Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành


Nhất Vô Niệm hít một hơi thật sâu ngẩng đầu lên nhìn hư không thêm một lần nữa, chỉ thấy lôi kiếp trên đỉnh đầu đã tán đi.

Kiếp vân tan rã hướng tới phía Nhất Vô Niệm buông xuống, nhanh chóng bao phủ cả người của hắn lại.
Rất nhanh!
Kiếp vân tan biến hết, ánh sáng quang mang lại một lần nữa chiếu sáng Tuyệt Mạc Hoang Nguyên.
Cảm thụ cơ thể tràn ngập năng lượng Nhất Vô Niệm liền hài lòng, mặc dù lôi kiếp trải qua phút cuối có chút bất ngờ thế những hắn vẫn an ổn vượt qua, cũng không có bị thương nghiêm trọng.

Đây là một điều đáng mừng.
Gây ra động tĩnh quá lâu Nhất Vô Niệm không dám ở nơi đây lâu cấp tốc tế ra phi kiếm bay đi, chỉ để lại một đạo quang mang nhàn nhạt phía chân trời.
Trở thành Kim Đan làm cho Nhất Vô Niệm vô cùng vui sướng, hắn cấp tốc bay trở về tông môn, lần này không cần phải ra ngoài nữa rồi.

Bất quá, không hiểu sao trong lòng của hắn có một nỗi băn khoăn gì đấy không nói nên lời, vừa ngự kiếm vừa suy nghĩ thế nhưng hắn vẫn không tìm được câu trả lời.
“Chắc bản thân bước vào Kim Đan cho nên có chút hưng phấn không quen mà thôi.” Nhất Vô Niệm sau một hồi suy tư không ra được đáp án, không nghĩ ngợi nhiều nữa bèn tự lẩm bẩm một câu.
Bỏ qua hết dòng suy tư này qua một bên, Nhất Vô Niệm một đương ngự kiếm trở về Huyền Đan Tông.
Nửa ngày sau, Nhất Vô Niệm dùng tốc độ cực nhanh của mình xuất hiện trong phạm vi quản lý của Huyền Đan Tông.

Trước khi trở về, Nhất Vô Niệm theo như một thói quen mua một con vịt quay thơm phức cùng một vò tửu mang về hiếu kính sư tôn.


Không nhanh không chậm hắn liền thấy được cửa chính của Huyền Đan Tông, bất quá hắn cũng không có ngừng lại mà ngự kiếm đi tới tận cửa sơn môn.
Đúng vậy, hắn không che giấu việc ngự kiếm.
Bởi vì hắn đã cảm thấy không cần thiết nữa, tu vi bên ngoài của hắn đã hiển hiện khí tức tu vi Trúc Cơ Kỳ.

Không sai, hắn đã ẩn giấu đi tu vi của bản thân xuống còn Trúc Cơ Kỳ.

Đây đã là thói quen điệu thấp qua bao nhiêu năm, nhất thời cũng khó lòng thay đổi được.
— QUẢNG CÁO —
“Ồ, vị sư huynh này… ơ, Vô Niệm huynh đệ!” Mấy vị đệ tử thủ hộ sơn môn phát hiện tu sĩ ngự kiếm đi tới nhất thời định hành lễ, bất quá khi nhìn rõ là ai thì không khỏi giật mình.
“Ha ha, mấy vị huynh đệ vất vả rồi.

Lần này có chút việc, đợt sau liền mời mọi người đi tửu lâu.” Phát hiện mấy người bọn họ có chút ngượng ngùng, có thể do hắn đã bước vào Trúc Cơ Kỳ.

Bất quá, Nhất Vô Niệm cũng không nói thêm nhiều khách sáo mấy câu rồi rời đi.
“Vị đồng môn này của chúng ta quả thật tính tình rất dễ chiujm ban đầu ta còn tưởng thiên phú không tốt, giờ nhìn lại người ta đã trở thành Trúc Cơ Kỳ rồi.

Đã vậy tính cách cũng không kiêu ngạo, đối với mấy người chúng ta đều như trước.

Thật có chút cảm động.”

Một tên đệ tử bên phải nhìn bóng lưng của Nhất Vô Niệm, cười nói.
“Chứ sao nữa, mà giờ phải gọi là Vô Niệm sư huynh.

Đúng rồi, ngươi biết người nọ là đệ tử phong nào không?” Một tên đệ tử bên trái hỏi ngược lại.
Bị đồng môn hỏi vấn đề này, nhất thời mấy người khác lộ ra vẻ trầm mặc, cuối cùng vẫn là đệ tử đầu tiên nói chuyện, lên tiếng: “Có vẻ như người nọ chưa từng nói ra vấn đề này…”
Nhất Vô Niệm đương nhiên nghe thấy mấy người này nói chuyện, thế nhưng cũng không quá để ý.

Hắn nhanh chóng cất bước đi trở về Trấn U Minh.

Không tốn bao nhiêu thời gian, Nhất Vô Niệm đã xuất hiện trước cửa kết giới Trấn U Minh, sau một vài giây mở thông đạo hắn liền vào Trấn U Minh.
Trong lòng Nhất Vô Niệm thở ra một hơi, cuối cùng cũng trở về nhà.
Không vội trở về động phủ mà hắn hướng tới phía trên đỉnh núi, lần này hắn quyết định ngự kiếm cho nên chỉ tốn vài hơi thở thời gian liền xuất hiện ở trong phạm vi động phủ sư tôn Lăng Không.

Thu hồi phi kiếm, Nhất Vô Niệm đi vào bên trong động phủ sư tôn.

Ngay khi hắn vừa đi vào đã nhìn thấy sư tôn ngồi chờ hắn, trên tay còn đang lắc lắc nhẹ ấm trà, nhìn tình huống coi bộ người vừa mới pha chế.
“Đệ tử Vô Niệm tham kiến sư tôn!” Nhất Vô Niệm như cũ hành lễ đối với Lăng Không.
— QUẢNG CÁO —

Lăng Không cười nhẹ khoát tay áo, nói: “Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, không cần phải như vậy.” Lắc đầu vài cái, lão mới hỏi: “Lần này ra ngoài thời gian không dài nhỉ?”
“Đúng vậy thưa sư tôn, đệ tử ra ngoài giải quyết chút việc, cơ duyên đại phát thuận lợi tiến vào Trúc Cơ.” Nhất Vô Niệm mở miệng giải thích.
“Tốt lắm, lấy tư chất của con quả thật làm ta có chút bất ngờ, nhưng ta cũng không phủ nhận sự cố gắng có của con.

Sau này giao lại Trấn U Minh cho con, ta tương đối yên tâm!” Lăng Không nhẹ giọng nói ra, trên mặt nở nụ cười hiền hòa.
“Sư phụ, người…” Hắn bị lời nói của sư tôn dọa không nhẹ, mở miệng định nói gì thì Lăng Không đã khoát tay chặn lại lời hắn định nói ra.
“Được rồi, lần này con ra ngoài thuận lợi cũng tiến vào hàng ngũ Trúc Cơ, việc này làm cho vi sư vô cùng vui sướng.

Ta đã chuẩn bị cho con một món quà khi con bước vào Trúc Cơ Kỳ, thế nhưng lần này quá bất ngờ vi sư cũng có chút không kịp trở tay.

Thế này đi, ba năm sau con liền trở lại, ta sẽ cho con biết.” Lăng Không vuốt nhẹ râu trắng ở cằm nhìn Nhất Vô Niệm nói.
“Vâng, sư tôn!” Nhất Vô Niệm lên tiếng đáp.

Đối với món quà sư tôn nói hắn quả thật có chút tò mò, bất quá cũng phải chờ tới ba năm sau, xem ra việc này rất hệ trọng.
Sau khi rời khỏi động phủ sư tôn, hắn trở về động phủ của bản thân.
Một năm, hai năm, ba năm….
Thời gian trôi qua không chờ đợi một ai, Nhất Vô Niệm bế quan thoáng chốc đã qua ba năm.

Hôm nay, hắn sở dĩ ngừng lại việc bế quan tu hành chủ yếu bởi vì nhớ tới việc sư tôn đã nhắc nhở.

Ngày hôm nay vừa tròn ba năm, hắn cũng nên đi đến động phủ của sư tôn một chuyến dù sao cũng không để người chờ đợi được.
Vừa bước vào động phủ, nhất thời trong lòng Nhất Vô Niệm có một chút gì đó khó chịu, cũng không hẳn là khó chịu nhưng hắn cảm giác bản thân đang bài xích thứ gì đó.


Bất quá, suy nghĩ lại có lẽ là do bản thân bế quan quá lâu bị linh khí hắc hóa xâm nhập, trong lòng suy nghĩ lần này nhất định phải đi ra bên ngoài giải sầu một thời gian mới được.
“Vô Niệm, con đã tới rồi à.” Một âm thanh từ bên trong động phủ truyền ra, lập tức cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
— QUẢNG CÁO —
“Vâng, thưa sư tôn.” Nhất Vô Niệm vội vàng gạt bỏ suy nghĩ, đáp.
Đi vào bên trong động phủ, vẫn như trước đó – sư tôn Lăng Không pha trà, khói trắng tỏa ra từ ấm trà mang theo một mùi thơm dễ chịu, thế nhưng không hiểu sao trong lòng có một cỗ dự cảm không tốt.

Không để hắn nghĩ ngợi vấn đề này thêm nữa, Lăng Không đưa một chén trà để trước mặt hắn rồi nhẹ nhàng hỏi:
“Con đi vào Trấn U Minh đã bao nhiêu năm rồi?”
“Bẩm sư tôn, con gia nhập Trấn U Minh được 6 năm rồi!” Mặc dù không hiểu sao sư tôn lại nói ra lời này, nhưng Nhất Vô Niệm vẫn nghiêm túc đáp.
Nghe được câu trả lời của Nhất Vô Niệm, Lăng Không khẽ vuốt vuốt chòm râu dài của mình gật gật đầu, bất quá sau đó cũng không nói thêm gì.

Mãi một lúc sau, Lăng Không mới ngẩng đầu lên nói một câu: “Con cũng coi như là truyền nhân của Trấn U Minh chúng ta rồi, cũng nên nhận lấy trách nhiệm của nó, con sẵn sàng chưa?”
Nhất Vô Niệm nhíu mày, hôm nay sư tôn hành xử rất lạ lẫm làm hắn có chút không thích ứng được.

Nội tâm không hiểu sao càng thêm bất an, bất quá hắn vẫn gật đầu đáp: “Mời sư tôn nói.”
“Vậy, con hãy dâng hiến cả linh hồn mình cho ta đi.” Đột nhiên giọng nói âm u lãnh lẽo của Lăng Không truyền tới làm cho Nhất Vô Niệm giật nãy cả mình.

Hắn phản xạ có điều kiện nhìn về phía sư tôn, nghi hoặc nhìn lão, bất quá khi hắn chạm vào ánh mắt của lão nhất thời trong lòng rét run.
Một ánh mắt đỏ ngầu, lạnh lùng, tham lam đang nhìn hắn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui