưng cảm giác tồn tại mạnh mẽ. Không khó ngửi, lại còn rất thoải mái nữa.
Mỗi ngày Khâu Hành đều thấy rất mệt mỏi, trong đầu anh chứa rất nhiều thứ, không có thời gian rảnh rỗi nghĩ đến chuyện khác.
Có thể bởi vì trong đại não của con người có một vùng độc nhất thuộc về hương vị ký ức, đêm nay trong lúc nhắm mắt ngủ, Khâu Hành đã nhớ lại rất nhiều hình ảnh xa xôi.
Nhớ tới sân nhỏ nhà anh, khi ba anh mua cua ghẹ trở về, trên vai còn vác một trái bí đao to. Mẹ của anh ngồi ở trong sân giặt đồ đồng phục cho anh. Trên dây phơi đồ có hai cái áo ngắn tay màu trắng và áo bóng đá màu xanh đậm của anh, theo chiều gió mà bay tới bay lui.
Đương nhiên khoảng thời gian này cũng không quá dài, thời gian của Khâu Hành có hạn, chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Dù cho giấc ngủ có xa xỉ đến mấy thì khi anh đang ngủ cũng phải giữ lại thần kinh để nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Nhưng mùi thơm dịu dàng nhàn nhạt này khiến cho giấc ngủ của Khâu Hành trở nên thoải mái hơn, ngay cả đôi lông mày thường xuyên nhíu lại cũng giãn ra rất nhiều.
*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...