Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành


Bởi vì, vừa trải qua một quá trình khá đau tim, trên đường ngự kiếm trở về tông môn Nhất Vô Niệm vô cùng nghiêm túc và chăm chú.

Không bao lâu, hắn đã xuất hiện tại cửa chính tông môn, sau đó tốn một chút thời gian xác nhận thông tin rồi nhanh chóng trở về Trấn U Minh.
Hắn vừa đi vào Trấn U Minh liền nghe thấy âm thanh sư tôn truyền đến, Nhất Vô Niệm cước bộ nhanh chóng xuất hiện tại động phủ của Lăng Không.

Thấy đệ tử quan môn của mình trở về trong lòng lão cũng thở phào một hơi, lão chỉ vào một bên ghế đá nói:
“Ngồi xuống rồi nói chuyện.”
Nhất Vô Niệm hành lễ với sư tôn Lăng Không, sau đó mới đi tới một bên ghế đối diện Lăng Không ngồi.

Hắn còn định đứng dậy rót trà thì Lăng Không khoát tay cản lại, “Được rồi, để vi sư làm cho.”
Đưa chén trà cho đệ tử của mình rồi lão mới lên tiếng hỏi: “Lần này con đi ra ngoài có thu hoạch được gì không?”
Đối với sư tôn thì Nhất Vô Niệm cũng không có giấu diếm gì nhiều, hắn trực tiếp tường thuật lại một chút sự kiện cũng như quá trình của hắn lần này đi ra ngoài.

Sau khi nghe được đệ tử của mình đụng độ phải ma đạo thì sắc mặt biến đổi, lão bắt đầu nghiêm túc lắng nghe đệ tử nói.
“Vốn đệ tử còn cảm thấy bản thân kiếp số đã tận không qua được kiếp nạn này, thì một vị đại sư vô tình đi qua đó, người này nhanh chóng phát hiện ra hành vi của đám ma đạo, cuối cùng đả bại ma đạo cự phách, phá vỡ trận pháp cấm chế đệ tử mới may mắn rời đi được.

Nếu không chỉ sợ…”
Nhất Vô Niệm nói tới đây cũng vô cùng thổn thức, lúc đó không có người trợ giúp thì hắn đúng là bỏ mạng tại nơi đó thật.


Nghĩ lại tình cảnh lúc đó, dù bây giờ đã ở trong tông môn hắn vẫn có chút hoảng hốt.

Cuối cùng hắn đứng lên khom lưng cúi người thật sâu đối với Lăng Không kèm theo lời:
“Cũng may là có sư tôn người nghĩ trước mọi tình huống tặng cho đệ tử ngọc bội hộ thân, nếu không bản thân đệ tử cũng không chống đỡ được đến lúc vị đại sư kia tới được.”
Đây là lời nói thật lòng của hắn, ngọc bội hộ giáp kia thật sự giúp hắn kéo dài rất lâu, không có nó chỉ sợ bản thân hắn chưa chắn đã vượt qua được tên Giả Anh kia, chứ nói gì tới việc thoát khốn được nói đó.

Kể ra vận khí của hắn cũng thật là đen.

Lần đầu tiên đi xa thì gặp kẻ thù tông môn, tiếp theo thì lại đụng độ ma đạo cự phách.
Thế giới bên ngoài thật khủng bố.
Ban đầu, hắn cho rằng nơi phàm nhân rất an toàn.

Bất quá, sau chuyến đi này hắn phải đánh giá lại điều này.
Người ta thường nói, “Nơi nào nguy hiểm nhất, nơi đó an toàn nhất!”.

Mặc dù hắn chưa kiểm chứng được lời này, nhưng hắn đã kiểm chứng được, “Nơi nào nghĩ an toàn nhất, nơi đó ắt khó lường nhất.”
Lần này không những khó lường còn suýt góp cái mạng vào, bảo hắn không nhớ không được.
Lăng Không lắc đầu nói: “Mau ngồi xuống đi.” Bảo đệ tử ngồi xuống lão mới lên tiếng nói tiếp: “Vi sư cũng chủ quan, không nghĩ tới con lại đụng độ phải tu sĩ cấp cao.

Đối với tu sĩ cấp cao rất nhiều thủ đoạn khó lường, lần này con có thể đụng phải trận pháp ngăn cấm phù lục không gian, lần sau có thể gặp nhiều thủ đoạn khác.

Vi sư không ngại có thể cho con nhiều đồ vật hơn, bất quá như vậy để làm gì?”
Lời nói của Lăng Không rất nhẹ nhàng, lão nhìn qua Nhất Vô Niệm từ tốn giải thích: “Vi sư có thể dùng cả đời để chỉ dẫn cho con, nhưng không thể cả đời bên cạnh bảo vệ cho con được.

Niệm nhi, con phải học cách tự bảo vệ bản thân!”
Nói mấy lời cuối giọng của Lăng Không vô cùng nghiêm túc.
Nghe được mấy lời của sư tôn, trong lòng của Nhất Vô Niệm vô cùng tán đồng quan điểm của sư tôn.

Hắn cũng cho rằng, thực lực của bản thân mới là thực lực mạnh nhất, dù bản thân rơi vào bất cứ hoàn cảnh nào cũng có thể xoay sở.

Đó chính là lý do mà hắn vẫn luôn đem hệ thống làm bàn đạp cho mình, mà không phải nô lệ của nó.
Lăng Không thấy đệ tử của mình nghiêm túc lắng nghe khẽ gật đầu hài lòng, lão tiếp tục nói: “Nhưng con đã bái ta làm sư tôn, trở thành môn hạ của ta.


Ta phải có trách nhiệm với con.

Đây là điều ta chắc chắn phải làm.

Việc này dừng tại đây, con trở về động phủ tĩnh tu một thời gian đi.

Thời gian tiếp theo ta sẽ chỉ điểm cho con về tu hành, cũng như những điều cần thiết.”
“Vâng thưa sư tôn, đệ tử xin cáo lui!” Hành lễ với sư tôn Lăng Không xong, hắn lập tức trở về động phủ của mình.
Nhìn đệ tử biến mất bên ngoài động phủ Lăng Không khẽ thở dài một tiếng, sau đó ánh mắt trở lên sắc bén, thân hình trong giây lát đã biến mất.

Cổ nhân thường nói, “Có công mài sắt có ngày nên kim, chỉ cần trả giá bằng nỗ lực, chắc chắn sẽ nhận được hồi báo.”
Bất quá, hiện thực chung quy vẫn tàn khốc hơn cố sự rất nhiều.
Đôi khi nỗ lực thôi là không đủ, cần phải có may mắn phù hộ mới đạt được hiệu quả mong đợi.

Bởi vì, đây là thế giới cường giả vi tôn, nỗ lực chưa chắc sẽ cho ra kết quả, thậm chí chính đạo chưa chắc đã có thể chiến thắng ma đạo.

Cũng giống như lòng người vậy, không ai biết được sâu trong nội tâm bọn họ thật sự nghĩ gì.

Thế đạo này cũng vậy nước sâu không thấy đáy, chỉ cần không cẩn thận liền chìm nghỉm.
Tại thời điểm này, nếu có người từ trên hư không của Đại La Châu không nhìn xuống dưới liền sẽ phát hiện một điều kinh khủng, toàn bộ Đại La Châu đều xuất hiện một tầng mưa huyết sắc nhàn nhạt.

Tại chín khu vực thuộc chín nơi của Thiên Lam Đế Quốc đã biến thành biển máu, mỗi một nơi đều bị bao phủ bởi huyết khí.
Vô số sinh mệnh nơi đó đã ngã xuống rồi hóa thành những đạo huyết quang, hội tụ thành một cái quang cầu huyết sắc khổng lồ, trong đó chứa đừng không biế bao nhiêu vạn người mà ngưng tụ thành.
Thiên địa cùng bi thương!

Trong khoảng thời gian đó, vô số tu sĩ đang dưới sự chỉ đạo của các vị tu sĩ tiền bối cùng công kích vào quang cầu huyết sắc, nỗ lực ngăn cản huyết tế, dù không kịp cứu vãn những phàm nhân này.

Bọn họ cũng phải phá hủy nơi đây, chặn lại huyết khí hội tụ tới một nơi nào đó.

Bất quá, cũng có người không muốn dễ dàng để bọn họ thành công phá hủy đi huyết sắc quang cầu, chặn lại huyết tế.

Đó chính là Huyết Ma Điện.

Bọn chúng ngủ đông mấy trăm năm cuối cùng cũng đã xuất hiện, ngày hôm nay cũng chính là do bọn chúng gây lên, tất cả đệ tử của Huyết Ma Điện như phát điên công kích những đệ tử chính đạo kia.
Hai bên tử chiến, máu chảy thành sông.
….

Kiếm Hiệp Hay
Tại một động phủ tràn ngập khí tức khí tức tà ác, bên trong thạch thất có một cỗ quan tài màu đen, nhìn kỹ thì có thể thấy được có vô số huyết chỉ xuyên thấu vào trong cỗ quan tài, dường như những thứ này đang cung cấp sinh mệnh khí tức cho thứ đồ vật bên trong.

Phía dưới cỗ quan tài đó không xa có một lão giả đang niệm ấn chú gì đó, tay còn không ngừng điểm vào một thứ đồ vật.
Đặc biệt trên người lảo giả này tản mát ra một luồng hắc khí nhàn nhạt, ai nhìn vào liền sẽ cảm thấy toàn thân không được thoải mái.
Trên hư không tòa động phủ này được bố trí một cái đại hộ trận pháp, điều đáng lưu ý là nơi đây còn có mười thân ảnh mặc hắc bào che phủ toàn thân, khí thế chưa hiện nhưng mang tới cho đối phương một cảm giác e ngại cực điểm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui