Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành


Bất quá không để Nhất Vô Niệm có dư thừa thời gian cảm khái, phía trên đỉnh đầu của hắn đã hình thành nên một đạo hư vô con mắt, lôi điện cuồn cuộn như muốn nuốt chửng ai đó.
“Lôi kiếp!”
Nhất Vô Niệm không dám nghĩ ngợi lung tung nữa, đã hoàn thành kết đan không có nghĩa bản thân đã bước vào Kim Đan Kỳ, nếu đơn giản như vậy thì ai cũng đã trở thành Kim Đan.

Thứ chờ đợi phía sau mới thật sự là ác mộng, đó chính là lôi kiếp.
Hư không phía trên đỉnh đầu hắn đang rất hỗn loạn, phong bạo thiên địa biến sắc, khắp hư không đều là một mảnh trời đen ngùn ngịt, một dòng xoáy màu đen không biết từ bao giờ đã hình thành trên đỉnh đầu Nhất Vô Niệm.
Phía đông Tuyệt Mạc Hoang Nguyên có một đội ngũ tu sĩ đang hành tẩu chợt ngẩng đầu lên hư không, trong ánh mắt không che giấu được sự kinh ngạc.
“Có người độ kiếp ở trong đây?”
Nhìn dòng xoáy màu đen trên đỉnh đầu, vô số thiểm điện không ngừng hội tụ trong hư không, hiển nhiên đây là điềm dự báo lôi kiếp sắp phủ xuống.

Đồng thời, linh khí thiên địa khắp bốn phương tám hướng đang hướng về phía vị trí của Nhất Vô Niệm, bắt đầu di chuyển, dòng xoáy màu đen trên hư không cũng càng ngày càng lớn.

Gần như linh khí tất cả trong phạm vi mấy chục dặm đều bị hấp thu không còn một tia, có mấy nhóm tu sĩ hoạt động ở gần đây cũng phát hiện ra điều này lập tức kinh ngạc.
Bọn họ không hẹn mà hướng phía bên đây phi hành qua.
Cho dù bọn họ kiến thức nông cạn cũng hiểu rằng ở đây có người đang chuẩn bị độ kiếp, chẳng qua điều làm bọn họ nghi hoặc, vậy mà có người chọn nơi đây làm nơi độ kiếp.

Bất quá điều này cũng làm cho một số người suy nghĩ một chút tâm tư không rõ ràng, đồng loạt ngự pháp bảo phi hành qua chỗ Nhất Vô Niệm.
Mà lúc này Nhất Vô Niệm vẫn chưa biết, mà biết hắn cũng chẳng quan tâm, điều hắn quan tâm lúc này chính là nên kháng cự lôi kiếp thế nào.


Hắn từ bên trong nhẫn trữ vật ném ra mấy món pháp bảo phòng ngự, nào là khiên, chuông… bất quá tất cả đều là pháp khí thượng phẩm mà thôi.

Đây là lần đầu tiên Nhất Vô Niệm độ kiệp, hắn không biết lôi kiếp của bản thân sẽ mạnh cỡ nào dù sao vẫn cứ chuẩn bị trước là không sai.
Đột nhiên một tiếng “Ầm ầm” vang lên, một đạo lôi kiếp màu xanh lam to bằng cánh tay từ trên phía dòng xoáy hư không đánh xuống bên dưới, trực tiếp bổ vào vị trí của Nhất Vô Niệm.

Nhưng rất nhanh lôi kiếp đánh trúng mấy pháp bảo phòng ngự, chỉ khiến cho chúng nó rung động một đợt mà thôi.
Lôi kiếp giống như liên tục thai nghén, qua một luc, đạo thứ lôi kiếp tiếp tục bổ xuống.
Vẫn như cũ bị mấy món pháp bảo ngăn cản thành công.
Đạo thứ ba lôi kiếp…
Đạo thứ tư lôi kiếp…
Lúc này, mấy món pháp bảo phòng ngự bắt đầu lộ ra vết nứt, xem chừng co chút không chịu nổi.
“Pháp bảo phòng ngự sắp đến cực hạn rồi, nếu bị đạo thứ năm đánh trúng chỉ sợ hoàn toàn hỏng.”
Nghĩ tới đây, Nhất Vô Niệm trực tiếp thu hồi mấy món pháp bảo.
Dù không có pháp bảo Nhất Vô Niệm cũng không tỏ ra e ngại, chỉ thấy hắn vận chuyển chân nguyên cả người lập tức được bao phủ bởi một màn ánh sáng kim sắc.

Đây chính là thành quả mà hắn đã tu luyện bấy lâu nay, hai môn công pháp thần thông Kim Chung Tráo cùng Thiết Bố Sam đều đã được hắn nâng cấp tới phẩm cấp Thiên giai hạ phẩm.

Công pháp đã gần như được bổ sung áo nghĩa, năng lực cũng mạn hơn rất nhiều.
Nếu nói trước kia hai môn công pháp này chỉ có thể tạo một màn kim quang nhàn nhạt xung quanh cơ thể, vậy bây giờ kim sắc càng thêm ngưng thực, càng thêm thuần khiết.


Đây chính là hiệu quả khi hắn một mực nâng cao phẩm cấp công pháp, đến một mức nào đó lực phòng ngự của hắn đã vượt qua cả Hư Khí hộ thể trung phẩm, tiệp cận Hư Khí thượng phẩm phòng ngự.
Nói thật, Nhất Vô Niệm chưa từng thử nghiệm lực phòng ngự của bản thân sau hơn hai năm tu hành, bởi vậy khi độ kiếp hắn vẫn chưa dám dùng bản thân để chống đỡ lôi kiếp.

Thế nhưng vừa nãy hắn chứng kiến cường độ lôi kiếp đánh xuống trong lòng đã có cái nhìn cụ thể về lôi kiếp, hiện tại hắn tự tin cho rằng bản thân không có vấn đề.
Đúng vào lúc này, đạo thứ năm lôi kiếp vang lên “Ầm ầm” đánh xuống, lôi kiếp thô to đánh vào vào cơ thể của hắn, chỉ thấy một màn quang tán loạn.
“Yếu như vậy?”
Chính thức cảm nhận được chân chính sức mạnh lôi kiếp đánh vào người, Nhất Vô Niệm liền kinh ngạc, nói thế nào đây.

Dường như hắn không hề cảm nhận được một chút gì, nói trắng ra lôi kiếp không gây ra chút thương tổn nào cho hắn.

Theo sát đó, đạo thứ sáu lôi kiếp tiếp tục đánh xuống.
Đạo thứ bảy lôi kiếp…
Đạo thứ tám lôi kiếp đang tiếp tục thai nghén ra, Nhất Vô Niệm chỉ cảm thấy bản thân vô cùng tràn trề, lôi kiếp đánh xuống, trong nháy mắt liền bổ trực tiếp vào thân thể hắn lần nữa.
“Tiểu tử, sao ngươi không cứu ta.

Lần đó nếu như không phải ngươi, ta liệu có ra nông nỗi này, bị người khác đánh đập, cuối cùng bệnh tật quấn thân.”
Đột nhiên một âm thanh vang lên làm phân tâm Nhất Vô Niệm.

Nhất Vô Niệm nghe vậy nhất thời sắc mặt biến đổi, theo âm thanh kia hắn có thể cảm nhận được một lời oán trách, thất vọng.

Một cỗ cảm xúc hốt hoảng từ trong lòng sinh ra, hơn nữa còn nhanh chóng lớn mạnh, tâm tình của hắn nhanh chóng cảm thấy tự trách bản thân, làm cho hắn tự nhận lối lầm về mình.

“Hây, lão đầu tử sẽ không oán trách ta.

Ngươi không phải!”
Tưởng chừng như Nhất Vô Niệm sẽ chìm vào cảnh tượng đó, nhưng không, hắn rất nhanh đã tỉnh táo lại, một ánh mắt đạm bạc nhìn thấu hư ảnh kia.

Nhìn thấu chuyện gì đang diễn ra, trong lòng Nhất Vô Niệm đã hiểu chuyện gì, đây chính là tâm ma.

Tâm ma xuất hiện trong lúc độ kiếp, nếu nói độ kiếp nguy hiểm nhất là gì?
Vậy chắc chắn là tâm ma!
Tâm ma từ bên trong tạp niệm, ký ức và những cảm xúc chôn giấu bên trong linh hồn của mỗi người mà huyễn hóa ra.

Từ khi độ kiếp được biết đến, tâm ma cũng từ đó mà xuất hiện.

Đây là điều không thể tránh khỏi, chỉ có vượt qua được tâm ma của bản thân mới có tư cách hoàn thành độ kiếp.
Cửa ải muôn trùng khó khăn.
Tâm thần của Nhất Vô Niệm đã khôi phục bình tĩnh, dường như chuyện vừa rồi chỉ tạo nên một gợn sóng nhè nhẹ giữa mặt biển bao la.

Tuy rằng âm thanh của lão đầu tử vô cung quen thuộc, thế nhưng đã không có chút ảnh hưởng gì tới hắn nữa, mặc cho tâm ma tìm cách dụ dỗ hắn đều không thèm để ý chút nào.


Dần dần, âm thanh lão đầu tử cũng giảm đi, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
“Hửm? Chẳng lẽ cửa ải tâm ma lại dễ dàng vượt qua đến như vậy sao?”
Nhất Vô Niệm khẽ cay mày, trước khi độ kiếp hắn đã xem qua vô số điển tịch, trên đó hầu như để chỉ định tâm ma khi độ kiếp là nguy hiểm đến nhường nào, vô cùng khó đối phó, nhưng hình như vừa nãy cũng quá mức đơn giản rồi.
Ngay trong khi Nhất Vô Niệm nghi hoặc, tâm tư cảnh giác cũng hạ xuống một chút.
Đạo thứ chín lôi kiếp phủ xuống, đánh thật mạnh vào tầng kim sắc quang mang đang hộ thể của Nhất Vô Niệm, vang lên từng tiếng nổ vang “Ầm ầm”.

Cường độ đạo lôi kiếp thứ chín không thể coi thường, mạnh vượt xa mấy đạo còn lại thế nhưng cũng chỉ làm màn kim sắc trên người của Nhất Vô Niệm hơi nhàn nhạt một chút.
Một lúc sau, Nhất Vô Niệm ngửa đầu lên hư không nhìn, cảm nhận không được hơi thở của lôi kiếp nữa trong lòng cho rằng hắn đã độ kiếp thành công bước vào Kim Đan Kỳ.

Bất quá, ngay sau đó mấy giây đột nhiên một trận lôi kiếp không chút báo trước phủ xuống, lôi kiếp to bằng bắp đùi người trưởng thành cứ thế cấp tốc hình thành bổ xuống
Hơn nữa, điều đáng lưu ý nhất, đó chính là lôi kiếp không có từng đạo đánh xuống mà trực tiếp hình thành ba đạo lôi kiếp đánh xuống.

Vì quá đổ ngột, cho nên Nhất Vô Niệm chưa kịp vận chuyển công pháp thần thông phòng ngự đã bị lôi kiếp đánh trúng.

Ba đạo lôi kiếp khủng bổ phủ xuống người Nhất Vô Niệm nhấn chìm cả một vùng phạm vi xung quang người hắn.
Quang mang biến mất, bụi mờ khói bụi cũng từ từ tản đi lộ ra một cái hộ rất lớn.

Nhìn sâu xuống bên dưới chỉ thấy một thân ảnh đang khuỵu một chân xuống mặt đất, hơi thở còn có chút phập phồng.

Lúc này, trong lòng Nhất Vô Niệm vẫn chưa hết tỉnh hồn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui