Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành


Trên phi thuyền pháp bảo, Dương Cơ Nguyệt hơi khó hiểu hỏi Nhất Vô Niệm, “Sư thúc, chúng ta sao phải trở về gấp như vậy?”
“Đừng hỏi nữa, chúng ta trở về rồi nói tiếp!” Nhất Vô Niệm không định dây dưa vấn đề này, chỉ nhẹ nhàng nói một câu.
Mấy ngày qua, khoảng cách hai người bọn họ cũng có phần được thu hẹp bởi vậy nói chuyện cũng rất tùy ý.

Đối với tính cách của Nhất Vô Niệm, Dương Cơ Nguyệt cũng coi như hiểu phần nào, nếu hắn đã nói vậy chắc hẳn có lý do.

Hiện tại trở về tông môn cũng không có vấn đề gì, đồ vật nàng cũng đã nhận nơi đây quả thật không có điều gì để nàng lưu luyến.
Ném mấy viên linh thạch lên chỗ trận pháp của phi thuyền, Dương Cơ Nguyệt chuyên tâm khống chế phi thuyền bay về hướng tông môn.

Trần phủ, bên trong đại sảnh.
Bên trong đây cũng chỉ còn lại bốn người Trần gia, sau khi hai người Nhất Vô Niệm rời đi Lâm gia cũng không có ở lại.

Hiện tại, Lâm gia càng hỏng bét, mặc dù cái chết của Nguyên Diệc không liên quan tới bọn họ, thế nhưng ở trong mắt Nguyên gia đám người Lâm gia đã không thể trở thành bằng hữu được nữa.

Nếu như Lâm gia không có Lâm Tuyết Ngọc vậy thì chắc chắn cũng phải ăn thiệt thòi lớn, bất quá hiện tại Nguyên gia cũng coi như cam chịu.

Về phần trong bóng tối có động thủ, chèn ép hay không thì chưa nói trước được.
“Các ngươi cứ làm theo như ta đã nói, được rồi lui hết ra đi!” Trần Lâm nhìn nhi tử Trần Khương của mình nói, dứt câu liền làm hành động khoát tay áo.
— QUẢNG CÁO —
Nhận được lệnh của Trần Lâm, đám người bên dưới không dám nói thêm câu nào nữa vội vàng thi lễ rời đi.
Nhìn bóng lưng mấy người rời đi, Trần Lâm mới khép hai mắt lại qua một lúc lão mới chậm rãi mở ra, khóe mắt của lão có một chút nếp nhăn, nhưng đáng chú ý nhất là biểu cảm trog đôi mắt.

Nếu ai có mặt tại đây, ngay lúc này trông thấy thần thái của lão chỉ có thể e ngại tránh đi, “Đôi mắt phản ánh sự sắc bén, lạnh lẽo cùng khát máu của loài rắn.”
Trần Lâm hai tay bắt pháp hóa thành một đạo độn quang biến mất trong đại sảnh, một phút sau, lão xuất hiện tại một nơi.

Nơi đây hoàn cảnh giống như một cái động phủ, hai bên vách tường được ghim hai cột hỏa diễm, thông qua ánh sáng của hỏa diễm có thể trong thấy tình hình bên trong thông đạo.

Trần Lâm mất một phút mới đi hết cái thông đạo âm u này, đứng trước mặt lão lúc này chính là một một ngõ cụt.
Thế nhưng đây chỉ là màn che giấu mà thôi, chỉ thấy lão đưa hai tay ra điểm mấy phát lên bức tường đột nhiên xuất hiện một cánh cửa hư ảo.

Không chút chần chừ, lão bước chân đi vào bên trong cánh cửa, ngay khi lão hoàn toàn đi vào trong cánh cửa này cũng trở lại như lúc ban đầu.


Thông qua ánh mắt của Trần Lâm có thể thấy được nơi đây rất rộng rãi, không thể nghi ngờ nơi đây chính là một nơi chuyên dành để tiềm tu.
Bất quá khi ánh mắt của Trần Lâm chuyển về một phía, nếu ai thấy được, vẻ mặt chắc chắn khó kiềm chế sự kinh hãi.

Phía xa xa bên trái có một tòa núi hài cốt màu trắng, hài cốt không phải yêu thú mà là của nhân tộc, từ đám xương cốt có thể nhận ra ở đây có cả của phàm nhân.

Để nhận biết hài cốt của phàm nhân cùng tu sĩ không khó, tu sĩ trải qua nhiều lần tẩy kinh phạt tủy xương cốt sớm đã không giống bình thường.
Ngoại trừ cường độ cứng cáp hơn thì màu sắc cũng có phần khác lạ, hài cốt của tu sĩ sẽ có màu thuần trắng hơn rất nhiều, chỉ cần nhìn qua liền có thể phân biệt được rõ ràng.

Bất quá dường như Trần Lâm sớm đã nhìn quen cảnh này, vẻ mặt hay ánh mắt của lão khi liếc qua đám hài cốt đó không có một chút biến hóa nào.
Lão tiếp tục tiến về một hướng, không bao lâu lão xuất hiện tại một khu vực, mấy vách tưởng ở đây dĩ nhiên đều là màu đỏ như máu, phảng phất như nơi đây từng được ngâm qua máu.

Đi thêm vài bước trước mặt lão là một cái huyết trì.

