Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành


Một lúc sau, Dương Cơ Nguyệt cùng Nhất Vô Niệm đã quét sạch đồ ăn trên bàn, ngay cả linh mễ cũng không còn sót.
Dương Cơ Nguyệt xoa xoa bụng, nàng phát hiện bản thân lần đầu tiên nàng lại ăn nhiều đến vậy.

Cũng may tu vi của nàng cao dược lực từ đám tiên thực mỹ vị này không có làm nàng nao núng.

Bất quá mặc dù ăn cũng đã ăn, no cũng đã no, trên mặt cũng viết hai từ “thỏa mãn”, thế nhưng dường như ánh mắt của nàng vẫn còn nhìn về phía mặt bàn.
Nơi đó bây giờ chỉ còn có xương cá.
Nhắc tới đĩa rau xào, vốn ban đầu nói không ăn thế mà nàng lại ăn nhiều nhất.

Nghĩ tới đây sắc mặt của nàng có chút phiếm hồng, bất quá rất nhanh thì trở lại như thường.

Nàng nhìn về phía sư thúc tiện nghi của mình bằng ánh mắt như nhìn bảo vật, trong đầu nàng còn nãy sinh ý tưởng bắt cóc hắn đi trở về động phủ của mình.

Để mỗi ngày có thể thưởng thức được mỹ vị tiên trù.
Cái cảm giác vị lưỡi tê dại vì hương vị quá ngon làm nàng khá xúc động.
Bất quá khi nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của Nhất Vô Niệm nàng lập tức bỏ qua ý định này.

Nếu nàng làm như vậy thật, có khi ngày mai liền bị gia gia giáo huấn một trận cũng không biết chừng.

Lựa chọn này không thể nào xảy ra được, như vậy cũng chỉ có cách thường xuyên đến đây cọ đồ ăn.


Nghĩ như vậy tâm trạng liền tốt hơn rất nhiều, ánh mắt nhìn về phía Nhất Vô Niệm cũng hòa hoãn hơn rất nhiều.
“Đồ ăn hợp khẩu vị chứ?” Nhất Vô Niệm buồn chán hỏi một câu, bất quá lời vừa nói ra khỏi miệng liền không khỏi cảm thấy vô nghĩa.
Đúng vậy, thử nhìn đồ ăn trên bàn xem có cái nào còn sót chút gì.
“He he, hài lòng.

Cơ Nguyệt vô cùng hài lòng!” Dương Cơ Nguyệt đang chớp chớp mắt nhìn mấy đĩa thức ăn trống trơn trên bàn bất bị Nhất Vô Niệm hỏi, nàng vội vàng đáp.
Nói xong lời này, nàng hơi len lén nhìn hắn cuối cùng quyết tâm lên tiếng nói: “Sư thúc, ta…”
“Đúng rồi Cơ Nguyệt sư điệt, trình độ trận pháp của ngươi đạt tới cấp độ nào rồi? Bỗng nghĩ tới điều gì Nhất Vô Niệm mở miệng hỏi, trong lòng hắn vẫn còn đang rất tò mò về trình độ trận pháp của nàng.

Hắn khẳng định nàng chắc chắn đã đạt tới tam phẩm Trận Pháp Sư, có khi còn cao hơn nữa.
Vốn lời chưa nói xong liền bị Nhất Vô Niệm cắt ngang trong lòng Dương Cơ Nguyệt tức giận, bất quá ngay sau đó liền bị lời của đối phương làm cho đắc ý.

Hừ, giờ mới biết bản tiểu thư mạnh hay sao? Ta quay quay ngươi như chong chóng luôn.
Đương nhiên mấy lời này nàng chỉ dám nói thầm trong lòng, về phần bên ngoài lại vô cùng khiêm tốn nói: “Không có gì đáng nhắc tới đâu sư thúc.

Thiên phú trận đạo của đệ tử chỉ không được tốt lắm, học mấy năm mới đạt tới Trận Pháp Sư tứ phẩm đỉnh phong.”
“Ha ha…” Nhất Vô Niệm cười khan một tiếng từ chối cho ý kiến.
“Sư thúc, ta dự định ở nơi đây mấy ngày.

Người thấy như vậy được không?” Đột nhiên Dương Cơ Nguyệt lên tiếng hỏi, không có dấu hiệu báo trước nào về điều này làm cho Nhất Vô Niệm nhất thời ngơ ngác.
“Sư điệt, ngươi vừa nãy mới nói gì cơ?” Nhất Vô Niệm cho rằng bản thân vừa rồi đã nghe nhầm, hắn quyết định lên tiếng hỏi lại.
“Cơ Nguyệt muốn nói, sư thúc có thể cho phép ta ở lại nơi đây mấy ngày không?” Vì tinh thần ăn uống Dương Cơ Nguyệt quyết tâm mở miệng nói lại thêm lần nữa.

Lần này thì không thể nào nghe nhầm được nữa rồi, trong đầu Nhất Vô Niệm liên tục chạy lên dòng chữ “Ta muốn ở lại đây”, “Muốn ở đây”, “Ở đây”….
“Không!” Nhất Vô Niệm đột nhiên đứng dậy nói to, vừa nói xong liền hơi ngượng ngùng ngồi xuống.

Hắn uyển chuyển nói lại, “Cơ Nguyệt sư điệt, chuyện này tốt nhất không nên nhắc lại.

Ta có thể mở cửa thỉnh thoảng mời sư điệt qua đây dạo chơi, bất quá chuyện vừa rồi không nên nói lung tung.

Được chứ?”
Vừa nãy nàng cũng bị âm thanh “Không!” đột ngột của đối phương làm giật mình, bất quá nghe được mấy lời sau của Nhất Vô Niệm trong ánh mắt của nàng liền có vẻ mỉm cười đắc ý.

Nàng biết nếu nói bình thường khả năng sư thúc sẽ không đồng ý, nếu như đề nghị một việc lớn chắc chắn sẽ bị người giảm xuống đến mức tối thiểu chứ không phải đến mức không có gì.
Quả nhiên, sư thúc vẫn quá ngây thơ.
Bất quá không như vậy sao nàng có thể thường xuyên đến đây cọ đồ ăn được chứ.
Bên kia, trong lòng Nhất Vô Niệm cũng phát hiện điều gì đó không đúng.

Vừa rồi hắn vậy mà đáp ứng đối phương thỉnh thoảng mời nàng qua đây, chẳng phải như vậy lại tốn thời gian với nàng hay sao.

Không được, có nên rút lại lời nói không nhỉ? Bất quá nghĩ lại, giờ mà lên tiếng nói thì khả năng hơi mất mặt.

Hây! Thôi được rồi, chẳng phải chỉ là quá đây thôi à.


Vài ba bữa cũng không thành vấn đề, cùng lắm thì hắn lảng đi là được.
“Sư thúc, người không phải sẽ quỵt lời hứa đấy chứ? He he, yên tâm Cơ Nguyệt đã ghi lại âm thanh của sư thúc rồi.

Đảm bảo người không thể quỵt được.” Dương Cơ Nguyệt đắc ý giơ lên quả cầu thủy tinh, không biết từ lúc nào nàng đã cầm nó ra.
Nhất Vô Niệm thấy đồ vật trên tay nàng thì hơi giật mình, thứ đồ chơi này chẳng phải là Thủy Tinh Cầu sao?
Cô nàng này lấy nó ra từ lúc nào vậy?
Bất quá giờ có lẽ cũng đã muộn rồi, vẻ mặt của hắn có chút muốn cười cũng không được, khó chịu cũng không thể, cuối cùng cười gượng một cái.
“Vậy Cơ Nguyệt yên tâm rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa đệ tử phải trở về rồi.” Không để cho hắn lúng túng thêm nữa, nàng rất chủ động đứng dậy nói.
“A… Tốt!” Nhất Vô Niệm vui vẻ đứng dậy, hắn muốn tống cổ cô nàng này lâu lắm rồi.

Bây giờ nàng chủ động nói, hắn vui vẻ còn không hết đây này.
Một lúc sau, hắn nhìn bóng lưng của Dương Cơ Nguyệt xuyên qua thông đạo rồi biến mất trong lòng cũng thở dài một hơi.

Lần này coi như lại ăn trái đắng, vốn gọi đối phương qua đây thử nghiệm trận pháp, cuối cùng tự thân lại phải trải qua.

Hơn nữa, còn mất trắng một bữa ăn.

Lại còn có lần sau nữa chứ.
Thở dài một tiếng, Nhất Vô Niệm cất bước đi vào bên trong động phủ, hơi điều chỉnh trận pháp một chút liền phát hiện quyền khống chế trận pháp đã có hiệu lực.

Quan sát một chút hắn liền không thèm để ý nữa, đối phương trình độ trận pháp cao hơn hắn nhiều lắm bây giờ có tập trung học tập cũng không nâng cao được bao nhiêu.
Đã vậy, hắn liền dứt khoát bỏ mặc một thời gian.
Khoanh chân đả tọa trên bồ đoàn trong lòng hắn lập tức suy nghĩ tới chuyện khác, ngày mai hắn phải xin phép sư tôn ra ngoài một chuyến.


Mặc dù không muốn đi đâu, nhưng mà cũng đã đến lúc độ kiếp Kim Đan, việc này không thể kéo dài thêm được nữa.

Ngày hôm sau.
Nhất Vô Niệm bình tĩnh chế biến một phần mỹ vị nhân heo bánh bao thịt.

Đây là hắn tham khảo qua bánh bao phàm nhân mà thôi, gần như chẳng có gì cao siêu cả.

Bất quá với tư cách là một Linh Trù Sư nhất phẩm, hắn đã có thể hoàn mỹ giữ lại được linh khí của nguyên liệu trong quá trình chế biến.

Đây mới thật sự là điều các Trù Sư hướng tới.
Nói thế thôi chứ, nguyên liệu hắn nấu toàn là loại cấp thấp.
Sau khi thưởng thức bữa sáng ngon lành bổ dưỡng Nhất Vô Niệm bắt đầu tiêu tốn một chút thời gian dọn dẹp đệ cửu phong.
Mất mấy giờ đồng hồ hắn mới tự tay hoàn thành xong.
Lần này đánh dấu vẫn không có gì khác biệt, không có thưởng kèm chủ yếu vẫn là điểm đánh dấu tăng trưởng.

Ngồi trên động phủ nhìn về phía thông đạo Minh giới, nơi đây vẫn tràn ngập những luồng linh khí tà ác cùng khó chịu, bất quá hắn đã tiêu một chút điểm đánh dấu vào ‘Bất Động Tâm Chú’ cho nên vấn đề không lớn.
Một ngày trời hắn không có tu hành, một mình ngồi trên đó thẫn thờ.
Hắn muốn độ kiếp.
Thời gian trôi qua cũng thật nhanh, hắn hồi tưởng lại thời điểm bản thân thân bái sư, lúc đó hắn vẫn chỉ là một tên đệ tử ngoại môn tầm thường.

Khi đó không có bối cảnh, mặc dù có hệ thống nhưng không quá dám biểu hiện ra bên ngoài.

Nhưng từ khi bước vào nơi đây – Trấn U Minh.
Hắn cảm giác đây mới là cuộc sống hắn mong muốn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui