“Hai vị đã vất vả rồi, không biết bên phía tông môn đã truyền đạt lại tin tức gì chưa?” Bên trong đại sảnh, Trần Lâm ngồi trên ghế chủ tọa nhìn qua hai người Nhất Vô Niệm và Dương Cơ Nguyệt hỏi thăm tình hình.
Dương Cơ Nguyệt nghe vậy khẽ lắc đầu nói: “Ta đã gửi tin về cho tông môn, có thể do sự việc quá đột ngột cho nên bọn họ chưa kịp hồi âm.
Nếu không có gì xảy ra thì có lẽ bọn họ đang trên đường tới đây, Trần lão gia tử đừng lo lắng.”
Trong lòng của nàng cũng có đôi chút nghi hoặc, dựa theo tình hình của tông môn khi nhận được tin nàng báo ít nhất cũng phải hồi âm ngay lập tức.
Hiện tại vẫn chưa thấy được một chút động tĩnh nào cả, mặc dù hơi không hiểu nhưng nàng không có nghĩ tới tình huống xấu.
Bên cạnh nàng, suy nghĩ của Nhất Vô Niệm có phần hơi khác.
Theo như địa vị của Dương Cơ Nguyệt bên trong tông môn, không có lý nào đám người tông môn nhận được tin tức lại không truyền đạt về chút nào.
Trừ khi…
Hắn cũng không muốn nghĩ tới tình huống xấu nhất đó, nhưng hiện tại có chút vấn đề không thể không khiến hắn nâng cao cảnh giác.
Bất quá, hắn cũng không có lộ ra chút xíu biểu cảm khác thường nào ra bên ngoài, hơn nữa nghĩ tới chuyện tối qua gặp phải trong lòng cũng hơi nao nao.
Trên khuôn mặt của Nhất Vô Niệm lúc nào cũng bảo trì vẻ mặt không mấy quan tâm, dường như hắn tới đây mục đích chỉ có một, đó là hộ tống Dương Cơ Nguyệt.
Mấy người cao tầng trong Trần gia đều cho rằng hắn là nhị thế tổ, tu vi mặc dù thấp nhưng bối cảnh cao hơn nữa đối với Dương Cơ Nguyệt vô cùng si mê.
Nhưng phu thê hai người Trần Khương lại nghĩ khác, bọn họ cho rằng Nhất Vô Niệm chính là tuyệt thế cao nhân.
Bất quá bọn họ cũng không nói chuyện này cho ai biết cả, ngay cả phụ thân của họ -- Trần Lâm.
“Trần lão gia tử, ngươi cũng biết sự việc này rất nghiêm trọng đi.
Đối với Huyền Đan Tông mà nói, mỏ linh thạch là chuyện nhỏ nhưng mặt mũi chính là chuyện lớn.
Lại có thế lực dám cướp đoạt đồ vật cống phẩm của tông môn, chuyện này không thể bỏ qua được.
Trần lão gia tử, ngươi có biết thế lực nào ở đây có thể gây lên chuyện này không?” Dương Cơ Nguyệt không nhanh không chậm nói ra.
Trần Lâm ngồi trên chủ tọa trầm giọng nói ra suy đoán của mình, “Theo Trần mỗ, vụ việc này rất có khả năng chính là do đám đạo tặc gây ra.
Xét mọi khía cạnh trong sự kiện này, chỉ có hai nhóm đạo tặc có đủ khả năng thực hiện, đó chính là Cự Phách Đoàn cùng Lam Cơ Đoàn.”
Nhìn vẻ mặt hai người không chút biến hóa, lão tiếp tục nói: “Riêng cá nhân ta cho rằng kẻ gây ra chuyện này hơn phân nửa do đám Cự Phách Đoàn gây ra, về phần Lam Cơ Đoàn cũng rất có khả năng.
Còn khả năng hai đám đạo tặc này bắt tay thực hiện, chuyện này có phần khó xảy ra được.
Bởi vì từ khi Cự Phách Đoàn xuất hiện, hai bên xung đột không chỉ lần một lần, hai mà kéo dài rất nhiều năm nay.”
Ai trong phòng nghe được lời của Trần Lâm vẻ mặt như có phần suy nghĩ.
Nhất Vô Niệm khẽ cười lắc đầu: “Trần lão giả tử nói có phần phiến diện quá.
Người xưa có câu, chim chết vì mồi – người chết vì tiền tài.
Đứng dưới góc độ của lợi ích ta cho rằng, chưa chắc hai nhóm đạo tặc không thể không bắt tay giảng hòa, cùng nhau thực hiện phi vụ này.
Các ngươi thấy sao?”
“Chuyện này…” Đám người Trần Lâm cũng không biết đối đáp thế nào.
Truyện Đông Phương
Đúng lúc này, bên ngoài cửa truyền đến âm thanh vội vã của một tên đệ tử lập tức cắt đứt cuộc đối thoại bên trong đại sảnh.
Trong giây lát một tên đệ tử chạy thục mạng vào bên trong đại sảnh, đây là một tên nam tử niên kỷ cũng không lớn đại khái tầm hơn hai mươi tuổi, bất quá tu vi thì tương đối yếu chỉ là Luyện Khí tầng 8.
Người thanh niên này chạy vào trong sảnh, cố gắng bình tĩnh trở lại sau đó lần lượt thi lễ đối với đám người bọn họ, sau đó y mới nói chuyện: “Lão tổ có chuyện lớn rồi, ta vừa nghe nói Nguyên Diệc gì đó của Thái Cực Tông đã chết.
Hiện tại đám người Nguyên gia đang náo loạn bên phủ của Lâm gia, bầu không khí hết sức căng thẳng.
Điều đáng nói là lão già Lâm Vô Hối kia còn mập mờ nói rằng Trần gia cùng Hoàng gia đều có dính dáng chuyện Nguyên Diệc chết.
Nghe được lời này, Tiêu nhi vội vàng trở về bẩm báo.”
Nghe được lời của Trần Gia Tiêu, sắc mặt của Trần Lâm trở nên vô cùng khó coi.
Lão hừ lạnh một tiếng sau đó mới lên tiếng hỏi: “Nguyên Diệc? Kẻ này là ai, vậy mà làm cho Lâm gia hốt hoảng như vậy.
Còn cả Nguyên gia gì gì đó nữa.”
Trần Khương ngồi bên dưới vội vàng bẩm báo, “Phụ thân, Nguyên Diệc này là đồng môn sư huynh của Lâm Tuyết Ngọc.
Hắn đến từ Thái Cực Tông, về phần Nguyên gia, đây là một đại gia tộc ở Huyền Nguyên Thành, nghe nói ở đó do Nguyên gia một tay chấp chưởng.
Còn có tin đồn rằng, lão tổ Nguyên gia là một tên Nguyên Anh đại năng.”
“Cái gì? Chuyện lớn như vậy mà ngươi không có bẩm báo cho ta.
Trần Khương, ngươi làm gia chủ như vậy sao?” Nghe được lời của nhi tử vẻ mặt của Trần Lâm biến đổi, lão không ngờ chuyện lần này lại phức tạp như vậy.
Vốn chỉ coi rằng một vụ cướp bình thường, ai ngờ lại liên qua cả tới hai đại thế lực khác.
Lần này việc lớn như vậy, đám người kia há chỉ giận cá chém thớt mỗi Lâm gia, chỉ sợ hai nhà còn lại như Hoàng gia cùng Trần gia bọn họ cũng không thoát khỏi liên quan.
Dường như Trần Khương cũng nghĩ đến điều này, y vội vàng đứng dậy đi tới trước mặt hai người Nhất Vô Niệm cùng Dương Cơ Nguyệt khom lưng quỳ gối, vẻ mặt lo lắng cầu khẩn: “Hai vị đại nhân xin hãy trợ giúp Trần gia chúng ta vượt qua kiếp nạn này, nếu không chỉ sợ…”
“Hừ, chỉ là Thái Cực Tông mà thôi có gì mà phải sợ.
Chuyện này cũng đâu phải các ngươi gây ra làm gì mà hoảng hốt vậy, đừng quên đây là địa bàn của Huyền Đan Tông muốn gây chuyện cũng phải xem có dám hay không?.”
Dương Cơ Nguyệt hai tay ôm trước ngực, vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo nói.
“Vâng, vâng.
Đa tạ Dương đại nhân đã thấu hiểu, từ nay về sau có chuyện gì cần tới Trần gia chúng ta Dương đại nhân không cần khách sáo.”
Nói xong lời này, Trần Khương bỗng nhìn qua phía thê tử của mình – Tiêu Như Mộng hơi làm động tác.
Chỉ chờ có thế, Tiêu Như Mộng ngay lập tức đứng dậy từ bên trong nhẫn trữ vật cầm ra một món đồ hai tay dâng lên cho Dương Cơ Nguyệt, còn không quên giải thích.
“Dương đại nhân, đây là đồ vật mà trước đó người cần.”
Chưa hết, sau khi Dương Cơ Nguyệt nhận đồ trên tay nàng, Tiêu Như Mộng tiếp tục cầm ra một món đồ nữa đưa tới trước mặt của Nhất Vô Niệm nói: “Một chút thành ý nho nhỏ mong đại nhân không từ chối!”
Đối với hành động của mấy người này Nhất Vô Niệm cũng không tiện từ chối, hắn đưa tay ra nhận đồ vật còn không quên cảm tạ.
Bất quá trong lòng vẫn rất đề cao cảnh giác, hắn không vì mấy đồ vật như kiểu lấy lòng này mà lơ là đi sự cảnh giác.
Ngay cả đồ vật bên trong là gì hắn cũng không có mở ra xem, bất quá hành đồng này rơi vào trong mắt hai phu thê Trần Khương lại vô cùng phù hợp tác phong của một vị tiền bối không màn danh lợi.
Trần Lâm đối với hành động của nhi tử cùng con dâu cũng không có gì bất mãn, ngược lại có chút tán thưởng nhi tử.
Về phần Trần Gia Tiêu đứng qua một góc hâm mộ nhìn hai người Nhất Vô Niệm cùng Dương Cơ Nguyệt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...