Ngay lập tức, một cỗ hương vị tanh hôi cực kỳ khó ngửi không ngừng trôi nổi truyền tới, cỗ tanh hôi này ai mà cảm nhận được chắc chắn chỉ muốn nôn hết những thứ còn sót bên trong dạ dày ra.
Một cỗ khí tức âm lãnh từ bên trong huyết trì không ngừng truyền ra.

— QUẢNG CÁO —
Đổi lại một tu sĩ bình thường chỉ sợ sớm đã gục trước cỗ âm khí lạnh lẽo máu tanh này rồi.

Ánh mắt của Trần Lâm chăm chú nhìn vào bên trong huyết trì, bất quá bên trên huyết trì có một luồng sương mù lượn lờ, đến khi lão đến sát cạnh lập tức lại truyền tới mộ cỗ khí tức nóng rực vả vào mặt.
“Xem ra huyết trì đã hoàn thành không sai biệt lắm, cũng không uổng chúng ta làm ra bao nhiêu chuyện như vậy.” Trần Lâm mở miệng nói chuyện, âm thanh nhẹ nhàng giống như đang tự nói với bản thân nhưng lại dùng từ “chúng ta" làm cho ai nghe được cũng có phần khó hiểu.
“Trần Lâm, lần này ngươi làm rất tốt! Phó điện chủ có lời khen dành cho ngươi.” Đột ngột một âm thanh vang vọng bên trong động phủ đáp lại, bất ngờ một luồng mê vụ hắc khí từ đâu uốn lượn trên không trung hóa thành một tên mặc đấu bồng màu đen.
Nếu Nhất Vô Niệm có mặt tại đây lập tức sẽ phát hiện người này chính là gã ma tu mà hắn bắt gặp vào đêm trước đó.
“Vậy Trần Lâm ta đa tạ Phó điện chủ rồi, bất quá việc này chắc chắn sẽ có cao tầng của Huyền Đan Tông xuống điều tra, bên phía các ngươi phải nhanh chóng chuyển hết mỏ linh thạch thượng phẩm trong đêm nay.” Đối phương vừa đến đã nói lời tốt đẹp nhưng sắc mặt Trần Lâm không có bao nhiêu thay đổi, lão cũng chỉ nhàn nhạt nói chuyện.
Gã mặc đấu bồng màu đen hai tay chắp đằng sau lưng đi đến bên cạnh huyết trì, cũng giống như Trần Lâm, gã dang hai tay ra cảm nhận hương vị từ huyết trì tỏa ra.

Mặc dù không nhìn được vẻ mặt của gã nhưng từ hành động liền có thể hiểu gã đang rất hưởng thụ.

Điều này nói rõ đối với hương vị này gã cũng không xa lạ, hơn nữa càng giống như nghiện.
Hít một hơi thật sâu trong đây gã thần bí mới tiếp tục lên tiếng, “Tại sao ngươi không để ta tiễn hai tên đệ tử của Huyền Đan Tông đi, mặc dù tên thiếu niên kia che giấu rất kỹ nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được hắn có vấn đề, hoặc có thể nói rằng, hắn đã phát hiện ra được điều gì.”
Trần Lâm nghe được lời của gã cũng không lo lắng, chậm rãi thu hồi ánh mắt quay người đi về một phía, vừa đi lão vừa nói: “Hắn nghi ngờ cũng phải có chứng cứ, chúng ta đã thủ tiêu hết mọi người có liên quan, còn gì phải sợ nữa.

Hơn nữa, địa vị của hai người này không đơn giản, chúng ta động vào họ chỉ sợ càng làm cho sự việc thêm hỏng bét.


Đó chính là lý do Phó điện chủ hầu như đều giao trọng trách chỉ huy cho ta, mà không phải ngươi – Huyết Lệ.”
— QUẢNG CÁO —
Gã thần bí được Trần Lâm gọi – Huyết Lệ có chút không phục nhưng cũng không có phản bác, một lúc sau, gã cười hắc hắc hỏi Trần Lâm:
“Nói ra ta cũng bội phục ngươi, người ta thường nói, hổ dữ không ăn thịt con bất quá Trần Lâm ngươi thì khác, dùng cả sinh mạng của nhi tử mình để đánh cược ván cờ này.

Không hổ là thuộc hạ đắc lực dưới trướng Phó điện chủ.”
Mỗi một lời của Huyết Lệ nói ra giống như muốn xát muối vào Trần Lâm, bất quá để gã thất vọng vẻ mặt Trần Lâm cũng chỉ thoáng qua một chút tiếc nuối, sau đó thay bằng một nụ cười.

Một nụ cười có phần ghê rợn, âm thanh của lão không có chút cảm xúc nói ra:
“Dương nhi, vốn đã nhận mệnh rồi.

Nó hiểu bản thân phải làm gì, để Trần gia lớn mạnh hi sinh là điều không thể tránh khỏi.

Vốn dĩ ban đầu để nó trà trộn vào đoàn đao tặc là muốn cắn nuốt Hoàng gia, thế nhưng dự tính không theo kịp biến hóa.

Trước đó định để Lâm gia một con đường sống, ai bảo bọn họ sinh ra một đứa nữ nhi tốt như vậy, đây cũng bọn hắn ép ta.”
Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui