Một giờ trôi qua, Nhất Vô Niệm mới hấp thu xong năng lượng bên trong cơ thể.
Hắn không nghĩ tới năng lượng bên trong ly nước linh quả lại mạnh mẽ như vậy, chỉ một ngụm mà khiến bản thân không chịu nổi.
Ngước mắt nhìn thân ảnh đối diện, hắn nhớ được nàng uống một ngụm liền hết một ly, nhớ tới việc này hắn không hỏi hít vào một hơi.
Phải cần tu vi chừng nào mới có thể dễ dàng hấp thu một ly nước ép linh quả như vậy, không thể tưởng tượng được.
“Ngươi không sao chứ, ta quên mất năng lượng bên trong Mân Linh Tửu rất mạnh, mà ngươi vẫn còn rất yếu.
Ngươi vẫn là từng ngụm một hấp thu liền tốt rồi, một ly này chỉ sợ có thể giúp ngươi đạt hiệu quả tu luyện không tưởng được đâu.”
Bắc Tiểu Mộng thấy hắn đã hoàn toàn hấp thu năng lượng từ Mân Linh Tửu mở miệng nói chuyện, từ lời nói liền có thể cảm nhận được sự áy náy của nàng.
Đối với việc Bắc Tiểu Mộng quên không nhắc nhở, Nhất Vô Niệm cũng có thể lý giải.
Hơn nữa, hắn muốn uống là thật, mà cơ bản dù sao cũng không có việc gì.
Chẳng những thế, hắn còn được hưởng thụ miễn phí một ly Mân Linh Tửu chất lượng nhất mà hắn từng biết.
“Mân Linh Tửu? Đây chính là cái tên của nó.” Nhất Vô Niệm “ồ” một tiếng, hóa ra ly này không phải được gọi bằng cái tên kia.
Bắc Tiểu Mộng giải thích, “Mặc dù nó được xếp vào một trong những loại linh tửu thế nhưng ngươi không cảm thấy nó rất dễ uống, vị cũng rất thơm nồng giống nước ép linh quả sao.
À… chắc ngươi chưa thử nước ép linh quả chân chính rồi, yên tâm nó không có cường độ mạnh như vậy đâu.
Loại đó uống vào còn dễ chịu hơn nữa cơ.
Bất quá, lần này đi ra ngoài ta cũng không có chuẩn bị linh quả nếu không ta sẽ cho ngươi thử một chút.
Lần sau đi, có cơ hội ta sẽ cho ngươi thưởng thức qua.”
“Vậy thì đa tạ Bắc cô nương ưu ái rồi.” Nhất Vô Niệm hơi cười đáp.
“Phải rồi, cô nương lần này đến đây chắc không phải trùng hợp đi.” Bỗng nhớ tới điều gì, Nhất Vô Niệm hơi tò mò hỏi.
Bắc Tiểu Mộng đang ăn mê say đột nhiên bị hắn hỏi vấn đề này liền cố gắng nuốt ực một cái, cầm ly Mân Linh Tửu “ừng ực” uống hết.
Nhất Vô Niệm nhìn thấy nàng liên tục uống mấy ly Mân Linh Tửu không khỏi níu lưỡi, trong lòng thầm nghĩ cô nàng này cũng không phải dễ chọc.
Nhắc tới vấn đề này vẻ mặt Bắc Tiểu Mộng hơi có chút nghiêm túc, nàng nói: “Lần này, ta có việc đến nơi đây một chuyến.
À, phải rồi.
Ngươi có biết Huyền Đan Tông không?”
“Huyền Đan Tông? Cô nương tìm bọn họ làm gì?” Tông môn mà Bắc Tiểu Mộng vừa nhắc tới chính là tông môn của hắn, vì vậy trong lòng hắn không khỏi toát lên sự tò mò.
— QUẢNG CÁO —
Bất quá để hắn thất vọng chính là Bắc Tiểu Mộng khách sáo nói qua loa, “Ta có chút việc mà thôi.”
“Là ta đường đột rồi.” Nhất Vô Niệm cũng cảm thấy bản thân có chút nhiều chuyện, cho nên không nói vấn đề này nữa mà trả lời vấn đề của nàng, “Ta biết Huyền Đan Tông, ta có thể dẫn cô nương đến đó.”
Vốn nàng chỉ cần Nhất Vô Niệm dẫn nàng rời đi nơi đây mà thôi, bất quá bây giờ có người tình nguyện dẫn đường vậy nàng cũng không khách sáo.
Bắc Tiểu Mộng hơi chắp tay nói, “Đa tạ, Vô Niệm đạo hữu đã giúp đỡ.”
Nói xong, Bắc Tiểu Mộng lại nói tiếp: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Tuổi? Ta năm nay 21, còn cô nương thì sao?” Nhất Vô Niệm đáp, còn tiện hỏi ngược lại nàng.
Bắc Tiểu Mộng bĩu môi, nói: “Không ai nhắc ngươi không bao giờ được hỏi tuổi nữ tử sao, được rồi, không trách ngươi được dù sao niên kỳ ngươi còn nhỏ như vậy.
Không hiểu cũng không có gì, về sau cứ gọi ta là Bắc tỷ.
Ta gọi ngươi là Nhất đệ.
Thế nào hả?”
Nhất Vô Niệm bình tĩnh nói chuyện, “Chúng ta vẫn nên gọi tên nhau đi thì hơn.”
Bảo hắn gọi nàng là tỷ, vậy chẳng phải thấp hơn một cái đầu, nhất quyết không được đồng ý.
Bắc Tiểu Mộng bĩu môi, thầm nói: “Không được thì thôi, hung dữ vậy làm gì.”
Trán Nhất Vô Niệm tràn đầy hắc tuyết, sắc mặt cũng có chút đen hơn bất quá cũng không nói câu gì, ai bảo nàng mạnh hơn hắn.
Bắc Tiểu Mộng ngáp một cái nói, “Được rồi, đi nghỉ ngơi đi ngày mai chúng ta lên đường.”
Nói xong chỉ thấy nàng từ nhẫn trữ vật cầm ra một vật, sau đó dưới vài ngữ chú liền hóa thành một căn phòng nhỏ, không nói hai lời đi vào bên trong để lại Nhất Vô Niệm trong sự ngơ ngác, ngỡ ngàng.
Nhất Vô Niệm nhìn căn phòng trước mặt có chút không nói lên lời, nếu không phải biết nàng là tu sĩ hắn còn tưởng rằng nàng chính là phàm nhân.
Ăn, ngủ nghỉ đúng giờ nhìn qua còn rất tự nhiên giống như dưỡng thành thói quen.
Đúng là người so với người quá khác biệt.
— QUẢNG CÁO —
Thu hồi ánh mắt, Nhất Vô Niệm mặc niệm trong đầu một câu lập tức giao diện hệ thống liền xuất hiện trước mặt hắn.
【 Hệ thống đánh dấu Bất Hủ Kiếm Đạo 】
【 Túc chủ: Nhất Vô Niệm 】
【 Tông môn: Huyền Đan Tông 】
【 Cảnh giới: Kim Đan tầng 1】
【Tuổi thọ: 21/1000】
【Thiên phú tu luyện: Tạp linh linh căn】
【 Vũ khí: Băng Nham Kiếm, Song Huyết Kiếm】
【 Pháp bảo: Kim Ti Nhuyễn Giáp, Cửu Biến, Hắc Bào, Vỉ Nướng, Thập Nhị Lôi Châu】
【Công pháp: Huyền Đan Chân Kinh, Kim Chung Tráo(0/50000), Thiết Bố Sam(0/50000)】
【Thuật pháp: Bất Động Tâm Chú(0/50000), Đại Điển Thuật Pháp(0/10000), Huyễn Ảnh Kiếm Pháp(0/10000)】
【Thần thông: Nhất Kiếm Trảm Thiên】
【 Điểm số đánh dấu: 1 vạn】
— QUẢNG CÁO —
【 Số lần đánh dấu: 1288】
【 Chú ý: Hệ thống chỉ có một mục đích duy nhất là phụ trợ túc trở thành Bất Hủ Kiếm Đạo!】
【 Trước mắt mỗi ngày túc chủ sẽ nhận được một tấm bản đồ đánh dấu vị trí, mỗi lần đánh dấu đều sẽ có khác biệt ban thưởng, đánh dấu số lần càng nhiều, ban thưởng càng phong phú!】
Nhìn số liệu quen thuộc trên hệ thống Nhất Vô Niệm thở dài, hắn cảm thấy thời gian vừa qua bản thân dùng điểm đánh dấu quá sai lầm.
Chính ra bản thân nên cộng vào “Bất Động Tâm Chú” thì đúng hơn, nếu thế tâm ma cũng không thể nào mê hoặc được hắn hoặc ít nhất để hắn nhận ra được.
Gần như đẳng cấp công pháp đều đã được hắn cộng tới Thiên giai hạ phẩm, uy lực thì hắn chưa biết mạnh lên bao nhiêu thế nhưng chắc cùng cấp cũng có vốn liếng cực mạnh.
Không để hắn nghĩ ngợi nhiều, một ký tự màu đỏ xuất hiện trên màn hình Nhất Vô Niệm bất ngờ, hắn bấm vào, lập tức trên màn hình hiện ra một thông báo.
【Túc chủ đã bỏ lỡ điểm đánh đánh dấu ba ngày, hệ thống đã khóa chức năng đánh dấu một tuần.
Xin nhắc lại…】
Âm thanh hệ thống vang vọng vào trong tai của Nhất Vô Niệm.
Ba ngày? Nhất Vô Niệm giật mình, điều đầu tiên hắn nghĩ tới không phải hình phạt của hệ thống, cũng không phải than phiền với hệ thống mà là Bắc Tiểu Mộng.
Không ngờ cô nàng này lại chăm sóc hắn tới tận ba ngày, mặc kệ là lý do gì đi chăng nữa hai người họ cũng không phải rất thân thuộc, vốn hắn còn tưởng bản thân hôn mê có một ngày, không ngờ lại tới tận ba ngày.
Bắc Tiểu Mộng có thể lãng phí thời gian ba ngày chờ hắn tỉnh lại, mà không phải là rời đi, cũng không có lựa chọn làm hại hắn.
Nhất Vô Niệm nói không cảm động chắc chắn là nói dối, ánh mắt nhìn về phía căn phòng lại thêm một chút rung động nhè nhẹ.
Lúc này, Bắc Tiểu Mộng đang ngủ rất ngon bên trong căn nhà nào biết Nhất Vô Niệm đang nghĩ gì, nếu mà nàng biết được, chắc chắn sẽ nói với hắn một câu, “Thiếu niên, ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...